Tiểu cô nương yêu mèo, thật sự là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Yến Lâm thấy vậy, thì nhìn nàng cười sủng.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung tới chỗ Khương Tuyết Ninh, ngược lại cơ hồ không ai chú ý tới khác thường của Tạ Nguy trong nháy mắt đó, đến khi nhìn lại một lần nữa, Tạ Nguy đã không còn chút sơ hở.
Thẩm Chỉ Y tò mò hỏi Tạ Nguy: “Tạ tiên sinh định đi Thừa Khánh đường sao?”
Tạ Nguy không nói. Quản gia cúi người hành lễ với Thẩm Chỉ Y, cười giải thích: “Đúng vậy, hiếm khi được khách quý như Tạ thiếu sư đến thăm, hầu gia đặc biệt thỉnh thiếu sư đại nhân qua đó trò chuyện.”
Cũng khó trách, trên dưới triều đình đều biết tính tình Tạ Nguy dễ chịu, nhưng rất ít nghe nói hắn thân thiết cùng ai. Cho tới bây giờ đều là người khác muốn nịnh bợ hắn, tới cửa bái phỏng, lại chưa từng nghe hắn chủ động thăm ai.
Bởi vì biết sắp tới giờ, tất cả mọi người không dám nhiều lời, trì hoãn hắn. Đương nhiên, Tạ Nguy là thầy dạy của bọn hắn, cũng không có chuyện gì hàn huyên. Cho nên, sau vài câu chào hỏi, quản gia liền dẫn Tạ Nguy đi tới hành lang, qua cửa thuỳ hoa, hướng về phía Thừa Khánh đường.
Thấy hắn đã đi xa, Khương Tuyết Ninh mới rốt cục thở phào một hơi. Trong lòng thả lỏng, lực tay cũng nhẹ lại. Con mèo hoa kia liền chớp lấy cơ hội, lập tức đạp hai chân, từ trong lòng nàng vọt ra ngoài, kêu “Meo” một tiếng, như một làn khói nhảy lên lan can, biến mất vào bên trong hòn giả sơn sát mép hồ.
Cho đến lúc này, nàng mới cảm thấy đau nhói từ cổ tay truyền đến. Nàng xem xét, trên cổ tay chẳng biết lúc nào đã có một vết cào, rỉ máu. Vừa nhìn liền biết lúc nãy ôm mèo bị móng vuốt nó cào. Chỉ là nàng quá mức tập trung, lực chú ý hoàn toàn không ở chỗ này, nên không cảm nhận được, thả lỏng rồi mới thấy đau.
Thẩm Chỉ Y còn hướng Tạ Nguy đi, nhịn không được dùng cánh tay thọc Yến Lâm, trêu chọc: “Con cháu huân quý khắp kinh thành, chỉ có Yến Lâm ngươi có thể diện nhất, mời được cả Tạ tiên sinh đến lấy tự, cũng không biết bao nhiêu người ghen tị đâu nha.”
Yến Lâm cũng thất thần nhìn lúc này mới quay lại. Hắn hơi rũ mắt, nói: “Hơn phân nửa là nhờ thể diện của phụ thân.”
Diên Bình vương cũng không để ý nhiều như vậy, đứng một bên ồn ào: “Mặc kệ mặc kệ, tóm lại là chuyện tốt. Còn một canh giờ nữa mới cử hành quan lễ, hôm nay mọi người tới đều là khách, Yến Lâm ngươi là chủ, chủ tùy khách chọn. Chúng ta thật vất vả đến một chuyến, ngươi phải chiêu đãi chúng ta thế nào đây a?”
Yến Lâm cười nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
Diên Bình vương tuổi tác chưa đủ lớn, nhìn chung quanh một chút, giống như sợ bị ai phát hiện, mới nhướng mày: “Có rượu không?”
Đám người nghe thấy liền đồng loạt cười to. Mặc dù là Diên Bình vương đề nghị, nhưng đám người thật đúng là hiếm khi được dịp tập trung đông đủ như vậy, đến Thẩm Chỉ Y cũng vô cùng đồng ý.
Yến Lâm không biết phải làm sao với bọn họ nữa, đành phải gọi Thanh Phong cùng hạ nhân lấy chút rượu, thịt, điểm tâm đến bày dưới tán cây anh đào, cùng ngồi xuống uống rượu vui đùa.
*
Quản gia dừng bước trước Thừa Khánh đường, nhẹ gõ cửa: “Hầu gia, Tạ thiếu sư đến rồi.”
Bên trong truyền ra tiếng ho khan, giống như vội vàng ngồi dậy, giọng nói già nua ẩn chứa cảm xúc lại không ai ước đoán được: “Mau, mau mời vào.”
Thế là quản gia lúc này mới đẩy cửa. Tạ Nguy đứng lặng trước cửa một lát, mới đi theo vào trong.
Mùa đông, sắc trời lúc giữa trưa cũng không bằng sáng sớm ngày hè. Cửa sổ che lại hơn phân nửa, cũng không đốt đèn, nên nhìn có chút u ám. Trong không khí thoảng qua mùi thuốc đắng chát. Trên giường, qua màn trướng vén lên gần hết, Dũng Nghị hầu Yến Mục chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này như già đi rất nhiều, hai bên tóc mai đã nhuốm màu sương trắng, duy chỉ có đôi mắt vẫn vô cùng sắc bén, nhìn đăm đăm người mới bước vào gian phòng.
Một thân khí độ trầm ổn, vững chãi như núi cao, lại đôn hậu thận trọng, giống thánh nhân, cũng giống ẩn sĩ. Hai hàng mày dài đạm mạc, hai mắt sâu tĩnh lặng. Yến Mục cẩn thận nhìn chằm chằm ngũ quan của hắn, tựa hồ muốn từ vẻ ngoài xa lạ này tìm kiếm mấy phần quen thuộc.
Nhưng vô luận ông lục lọi trong trí nhớ ra sao, thời gian đã qua hai mươi năm, gương mặt năm đó có rõ ràng bao nhiêu, cũng đều bị năm tháng mài mòn. Huống chi đây đâu còn là đứa trẻ sáu bảy tuổi, muốn từ trên mặt nam tử đã thành thục tìm lại hình bóng năm đó, cũng có chút khiên cưỡng. Đâu phải người người lớn lên, đều giữ được dáng vẻ khi còn bé. Chẳng qua là, trong lòng người cảm thấy giống, thì nhìn thấy giống thôi.
Yến Mục lại ho khan hai tiếng, nhẹ đưa tay: “Tạ thiếu sư mời ngồi, Yến mỗ có bệnh trong người, những ngày này cũng không thể ra ngoài, tiếp đón tiên sinh không chu toàn, xin thứ lỗi. Tiên sinh chịu đến, thật là vinh dự của tệ phủ.”
Tạ Nguy ngồi yên lặng trên ghế gấm dài bên cạnh.
Yến Mục nói: “Khuyển tử ngang bướng, nhờ thánh thượng ân điển, tuyển triệu nhập cung vào học ở Văn Uyên các, nghe nói được tiên sinh chiếu cố nhiều. Hắn không gây phiền phức cho tiên sinh a?”
Tạ Nguy đáp: “Thế tử không ngang bướng, cũng rất hiểu chuyện, lúc vào Văn Uyên các học cũng ít khiến người phải bận tâm. Hầu gia tài học uyên thâm, quản giáo cũng thật nghiêm khắc, vãn bối... Tài sơ học thiển, bất quá chỉ ước thúc hắn thêm một chút mà thôi.”
Vãn bối. Nếu tính tuổi tác, Tạ Nguy thật đúng là vãn bối. Nhưng làm quan trên triều, kể cả Tiêu gia còn phải nể mặt hắn ba phần, cũng chưa từng nghe nói hắn tự xưng “Vãn bối” trước mặt Định quốc công Tiêu Viễn.
Yến Mục trong lòng có chút căng thẳng. Nhưng sau đó lại tuôn ra mấy phần thê lương, thở dài: “Tạ tiên sinh nếu tài sơ học thiển, vậy thiên hạ này chỉ sợ không ai dám xưng uyên bác nữa. Ngài thấy Yến Lâm đùa giỡn ngang bướng mà cảm thấy tốt, vậy có lẽ chưa từng thấy hài tử nhu thuận chân chính rồi. Trước kia Yến Lâm có một vị biểu huynh, đọc thơ học văn, chỉ cần xem qua là thuộc, thông minh lanh lợi thực khiến người khác yêu mến. Chỉ ngoại trừ đánh đàn hơi kém chút, nhưng lại chịu khổ luyện. Hài tử nhỏ như vậy đã biết chăm chỉ chịu khó, quá hiếm có. Muội muội ta khi đó thường mang hắn từ Tiêu thị bên kia về phủ chơi, ta thấy hắn liền hy vọng tương lai con ta cũng được như vậy. Chỉ tiếc, phản loạn Bình Nam vương cùng thiên giáo năm đó, trọng binh vây thành, Yến Lâm chưa được sinh ra, đứa bé kia đã không còn...”
“...” Tạ Nguy rủ mắt, ngón tay đặt trên gối khẽ run rẩy, chậm rãi siết chặt tay, mới ngăn lại được. Hai mắt Yến Mục đỏ hoe, nằm tựa trên giường, ánh mắt đầy hoài niệm, nuối tiếc, có chút tang thương, trong giọng nói lại giấu chỉ trích cùng thống khổ đối với thế đạo vô tình: “Hài tử nhỏ như vậy, mới hơn sáu tuổi còn chưa tới bảy tuổi đâu. Trời rất lạnh, tuyết phủ xuống rồi đông cứng lại. Mẫu thân hắn lảo đảo mất hồn từ trong cung ra, gạt hết những người ngăn trở nàng, xông tới đống tuyết cao cao trước cửa cung, liền dùng tay đào, đào không được thì đoạt đao kiếm của binh sĩ bên cạnh, đoạt dùi đục trong tay bọn họ, cứ thế đập vào. Núi băng tuyết kia thật sự quá cứng, quá dày, khiến tay muội ấy rướm máu. Đào ra được một đứa bé, năm sáu tuổi, nhưng tuyết đông lại, căn bản không phân biệt được là ai. Cuối cùng người trong nhà khóc lóc giữ muội ấy lại...”
Tạ Nguy ngồi bất động như một pho tượng.
Yến Mục lại nhìn về phía hắn, mắt rưng rưng, giọng nói không giấu được bi thương, nghẹn ngào: “Hắn mới có mấy tuổi đầu a, còn chưa từng ra khỏi kinh thành. Mùa đông năm đó lại lạnh như thế, cũng không biết trong cung có đốt đèn, có nhóm lửa không, trong đêm có ai đắp chăn cho hắn không. Người phải nhẫn tâm đến mức nào mới đẩy hắn ra nơi đầu sóng ngọn gió như vậy? Nếu ông trời có mắt, phát lòng từ bi, để đứa nhỏ này còn sống trên đời, vậy không biết lúc này hắn sống có tốt không?”
Tạ Nguy rốt cục chầm chậm nhắm nghiền hai mắt, trong cổ họng đau buốt, qua rất lâu rất lâu, giống như đã cố ép nó xuống, mới mở mắt ra lại. Hắn muốn nhìn Yến Mục cười một tiếng. Nhưng khóe môi như bị quả chì kéo xuống, cong không nổi, chỉ có thể giữ khuôn mặt cứng đờ, nói thật nhỏ: “Người hiền ắt có trời phù hộ, trải qua kiếp nạn sẽ được tôi luyện thành ngọc tốt.”
“Đúng, đúng...” Yến Mục nở nụ cười, nhưng nước mắt trào ra, lại cảm thấy những nhẫn nhịn hai mươi năm qua như đã giải ra hết, hóa thành hào khí cao vạn trượng! “Trải qua kiếp nạn ắt sẽ được tôi luyện thành ngọc tốt!”
Muội muội của ông năm đó dưới cơn nóng giận, hòa ly trở về Hầu phủ, nhưng vẫn không muốn tin hài tử của mình táng thân trong ba trăm Nghĩa Đồng kia, ngậm đắng nuột cay nhẫn nhục, tìm kiếm khắp nơi. Chỉ tiếc thiên hạ rộng lớn, đưa trẻ vẫn bặt vô âm tín, dù sao cũng chỉ mới sáu tuổi, có thông minh bao nhiêu đi nữa, làm sao trốn khỏi tay quân phản loạn đông đảo như vậy?
Tìm rất lâu, vẫn không tìm được. Tất cả mọi người đều cảm thấy có lẽ chỉ có mẫu thân hài tử cố chấp không tin mà thôi.
Cho đến nửa năm trước, dư đảng Bình Nam vương bị bắt mới có tin, năm đó bọn hắn cùng thiên giáo tàn sát kinh thành, Định Phi thế tử không nằm trong ba trăm Nghĩa Đồng, mà bị giáo thủ thiên giáo mang đi. Yến Mục không dám nghĩ, nếu lời những người này nói là thật, hài tử xuất thân từ hai đại vọng tộc, có huyết mạch quý tộc tử, rơi vào tay loạn đảng hung tàn ngoan độc kia, đã nhiều năm như vậy, không biết đã trải qua bao nhiêu thống khổ... Chỉ cần nghĩ tới, ngũ tạng liền như lửa đốt, không chút yên ổn!
Giờ phút này tay ông run run cố vươn về hướng thanh niên trước mắt. Tạ Nguy đứng dậy bước tới gần, khuỵu xuống đưa tay ra, liền bị Yến Mục nắm lấy, nắm rất mạnh, khiến tay hắn đau đớn. Tạ Nguy ngước mắt, liền nhìn thấy đôi mắt hằn tơ máu của Yến Mục! Bên trong tràn ngập thù hận! Cuối cùng lại hóa thành sâu thẳm bi ai.
Ông nhìn hắn giọng khàn khàn: “Lúc ngài đến, ngang qua phía trước Khánh Dư Đường, hẳn cũng nhìn thấy một cây anh đào, trồng đã hai mươi hai, hai mươi ba năm. Năm đó mới trồng xuống chưa lâu, còn kết quả không nhiều, đứa trẻ kia a liền ngồi ở trên bậc thang dưới mái hiên đọc sách, ngày ngày ngóng trông anh đào chín. Bây giờ cây anh đào đã cao lớn rồi, đến đầu mùa hè, dưới tán lá xanh mướt treo chi chít quả đỏ. Hạ chí năm sau, Tạ tiên sinh không ngại có thể đến hái nếm thử, so với rất nhiều năm trước, đã ngọt hơn bao nhiêu rồi...”
Trong cổ họng Tạ Nguy như thắt lại, một hồi sau, mới nghẹn ngào một tiếng rất khẽ tưởng chừng như chỉ mình hắn nghe thấy: “Được.”
Yến Mục nói xong, đã thấm mệt. Ông chưa từng hỏi cũng có lẽ sẽ không hỏi, nếu như đứa trẻ kia còn sống, còn ở lại thế gian này, vì sao không sớm về nhận thân.
Tạ Nguy từ trong phòng lui ra ngoài. Nắng gắt chiếu trên hành lang như đâm vào mắt hắn, cũng đâm vào đáy lòng hắn, đau đớn, khiến hắn nhịn không được đưa tay lên giữ chặt bên ngực trái, chân lảo đảo hai bước, một tay vịn vào cột hành lang, móng tay hằn lên vết tích, mới chống đỡ được, không ngã xuống. Lông mày hắn nhíu chặt, khuôn mặt trắng bệch.
Bên cạnh cửa, cách đó không xa, quản gia giật nảy mình, vội vàng đi tới muốn dìu hắn. Tạ Nguy lại tự mình đứng thẳng dậy, vững vàng.
Quản gia rất lo lắng: “Ngài không sao chứ?”
Tạ Nguy chậm rãi buông lỏng tay, lệ khí dâng trào rõ ràng nơi đáy mắt, nhưng trong chớp nhoáng lại cất giấu đi, lúc ngước mắt lên đã vô cùng tĩnh lặng, tựa như mặt nước hồ không chút gợn sóng: “Không đáng ngại, chỉ là thân thể có bệnh cũ gặp lạnh nên hơi khó chịu thôi.”