Hôm nay nàng tới là để học đàn, không phải để tranh cãi, cũng không phải bán thảm, huống chi Tạ Nguy không bất công càng không chọc giận nàng, chỉ là nhất thời do xưng hô “Ninh nhị” này khiến nàng nghĩ nhiều, cho nên mới xúc động, mất không chế một chút thôi. Chung quy, rơi nước mắt trước mặt người khác là chuyện rất mất mặt. Khương Tuyết Ninh vội vàng giơ tay áo lên, chà loạn trên mặt một trận, gương mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, nhìn hơi giống như mèo con, chỉ nói: “Là do cát bay vào mắt, không có việc gì.”
“…” Tạ Nguy chợt không biết nói thêm gì nữa.
Khương Tuyết Ninh điều chỉnh lại tinh thần, trở lại như bình thường, thuận tay liền đem quyển sách thuốc kia để qua một bên, mới hỏi hắn: “Tiên sinh hôm nay kiểm tra chỉ pháp sao, đàn khúc « Thải vân truy nguyệt » ạ?”
Tạ Nguy nhìn nàng, “Ừ” một tiếng, nói: “Đàn được rồi?”
Khương Tuyết Ninh không nói, chỉ chỉnh lại Tiêu Am cho ngay ngắn. Mấy ngày nay nàng cũng không chút lười biếng. Ngày trước không đàn là bởi vì Tạ Nguy nói tâm nàng không tĩnh, không cho nàng đụng; nhưng quả thật nàng vẫn biết, học gì từ tay Tạ Nguy, là không thể lừa dối mà qua được, lại càng đừng ôm hy vọng may mắn, vì đối với bất cứ chuyện gì người này đều rất tận tâm tận lực. Giờ phút này nàng liền không nghĩ gì nữa, đặt tay lên dây cung, ngón tay bắt đầu gảy khúc đàn.
Lại là một buổi chiều mùa đông như vậy. Bởi vì hôm nay Tạ Nguy đến đột ngột, chậu than bên trong thiên điện vừa đốt lên còn chưa đủ ấm, cửa sổ lại mở ra một nửa, chút hơi lạnh cứ thế phả vào. Có cơn gió thổi đến mang theo chút hàn ý ngoài trời ùa vào vạt đạo bào xanh biếc, Tạ Nguy đứng đó, trước thư án, cách một khoảng, nhìn Khương Tuyết Ninh đánh đàn.
Tâm khó tĩnh là thật. Nhưng tâm tĩnh có thể luyện ra được. Bên khóe mắt thiếu nữ, nước mắt còn chưa khô, phấn hồng trên mặt bị lau loạn, đầu hơi cúi, mi mắt hơi khép lại, là một loại nghiêm túc xưa nay chưa từng thấy. Năm ngón tay thon dài, rất thích hợp đánh đàn. Cung thương giốc chủy vũ, thanh thanh đều chuẩn, âm âm đều hợp, chỉ pháp đã liên kết được dù còn có chút không lưu loát hơi non tay, nhưng đã làm ra dáng, cũng bớt đi phần vụng về lúc học ở Phụng Thần điện. Cùng dây đàn rung động, tiếng đàn róc rách như suối reo. Trong điện nhất thời trừ tiếng đàn, không còn âm thanh nào khác.
Đợi đến khi tiếng đàn lượn lờ sắp hết, thân hình Tạ Nguy mới giật giật, chậm rãi gật đầu: “Những ngày này cũng thực không hoang phí, đã ra hình ra dạng rồi. Tới thiên điện này chung quy không phải chỉ để ngủ, xem như đáng mừng.”
Đây là đang trêu chọc nàng chuyện lần trước trong lúc hắn đánh đàn mà ngủ gục. Khương Tuyết Ninh há miệng nói: “Đó là ngoại lệ.” Nhưng vừa dứt lời biện giải cho mình xong, cảm giác đói liền tự nhiên ùa tới, hóa thành tiếng “Ục ục” khe khẽ, nếu là đông người nhiều tạp âm thì không sao, đáng buồn là hết lần này tới lần khác trong điện chỉ có nàng cùng Tạ Nguy, yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng kim khâu rơi xuống cũng có thể nghe được, cho nên âm thanh khe khẽ này liền như sấm dội bên tai cả hai đều nghe rõ ràng.
Khương Tuyết Ninh: “…”
Tạ Nguy: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, một xấu hổ đỏ mặt hận không thể đào hố chui xuống đất, một lại là lặng im dò xét hiển nhiên cũng không ngờ tới, thậm chí còn có chút buồn cười. Tạ Nguy giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng ngăn trên môi mình, cuối cùng vẫn nhịn không được cười, nói: “Đích thực là ngoại lệ. Lần trước là ngủ không đủ, lúc này là ăn chưa no. Người biết chuyện đều nói ngươi trong cung được trưởng công chúa sủng ái tin tưởng một bề, kẻ không biết thấy dáng vẻ thiếu ăn thiếu ngủ này của ngươi, sợ còn tưởng rằng ngươi vào cung như ngồi tù cơm không đủ ăn, ngủ không đủ giấc.”
Họ Tạ nói chuyện có đôi khi cũng rất tổn thương người khác. Khương Tuyết Ninh âm thầm cắn răng, nhìn hắn không nói lời nào.
Tạ Nguy liền hỏi: “Không ăn?”
Khương Tuyết Ninh buồn buồn “Vâng” một tiếng: “Buổi sáng đọc sách quên giờ, cứ vậy không để ý mà ngủ mất, liền quên ăn.”
Trong cung cũng không phải như trong phủ, ngự thiện phòng không chờ ai. Tạ Nguy thật hiếm khi, lại muốn cười lần nữa. Nếu với tính tình hắn trước đây, chắc chắn đã không thèm để ý việc nhỏ như vậy. Có một câu nói rất đúng, căng da bụng chùng da mắt, người muốn học tốt nhất định phải có ba phần đói mới thanh tỉnh, ngưng thần dụng công được. Nói cách khác, là bị đói vừa phải.
Chẳng qua Ninh nhị đến học đàn, lúc nãy đàn cũng không tệ, có lẽ đã rất dụng tâm luyện tập, còn là một tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy nữa, hắn mủi lòng, liền mở hộp cơm nằm một góc trên thư án ra. Bên trong, tầng trên cùng có một đĩa đào phiến cao nhỏ. Tạ Nguy bưng ra, đặt trên bàn trà, sau đó đặt ấm nước lên bếp lò nhỏ bên cạnh, lại gọi Khương Tuyết Ninh: “Tới uống trà.”
Từ khi hắn mở hộp cơm kia ra, ánh mắt Khương Tuyết Ninh liền đi theo cử động của hắn, sau khi thấy được đĩa đào phiến cao liền dính lấy không rời. Trong bụng trống trơn, còn lòng thì ngứa ngáy. Nghe thấy hắn gọi mình uống trà, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là: Không được đi.
Tạ Nguy là tiên sinh, nàng là học trò, phải có tôn ti; nàng từng nghe Tạ Nguy năm đó nói lời đại nghịch bất đạo, biết bí mật Tạ Nguy không muốn ai biết, Tạ Nguy rõ ràng có động cơ giết nàng diệt khẩu. Vạn nhất trong trà có độc thì sao? Nhưng đĩa đào phiến cao kia cũng bày ở đó. Khương Tuyết Ninh cuối cùng vẫn không chịu nổi cám dỗ của đồ ăn, đứng dậy đi đến gần. Đây nhất định không phải vì ăn. Tạ Nguy gọi nàng qua uống trà, sao nàng có thể không nghe theo? (vâng, chắc có ai tin:))))
Khương Tuyết Ninh nói một câu “Đa tạ tiên sinh”, ngồi ở trước bàn trà, lén nhìn Tạ Nguy một chút, yên lặng duỗi ra cái móng vuốt nhỏ, nhón lấy một miếng đào phiến cao thật mỏng từ trong đĩa nhỏ, gặm một cái.
“…” Ngay lúc miếng đào phiến cao vào miệng, động tác nàng đột nhiên dừng lại. Trên mặt vốn thoáng có chút mừng thầm cũng hơi đông cứng lại. Tạ Nguy lúc đầu không để ý, chỉ cầm muỗng nhỏ lấy trà từ trong hũ trà ra, ngẩng đầu nhìn một chút, nói: “Sao vậy?” Khương Tuyết Ninh kịp phản ứng, lập tức lắc đầu: “Không sao.”
Tất nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng chỉ cần dùng đầu óc ngẫm lại liền biết, bây giờ Tạ Nguy có thân phận gì, đây là đâu, làm sao có thể hy vọng được thưởng thức lại hương vị ngày đó chứ? Tốt nhất vẫn là không nên để lộ, nếu hắn nhìn ra, nhớ tới những chuyện năm đó, có trời mới biết hắn có nổi sát tâm hay không. Thế là nàng vội vàng vùi đầu, nhai kỹ nuốt chậm. Đào phiến cao này giòn xốp, vào miệng liền tan ra, nếu bỏ qua vị quá ngọt, thì cũng coi như tinh xảo công phu, ăn hai mảnh lót dạ một chút, tạm thời đỡ đói. Trước mặt Tạ Nguy, Khương Tuyết Ninh không dám qua loa lấy lệ. Nàng ăn xong một miếng, lại cầm thêm một miếng.
Tạ Nguy nhìn mặt nàng, rốt cục cũng phát giác được gì đó, mới hỏi: “Điểm tâm Ngự thiện phòng làm, không ngon sao?” Khương Tuyết Ninh liền vội vàng lắc đầu. Ánh mắt Tạ Nguy từ gương mặt nàng chuyển sang đĩa đào phiến cao. Trong thiên điện thường chuẩn bị điểm tâm riêng cho hắn, nhưng hắn rất ít dùng. Giờ phút này, hắn chọn một miếng thật mỏng lên cắn một ngụm nhỏ, lúc vị ngọt của bánh đến đầu lưỡi, đôi mày hắn khẽ nhíu lại một chút.
Khương Tuyết Ninh chẳng biết tại sao trong lòng chột dạ cực kỳ. Đến đầu nàng cũng không dám ngẩng lên.
Tạ Nguy đặt miếng đào phiến cao không ăn nữa xuống, lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, đến khi nghe tiếng nước trong ấm sôi lên hắn mới dời ánh mắt, mang ấm nước sôi tráng qua trà cụ, chậm rãi bắt đầu pha trà.
Lần này, Khương Tuyết Ninh đã hiểu được cái gì gọi là “Ăn mà nuốt không trôi”. Tạ Nguy không nói lời nào, chỉ ngồi đó pha trà, lát sau lại hỏi nàng bài học vài ngày trước, thuận miệng khảo qua một vài bài cũ. Đến khi một bình trà qua bốn phao trà (có thể hiểu là bốn lần pha ra nước trà rồi uống), liền để cho nàng tiếp tục luyện đàn. Chính hắn lại không làm gì, cứ thế ngồi trước thư án, nhìn chằm chằm phong tấu chương kia hồi lâu.
Hơn nửa canh giờ sau, hắn mới nói với Khương Tuyết Ninh: “Cung cách bề ngoài tuy là có, nhưng căn cơ vẫn còn quá mỏng. Thường nghe nói cần cù có thể bù thông minh, không tính hoàn toàn đúng, nhưng cũng không thể nói là sai. Hôm nay luyện tới đây thôi, sau khi trở về chớ có chủ quan. Từ ngày mai trở đi, sẽ kiểm tra thêm văn pháp, vẫn tới thiên điện giờ này đi.”
Khương Tuyết Ninh rốt cục thở phào, đứng dậy đáp lời, sau đó mới bái biệt Tạ Nguy, mang dáng vẻ vài phần cẩn thận nhanh chóng từ thiên điện lui ra ngoài, chuồn vội. Tạ Nguy lại ngồi trong thiên điện một hồi, mới cầm tấu chương kia xuất cung.
Tạ phủ cùng Dũng Nghị hầu phủ chỉ cách nhau một bức tường. Cái khác biệt chính là Dũng Nghị hầu phủ nhìn chính diện, Tạ phủ lại nhìn ra phía sau của con phố, hai phủ một cái hướng đông một cái hướng tây, dựa lưng vào nhau. Cho nên lúc xa giá hắn hồi phủ, phải đi ngang qua Dũng Nghị hầu phủ, dễ dàng trông thấy ngoài cổng phủ đầy trọng binh, ai nấy dùng ánh mắt lạnh như băng đánh giá người qua lại.
Mới xuống xe đi bộ vào phủ, tới hành lang, Kiếm Thư liền bước nhanh tới trước hắn, thấp giọng nói: “Ngoại trừ Công Nghi tiên sinh ra, cũng có người của chúng ta nói, sáng nay trông thấy Định Phi công tử từ từ đổ phường Hằng Viễn (sòng bạc) đi ra. Nhưng chỗ đó ngư long hỗn tạp, lúc ấy cũng không có để ý, nên mất dấu.” Tạ Nguy đứng dưới mái hiên, không nói gì.
Bên kia cửa hông cách đó không xa lại truyền đến tiếng cười nói, là có người lên tiếng chào hỏi người gác cổng, đi vào trong phủ. Kiếm Thư nghe thấy, quay đầu nhìn lại, liền cười lên: “Lão Đào trở về.” Là đầu bếp trong phủ, làm thức ăn rất ngon. Lão Đào cao lớn vạm vỡ, trắng trắng mập mập, mặt mũi đầy vui mừng, một tay mang giỏ thức ăn, một tay còn lại ôm con cá, thấy Tạ Nguy đứng dưới hiên, liền vội vàng tiến tới hành lễ, nói: “Đại nhân trở về rồi, hôm nay mua được một con cá chép lớn mới câu, còn quẫy cực kỳ linh hoạt! Điểm tâm làm vài ngày trước đã bị Đao Cầm công tử vụng trộm ăn mất, nay ta còn mua mấy cân gạo nếp, một cân đào nhân, có thể làm chút đào phiến cao đấy!”
Tạ Nguy nhìn cái giỏ đầy ắp thức ăn kia một chút, ánh mắt như sâu hơn, nhẹ gật đầu.
*
Khương Tuyết Ninh nhanh như chớp phóng đi thật xa khỏi thiên điện Phụng Thần điện, đến cửa Ngưỡng Chỉ trai, quay đầu lại cảnh giác nhìn một lượt, thấy không ai đi theo, mới thở phào một hơi. Ăn một miếng đào phiến cao suýt chút thì bị dọa đến đổ bệnh mất! Nàng thật sự to gan quá rồi, đồ Tạ Nguy đưa mà dám ăn thì cũng thôi đi, còn dám liên tưởng tới đồ Tạ Nguy làm, quả thực là không muốn sống nữa mà! May mắn là hắn không phát hiện ra, nàng mới bình yên thoát thân. Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực.
Diêu Tích cùng Vưu Nguyệt từ trong Ngưỡng Chỉ trai đi ra, vừa vặn trông thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng nhớ lại tư thái lúc nàng xoay người đi tìm Trương Già hôm đó, nhất thời hận ý cuồn cuộn trào lên, liền cười nhạt nói: “Khương nhị cô nương không phải đi học đàn sao, lúc trở về lại hốt ha hốt hoảng, không phải lại bị Tạ tiên sinh dạy dỗ cho một trận chứ?”
Khương Tuyết Ninh quay đầu đã nhìn thấy nàng ta. Những ngày này địch ý của Diêu Tích đã từ từ hiển lộ, chỉ là người hận Khương Tuyết Ninh nhiều lắm, Diêu Tích thì có tính là gì? Còn chưa tới thời điểm cần phải quá mức chú ý. Khương Tuyết Ninh nghe châm chọc cũng không tức giận, ai kêu nàng hôm nay đánh đàn không tệ, miễn cưỡng cũng coi như được Tạ Nguy khích lệ chứ? Không vui đến lên trời luôn đã tốt lắm rồi.
Nàng nhướng mày cười cười, đầy vẻ biếng nhác, nói: “Vậy phải để Diêu tiểu thư thất vọng rồi, hôm nay rốt cục cũng có thể sờ được vào đàn, còn được Tạ tiên sinh khen một câu nữa đó. Về sau nhất định không ngừng cố gắng, không cô phụ một phen khổ tâm dạy bảo của tiên sinh.”
Người trong thiên hạ chưa hẳn thấy bằng hữu mình sống tốt, lại nhất định vui cho bằng thấy địch nhân của mình sống khó khăn. Nếu như người bản thân hận sống khổ cực, dù không gặp mặt, nghe tin từ xa trong lòng cũng vô cùng thỏa mãn.
Khương Tuyết Ninh chắc chắn là địch nhân của Diêu Tích. Nhưng nàng không những sống tốt, mà còn ngay trước mặt Diêu Tích nói mình sống rất tốt, trên mặt đầy ý cười thư thái, thực như đâm từng châm vào lòng Diêu Tích! Diêu Tích nghẹn họng không nói nổi. Vưu Nguyệt đã sớm sợ hãi, giờ phút này càng ngậm miệng yên lặng làm một bức bình phong, một câu cũng không nói. Khương Tuyết Ninh liền phủi tay, bước chân nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh các nàng.
Vưu Nguyệt dò xét sắc mặt Diêu Tích, nói khẽ: “Có lẽ Khương Tuyết Ninh kia chỉ làm ra vẻ vậy thôi, ai không biết nàng ta có tiếng là không học vấn? Học đàn cũng phải dựa vào thiên phú, ngốc đến chỉ pháp còn không biết, Tạ tiên sinh sao có thể khen nàng? Chẳng qua là cố ý nói ra khiến ngươi bực bội thôi.”
Diêu Tích hít sâu một hơi, phất tay áo xoay người rời đi. Chỉ là mới đi được đến cửa Ngưỡng Chỉ trai, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua, bước chân liền dừng lại: Chỗ Khương Tuyết Ninh mới đứng lúc nãy, lại có một cái túi thơm đánh rơi.
Vưu Nguyệt thuận theo ánh mắt Diêu Tích, rất tự nhiên liền khom người nhặt lên, lật qua lật lại xem xét, vải nền màu nguyệt bạch, dùng chỉ tơ xanh thẫm thêu lên một đóa mẫu đơn tinh xảo, châm pháp tỉ mỉ, nhìn rất xinh đẹp. “Đây không phải của Khương Tuyết Ninh sao?” Trong lòng có chút ghét bỏ, nàng bĩu môi một cái, giơ tay liền muốn ném vào bồn hoa trong góc bên cạnh.
Không ngờ, Diêu Tích trông thấy, liền trực tiếp đoạt lấy, cầm trong tay nhìn kỹ. Vưu Nguyệt có chút không hiểu: “Phải trả lại cho nàng ta sao?”
Tâm tư Diêu Tích chuyển động, đáy mắt lại như có gì giấu diếm, chỉ nói: “Chỉ là cái túi thơm nho nhỏ thôi, gấp làm gì?” Vưu Nguyệt liền không nói thêm nữa. Diêu Tích nhìn chằm chằm túi thơm này nửa ngày, tiện tay bỏ vào trong tay áo mình, nói: “Khi trở về trả lại cho nàng cũng không muộn. Nhìn nàng mỗi ngày đều mang, không chừng lại là vật khẩn yếu, làm rơi lại đi tìm không ra sốt ruột chút cũng tốt.” Vưu Nguyệt thế là cười lên: “Được đấy.” Khương Tuyết Ninh đã đi qua, các nàng nhặt được túi thơm, cũng lười gọi nàng lại, trực tiếp đi tới ngự hoa viên.
Vài ngày trước, mai hổ đề (虎蹄梅) trong cung trồng đã nở.
Bệnh phong hàn của Thái hậu nương nương cũng đã đỡ hơn một chút, Hoàng hậu vì hiếu thảo mà mở tiệc trong ngự hoa viên mời phi tần các cung ra thưởng mai, bởi vì nể mặt mũi Tiêu Xu, nhóm thư đồng Ngưỡng Chỉ trai bên này cũng có thể được đến tham gia náo nhiệt. Loại chuyện như vậy, Diêu Tích cùng Vưu Nguyệt đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
Trong vườn, mai hổ đề đã sớm nở, mai vàng cũng mọc ra mấy nụ hoa nho nhỏ. Người đi trong vườn, ngược lại nhìn có mấy phần thú vị. Vưu Nguyệt sinh ra lớn lên ở Thanh Viễn bá phủ, rất hàn vi, yêu thích cùng người khác kết giao, lại càng không cần phải nói trong cơ hội ngàn năm có một này, liên tục đi đến trước mặt phi tần các cung nịnh nọt bợ đỡ, Diêu Tích nhìn cực kỳ chướng mắt. Nàng là khuê nữ danh gia vọng tộc, nên khinh thường những chuyện như thế. Vậy nên yến tiệc đến nửa chừng, Diêu Tích dứt khoát không nói một lời, mặc kệ đám người, một mình đi vào vườn thưởng mai.
Vườn mai khá lớn. Diêu Tích nói là thưởng mai, nhưng chỉ nhìn vậy thôi, trong loại thời tiết cuối đông lạnh lẽo này, khiến nàng không thể không nhớ tới ngày đó nhìn thấy Trương Già trong Từ Ninh cung, lại nghĩ tới chuyện phong thư từ hôn trong thư phòng phụ thân, trong lòng buồn bã sau đó lại đầy hận ý, cứ thế trong vô thức đi vào càng sâu trong vườn.
Nơi tận cùng có chút vắng vẻ. Một tòa u đình thường ngày ít người lui tới đứng giữa rừng mai, xung quanh bao bọc bởi cành mai rậm rạp, nhìn hơi kín đáo thâm trầm, khiến người có chút sợ hãi. Diêu Tích không phải người to gan, vừa tới nơi này liền tỉnh thần lại, muốn quay người trở về. Nhưng không ngờ, đi được mấy bước, một loạt tiếng bước chân cùng với giọng nói chuyện trầm thấp, từ đầu kia vườn mai truyền đến.
– Chuyện ngày đó của Ngưỡng Chỉ trai nếu không phải ai gia nhìn ra manh mối, chỉ dựa vào kế sách không chu toàn kia của ngươi, để tiểu cung nữ kia chịu thẩm án, lỡ như miệng không kín mà bật ra chân tướng, ngươi định tự xử lý thế nào?!
– Là chất nữ hồ đồ, mất bình tĩnh.
– Vạn sự đi thì dễ nghĩ lại khó, trong cung càng như thế. Không có ai là kẻ ngu! Đến đối thủ ra sao còn chưa thăm dò rõ ràng, đã tùy tiện làm việc, thực khiến ai gia quá thất vọng.
– …
– Khương Tuyết Ninh vốn dĩ không có chuyện gì, đột nhiên vì ngươi hạ nước cờ sai mà thành kình địch; đã vậy còn rước thêm một Khương Tuyết Huệ vào cung, nhan sắc dù không đứng đầu, nhưng chuyện học hành lại có thể ngang hàng với ngươi, còn vô cùng có khả năng là chủ nhân khăn thêu kia của Giới nhi, ngươi không chỉ hồ đồ thôi đâu!
– Cô mẫu dạy rất đúng.
Tiêu thái hậu đi phía trước, Tiêu Xu sau lưng bà. Một người đầy vẻ giận dữ không gì kìm chế được, nghiêm nghị quát nạt, một người lại không giữ nổi vẻ cao cao tại thượng lạnh nhạt trước đây, chỉ cúi đầu yên lặng nghe. Phía sau hai người không có cung nhân nào đi theo. Rất hiển nhiên những chuyện như vậy cũng không thích hợp để bất cứ ai nghe thấy.
Tiếng bước chân dần dần tới gần. Quan hệ thường ngày giữa Diêu Tích cùng Tiêu Xu không tệ, âm thanh càng gần, dù không nhận ra giọng Tiêu thái hậu, cũng có thể nghe được giọng Tiêu Xu. Chợt nghe thấy hai người này bàn chuyện, Diêu Tích chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên đầu ứa ra, trái tim cứ thế nhảy bang bang trong lồng ngực. Nàng tuyệt đối không dám bước ra. Thấy một lùm mai rậm rạp bên cạnh, có thể giấu được người, liền vội vàng trốn ra phía sau, không dám thở mạnh chút nào.
Tiêu thái hậu tiếp tục đi về phía trước, lướt qua lùm mai kia, nói: “Ngươi tuy là người thông minh hiếm có ở Tiêu thị nhất tộc, nhưng đến cùng tuổi tác còn nhỏ, từng trải còn quá ít, suy nghĩ không đủ chu toàn, cũng chưa nghĩ ra đầy đủ cách ứng biến, hôm đó suýt chút nữa đã lâm vào bị động. Ai gia còn chưa từng nói là cho ngươi động thủ! Ai gia còn nhìn không ra ngươi muốn thế nào sao?”
Tiêu Xu nói: “A Xu hổ thẹn, tạ ơn cô mẫu dạy bảo.”
Tiêu thái hậu lại thở dài, nói: “Thánh thượng năm đó từng trải qua loạn Bình Nam vương, từ đó rất đa nghi, dù ai gia là mẫu thân thân sinh cũng không gần gũi, đến chọn hoàng hậu cũng chọn gia tộc nhỏ, người xuất thân từ Tiêu thị nhất tộc đến phi vị cũng không có, đó chính là kiêng kị. Giới nhi lại là tính tình ôn hoà hiền hậu, thân cận với ta hơn. Ta biết ngươi cũng là lòng mang chí lớn, nhìn khắp kinh thành, nữ nhi nhà huân quý, không ai xứng với vị trí mẫu nghi thiên hạ hơn ngươi.”
Diêu Tích trốn ở đó không dám động đậy, trong lòng mặc dù tự khuyên bảo mình, muốn sống thì đừng nghe, nhưng hai tai lại không tự bịt được, lời nói cứ không ngừng truyền vào, khiến nàng càng nghe càng kinh hồn bạt vía. Chuyện hôm đó ở Ngưỡng Chỉ trai vậy mà lại là Tiêu Xu hãm hại Khương Tuyết Ninh! Vì Lâm Truy vương Thẩm Giới, vì muốn trở thành hoàng hậu tương lai!
Tiếp theo đó nghe Tiêu Xu nói: “Cô mẫu có ý tứ là…”
Tiêu thái hậu lạnh lùng nói: “Thánh thượng chỉ cần vẫn còn tại vị, muốn lập Giới nhi làm hoàng thái đệ, nhất định sẽ không để nữ nhi Tiêu thị trở thành Lâm Truy vương phi, ngươi phải ẩn nhẫn, bình thản mới được.”
Tiêu Xu nói: “Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn người khác lên làm Lâm Truy vương phi sao?”
Lúc này tiếng bước chân của hai người đã hơi xa, thanh âm cũng mơ hồ dần. Diêu Tích nuốt một ngụm nước bọt, không dám chờ thêm nữa, lặng lẽ vòng qua cây mai kia, muốn rời đi. Nhưng ai ngờ tâm hoảng ý loạn liền phạm phải sai lầm. Lúc nàng vội vàng khom người không cẩn thận đụng phải một cành mai, lập tức tiếng cành mai cọ nhau sột soạt vang lên.
“Ai ở đó!” Tiêu thái hậu quay đầu lại nhìn ở phía xa chỉ nhìn thấy cành mai còn đong đưa, vô thức liền quát một tiếng chói tai! Diêu Tích lập tức nhận ra mình đã bị lộ, hoảng hốt vội vàng co cẳng chạy bừa. Chỉ là trong lúc sợ hãi tới cực điểm, ác ý cũng xông lên. Đáy mắt nàng tràn ngập ác độc, tâm tư vừa động, lại trực tiếp đưa tay vào tay áo, lấy túi thơm mới nhặt được kia, trực tiếp ném trên mặt đất. Sau đó bước nhanh ra khỏi vườn, dạo qua chỗ khác một vòng, mới trở lại tiệc thưởng mai.
*
Một đống phi tần trong cung tụ tập thưởng mai, còn có Tiêu thái hậu kia ở đó, Khương Tuyết Ninh còn lâu mới tới tham gia. Trong Lưu Thủy các, Phương Diệu bị Chu Bảo Anh kéo lại ngồi bên kia đánh cờ. Nàng liền đi qua, ngồi bên cạnh, vừa bóc đậu phộng cung nhân bưng lên ra ăn, vừa nhìn hai người đánh cờ ta tới ngươi đi.
Thẳng đến khi trời sẩm tối, những người đi thưởng mai mới trở về. Thấy trong Lưu Thủy các đang đánh cờ, tất cả mọi người đều tập trung lại, muốn nhìn một chút xem ván này Chu Bảo Anh sẽ lại thắng Phương Diệu bao nhiêu.
Tiêu Xu cũng ở đó. Thấy bên tay Khương Tuyết Ninh đã lột ra một đống vỏ đậu phộng, Tiêu Xu cười nhạt một tiếng, trong mắt lóe lên, liền đưa một cái túi thơm tới trước mặt nàng, nói: “Mới ở ngoài kia nhặt được một vật, nhìn có chút quen mắt, là của Khương nhị cô nương a?”
Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, ngước mắt. Túi thơm trên tay Tiêu Xu chính là cái lúc trước Vưu Phương Ngâm làm thành công mối làm ăn đầu tiên, đích thân dùng tơ lụa nông dân làm tơ tặng, thêu lên rồi tặng lại cho nàng, họa tiết mẫu đơn xanh thẫm mười phần đặc biệt, rất xinh đẹp, tinh tế. Khương Tuyết Ninh lại kiểm tra bên hông mình, chẳng biết từ lúc nào đã trống không. Đôi mày nàng hơi nhíu, nhận lại túi thơm từ tay Tiêu Xu, cũng không thiên ân vạn tạ, vẫn có chút lãnh đạm, giọng như bình thường nói: “Là của ta, ngược lại không biết là rơi khi nào, làm phiền rồi.”
Bên góc túi thơm không biết bị thứ gì móc qua, hơ xù lông lên. Khương Tuyết Ninh nhìn mà có chút đau lòng, nhẹ nhàng vuốt vuốt một chút, mới cau mày treo lại bên hông.
Tiêu Xu lẳng lặng dò xét thần sắc, quan sát cử chỉ nàng, tuỳ tiện cũng có thể cảm giác ra sự lãnh đạm không muốn nói nhiều lời với Tiêu Xu nàng, nhưng trừ chuyện này ra, thật sự là mười phần thản nhiên. Vưu Nguyệt đứng phía sau thấy vậy có chút không hiểu ra sao. Diêu Tích nhìn thấy một màn này lại là tim liền đập loạn lên, suýt nữa hai chân mềm nhũn mà quỵ xuống.