Bản thân Lữ Hiển vô cùng tức giận, trong lòng Vưu Phương Ngâm cũng chẳng vui sướng gì.
Rời yến hội, nàng lập tức trở về Tà Bạch Cư.
Lúc này Khương Tuyết Ninh đang sai người đi Dương Châu bắt Vệ Lương.
Trông thấy thời gian thi Hương của Giang Ninh sắp tới gần, nàng vốn cho rằng Vệ Lương về đồng ruộng bố trí xong chuyện cây khoai tây gì đó sẽ về Kim Lăng, nào ngờ đợi hai ngày vẫn chẳng thấy người đâu. Phái người đi hỏi mới biết, người này lại còn nói trồng trọt là chuyện lớn, thi Hương thì tùy ý thôi.
Vậy mà được sao?
Nói thế nào cũng có công danh Thám Hoa kiếp trước, dù thích trồng trọt, có bản lĩnh cày cấy, ở kiếp trước cũng sau khi có quan chức hắn mới tiện thi triển tay chân, được dân chúng tôn thành nông thần. Dù Khương Tuyết Ninh sai hắn làm việc, có tư tâm của mình, mưu tư lợi của mình, nhưng nếu làm trễ nải đường làm quan của hắn, sao trong lòng chấp nhận được? Cho nên nàng giận dữ không chỗ trút.
Trông thấy Vưu Phương Ngâm đến, nàng cười khổ: “Ngươi tới vừa khéo, ta vừa sai người đi bắt Vệ Lương đến Kim Lăng đó, tốt xấu gì cũng ước thúc hắn thi Hương xong rồi nói. Trên đời này sao lại có thư sinh như thế chứ?”
Đám thư sinh này quả thật ai cũng có chí hướng riêng.
Lữ Hiển giúp Tạ Nguy buôn bán thì cũng thôi, dù sao Tạ Nguy cũng là người có năng lực, nhưng Vệ Lương giúp nàng trồng trọt, thì là chuyện gì đây chứ?
Nếu là ngày trước, chỉ sợ Vưu Phương Ngâm nghe cũng phải cười một trận trước, nhưng giờ khắc này nghe vậy cũng chỉ miễn cưỡng cười khẽ thôi.
Khương Tuyết Ninh nhìn ra nàng mang chuyện đến.
Đôi mắt vừa chuyển, mơ hồ đoán được gì đó, hỏi thẳng: “Lại gặp Lữ Hiển rồi?”
Bên bờ giả sơn trong Tà Bạch Cư, là một hồ lá sen khô cạn.
Khương Tuyết Ninh đứng bên hồ, cầm thức ăn cho cá trong tay.
Trong lòng Vưu Phương Ngâm do dự, thực ra không quá muốn gây phiền hà cho nàng, nhưng rốt cuộc sự kiêng dè ẩn tàng vẫn vượt qua do dự, cuối cùng nói: “Đã gặp rồi.”
Nàng cẩn thận nói ra mọi chuyện hôm nay gặp Lữ Hiển, chỉ giấu đi đoạn mình làm khó Lữ Hiển.
Khương Tuyết Ninh nghe xong lập tức nhíu mày, trầm mặc thật lâu.
Vưu Phương Ngâm nói: “Lữ Hiển muốn tìm cô nương, liệu có liên quan đến tin tức phía Thát Đát có đề cập đến công chúa mà ta nghe được trong yến tiệc không?”
Thương nhân dược liệu ở biên quan nói, trưởng công chúa điện hạ ở vương đình Thát Đát, có lẽ đã có thai.
Khương Tuyết Ninh cảm thấy hoảng hốt.
Chuyện nàng lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra như thế. Bởi vì trước đó đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, cho nên giờ khắc này lại không kinh hãi quá nhiều, chỉ cảm thấy một loại nặng nề cùng bi thương khi con người không thay đổi được vận mệnh.
Nhưng nàng càng muốn đối nghịch với vận mệnh lặp đi lặp lại không duyên không cớ này!
Ở kiếp trước nàng cũng không biết trước tin tức công chúa có thai, mà sau khi Thát Đát ồ ạt xâm chiếm Trung Nguyên, mới nghe nói Thẩm Chỉ Y gặp phải bất trắc, sau khi có thai bị Thát Đát giết đi tế cờ trước khi lâm trận!
Thát Đát muốn lãnh binh xâm chiếm, sao có thể để lại công chúa địch quốc và hài tử có huyết mạch địch quốc được?
Cảm giác buồn nôn dần dần xông lên.
Trong cổ họng Khương Tuyết Ninh mơ hồ có mùi máu tươi.
Người ta thường nói, ở hiền gặp lành, nhưng sao Thẩm Chỉ Y đời trước lại rơi vào kết cục như thế?
Nàng dùng sức siết chặt tay mình, mới có thể khắc chế mấy phần run rẩy vì sợ hãi kia, quả quyết nói: “Mặc kệ Lữ Hiển tới tìm ta vì chuyện gì, giờ ta nên đi tìm hắn. Tìm người, thông minh nhanh trí một chút, đi tìm hiểu xem Lữ Hiển ở đâu, đưa một tấm bái thiếp qua. Ta muốn gặp hắn.”
Mặc dù Kim Lăng lớn, bách tính nhiều, nhưng đại thương nhân như Lữ Hiển, lại là vì chuyện chứng từ buôn bán muối mà tới, giao du rộng, muốn nghe ngóng chỗ ở của hắn không phải việc khó.
Thủ hạ không phí quá nhiều công sức đã tìm được biệt quán nơi hắn ở.
Chỉ là lúc đưa bái thiếp đến, lại được báo Lữ Hiển không ở đó.
Khương Tuyết Ninh vốn định vừa đưa bái thiếp, nàng sẽ đi bái phỏng Lữ Hiển ngay, nào ngờ hắn không có ở đó?
Lập tức nghi ngờ sinh sôi như cỏ dại.
Nàng nhíu mày hỏi: “Hắn không có ở đó, đã đi đâu rồi?”
Tiểu đồng phụ trách đi đưa bái thiếp cúi người trả lời: “Tiểu nhân đã hỏi người gác cổng của biệt quán, nói Lữ lão bản của bọn họ có chuyện làm ăn ở Dương Châu, cần cấp bách xử lý, buổi chiều đã cưỡi ngựa rời đi. Lúc đi rất vội, cũng không nói khi nào về.”
Khương Tuyết Ninh nghe vậy đáy lòng trầm xuống.
Vưu Phương Ngâm bên cạnh nói: “Vậy có lẽ phải đợi hắn về mới đi gặp.”
Khương Tuyết Ninh không nói gì hồi lâu.
Vưu Phương Ngâm thấp thỏm trong lòng: “Cô nương cảm thấy bất thường?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Nếu chỉ bàn chuyện làm ăn, Kim Lăng đến Dương Châu là đi dọc theo Trường Giang, đi thuyền cực kỳ nhanh. Đi xuống hạ lưu nào cần cưỡi ngựa?”
Vưu Phương Ngâm lập tức run sợ: “Ý cô nương là…”
Khương Tuyết Ninh nhắm mắt lại: “Chỉ sợ không phải hắn đi Dương Châu.”
Ngay lúc này, chuyện gì có thể khiến Lữ Hiển rời Kim Lăng?
Trong lòng nàng âm thầm có chút suy đoán, chỉ là không dám kết luận.
Lập tức trước tiên dặn dò người mỗi ngày đúng canh giờ đúng giờ đi biệt quán Lữ Hiển ở, nghe ngóng xem hắn về Kim Lăng chưa, mặt khác lại lập tức viết một lá thư sai người giục ngựa đưa đi Hoàng Châu Hồ Bắc giao cho Yến Lâm, thứ nhất hỏi xem phía hắn có tin tức xác thực liên quan đến Thẩm Chỉ Y hay không, thứ hai hỏi xem Lữ Hiển có ở bên đó không, tiếp theo dự định thế nào.
Lữ Hiển đi một chuyến lại mất ròng rã mười ngày trời.
Mãi đến ngày thứ mười một, quan viên tuần tra buôn bán muối dọc hai bờ Tần Hoài thiết yến tại Thanh Viên, mời họp mặt tất cả thương nhân buôn muối thương nghị chứng từ cho phép mua bán muối của năm sau và chuyện Hoàng đế đi tuần phía nam, mới có tin truyền về nói Lữ Hiển giục ngựa về Kim Lăng, đến biệt quán thay y phục, vội vàng đi dự tiệc.
Lúc này Khương Tuyết Ninh quyết định đi đến bên ngoài Thanh Viên đợi người.
Thanh Viên xây bên bờ sông Tần Hoài, chiếm diện tích cực lớn, một nửa đều nhìn ra sông, vốn là Tạ thị Kim Lăng xây dựng thời tiền triều khi đang cực thịnh, đình đài giả sơn, mỗi bước chân là mỗi một quang cảnh khác nhau. Chỉ tiếc đến triều đại này, Tạ thị đã xuống dốc, Thanh Viên luân lạc vào tay tham quan, sau đó bị triều đình trừng phạt sung thành của triều đình, bây giờ chỉ dùng chiêu đãi khâm sai đại thần đi sứ Giang Nam, vương công quý tộc, hoặc dùng cho yến ẩm công sự.
Người Kim Lăng đều biết nơi này.
Hiển nhiên Khương Tuyết Ninh cũng biết, dù sao Tạ Nguy xuất thân Tạ thị ở Kim Lăng. Năm đó lúc tên hắn đề trên bảng vàng, người người đều nói hắn sẽ vực dậy Tạ thị. Chỉ tiếc huyết mạch Tạ thị đã ít ỏi, dường như Tạ Nguy cũng không quá thiên vị người nhà, cho nên Tạ thị cũng không khởi sắc gì. Kiếp trước chúng nhân bình phẩm Tạ Nguy, đều nói hắn là ánh chiều tà rực rỡ cuối cùng ở tân vương triều của Tạ thị nhất tộc từng huy hoàng to lớn trong “Vương Tạ Đường Tiền Yến thời trước”.
Chỉ là yến ẩm nơi đây do quan phủ mời họp mặt thương nhân buôn muối, Khương Tuyết Ninh ẩn thân phía sau, bề ngoài không có thân phận thương nhân buôn muối, hơn nữa trong Thanh Viên đông người phức tạp, hiển nhiên cũng không phải nơi tiện nói chuyện gì cho cam, dứt khoát sai người bao một tầng ở Quan Lan trà lâu đối diện hơi chếch với Thanh Viên, đợi bên trong Thanh Viên kết thúc thì gặp thẳng Lữ Hiển.
Mấy ngày này Vệ Lương đã bị nàng bắt trở về Kim Lăng.
Thấy Khương Tuyết Ninh sắp ra ngoài, hắn còn mừng thầm trong chốc lát, thầm nghĩ biết đâu có thể thừa cơ trốn đi.
Ở thành Kim Lăng này nào dễ chịu như nơi đồng ruộng thôn quê?
Ai ngờ Khương Tuyết Ninh vốn đã đi ra vừa quay đầu lại, dò xét hắn từ trên xuống dưới một lát, vậy mà lại nói: “Ngươi đi cùng ta nào.”
Vệ Lương:???
Trong lòng hắn vô cùng cự tuyệt, hận không thể ngồi luôn trên ghế không đứng dậy, mặt cũng tái đi, đau khổ nói: “Đông gia cô nương, ngươi đi bàn đại sự, nói chuyện làm ăn, ta đi làm gì chứ?”
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn, cười như không cười: “Đưa ngươi theo cũng rất trọng yếu.”
Thứ nhất là đề phòng vị Thám Hoa đã định này nói chuồn là chuồn, sau này thi Hương bắt đầu lại không thấy người đâu. Thứ hai nếu như tin tức phía Thát Đát và Thẩm Chỉ Y là thật, nàng tự có mưu tính, chuyện tiền nong Vệ Lương không hiểu, chuyện lương thảo nàng thì không hiểu, dẫn hắn đi gặp Lữ Hiển vừa khéo lại hay.
Nói xong cũng lười nhìn sắc mặt hắn, thẳng thừng xách người lên xe ngựa.
Chỉ là Khương Tuyết Ninh không hề hay biết, xe ngựa của nàng vừa rời đi, một đoàn người ra roi thúc ngựa đã đến nơi.
Người cầm đầu ghìm ngựa trước Tà Bạch Cư.
Bên ngoài có một thiếu niên dáng vẻ mỏi mệt xuống ngựa, hỏi thăm người gác cổng: “Xin hỏi chủ nhân quý phủ có đó không? Tiên sinh nhà ta đường xa đến đây, có việc cần gặp.”
Người gác cổng quan sát một nhóm hơn mười người, ánh mắt đi lòng vòng ở người cầm đầu, cũng không biết vì sao lại có chút căng thẳng, cảm thấy mấy phần thấp thỏm sợ hãi, nơm nớp lo sợ đáp: “Chủ nhân chúng ta vừa ra ngoài.”
Thiếu niên kia thầm giật mình, quay đầu nhìn về phía người cầm đầu.
Người cầm đầu nắm chặt dây cương trong tay, trên áo dính đầy bụi đất dặm đường, chỉ hỏi: “Đã đi nơi nào?”