Trịnh Bảo tiễn Khương Tuyết Ninh đi ra, sắc mặt lại không chút dao động, dường như những chuyện thương nghị bên trong hai canh giờ qua, chẳng phải chuyện gì kinh thiên động địa một khi bại lộ sẽ khiến người ta đầu rơi máu chảy, chỉ đứng ở cạnh cửa nói: “Thủ vệ hôm hòa thân ắt sẽ rất nghiêm ngặt, thời gian để cô nương hành động không nhiều, việc Trịnh Bảo có thể giúp chỉ đến thế, còn lại xin Khương Nhị cô nương tính toán thận trọng.”
Khương Tuyết Ninh kinh ngạc nhìn hắn.
Lúc nàng đến, bước chân đã không thoải mái, giờ rời đi, chân càng lộ rõ vẻ nặng nề, mấy lượt mở miệng định nói, cuối cùng lại không nói thành lời.
Đôi mắt Trịnh Bảo bình thản thanh tịnh, phảng phất như nhìn thấy vẻ áy náy cùng bất an tuôn ra từ trong lòng nàng, cười một tiếng giống như trấn an nàng, nói: “Trưởng công chúa điện hạ là người tốt, tại hạ có ân tất phải báo. Huống chi nhìn vào kế hoạch của Khương nhị cô nương, cho dù chuyện xảy ra cũng hơn phân nửa chỉ là tội sơ suất, nếu đã quyết định làm, xin cô nương chớ do dự.”
Kiếp trước Trịnh Bảo là được Thẩm Giới cứu, sau khi Thẩm Giới đăng cơ liền hầu hạ bên cạnh Thẩm Giới rất lâu, ở đâu cũng có thể nhìn thấy hắn, làm việc lại mười phần thoả đáng, một giọt nước cũng lọt không qua. Chỉ là người này quả thực không quá thu hút, Khương Tuyết Ninh bình thường cũng không chú ý nhiều. Đến cuối cùng khi Tạ Nguy, Yến Lâm mưu phản, người này vô thanh vô tức rút kiếm tuẫn táng theo chủ, mới khiến người bên ngoài biết, nội cung lại có một nam nhân có cốt khí thẳng thắn cương nghị như vậy.
Nàng trầm mặc thật lâu.
Nhưng nếu muốn nói có day dứt gì, thì chính bản thân muốn người ta “Báo ân”, bây giờ thực sự không có tư cách hay lập trường, chỉ có thể bước xuống bậc thang cúi người thi lễ với người mà bản thân nàng kiếp trước chưa bao giờ đặt vào đáy mắt.
Bởi vì âm mưu bí mật, hôm nay nàng tự mình ra ngoài, lúc trở về cũng chậm rãi dạo trên phố.
Khói lửa nhân gian nơi phố chợ, đều ở bên tai.
Khương Tuyết Ninh lại có chút ngẩn ngơ, đợi đến lúc gần tới xưởng lưu ly, lại đi tìm Chu Dần Chi một chuyến. Chu Dần Chi kiếp trước từng phản bội nàng, cho nên nàng không dám đặt niềm tin hoàn toàn vào hắn, cũng không nói thẳng kế hoạch của mình ra, chỉ giao cho hắn đi làm vài chuyện, sau khi nghe đối phương đáp lời, mới trở về Khương phủ.
Lúc này mặt trời đã sắp lặn.
Hôm nay là ngày Lâm Truy vương Thẩm Giới tuyển phi, nếu không khác với kiếp trước, lúc này hẳn đã có kết quả. Không có nàng làm rối, Khương Tuyết Huệ còn mang theo khăn thêu, dù thế nào đời này cũng sẽ vừa lòng đẹp ý nhỉ?
Quả nhiên nàng nhấc chân vào cửa, đã gặp bọn nha hoàn đang cười đùa nói chuyện.
Đi qua sảnh đường cũng nhìn thấy những thứ được ban thưởng từ trong cung.
Khương Tuyết Ninh nghĩ ngợi, ở kiếp trước thanh danh của nàng không được tính là rất tốt, đương nhiên lão yêu bà trong cung kia cực lực phản đối, Thẩm Giới lại thẳng thừng chọn người mang khăn thêu khương hoa đỏ là mình; kiếp này thanh danh của Khương Tuyết Huệ cũng bị nàng liên luỵ, trong cung chỉ sợ cũng có vài lời chỉ trích cùng cản trở, nhưng chẳng có gì bất ngờ, Thẩm Giới vẫn chọn Khương Tuyết Huệ.
Trên mặt không lộ ra, trong lòng lại rất nhớ tình xưa nhỉ.
Sân viện của Mạnh thị cùng Khương Tuyết Huệ đều ở phía đông, đoán rằng bây giờ họ đều đang vô cùng vui sướng, nàng cũng lười đi tìm họ gây chuyện, bàn chân nàng chuyển hướng, liền chuẩn bị đi từ hành lang gấp khúc qua cửa thùy hoa vòng sang phía Tây trở về sân viện của mình.
Ai ngờ còn chưa đi, bên kia đã truyền đến một trận ầm ầm ĩ ĩ.
Nghe lại giống như là Khương Tuyết Huệ.
“Mẫu thân! Hà tất phải như vậy? Người đừng đi!”
“Con buông ra, đừng cản ta! Vốn dĩ là một mối hôn sự cực kì tốt, mười phần nắm chắc chín phần, nếu không phải bị cản trở bởi thanh danh không tốt của nó, sao có thể bị người ta nửa đường cướp mất? Đã tuổi nào rồi! Chẳng mấy chốc phải xuất giá rồi, còn chạy lung tung bừa bãi bên ngoài! Giáo dưỡng mà ngày trước mời người đến dạy không biết sớm đã bị ném đi nơi nào, truyền đi lại thành ra thể thống gì? Ta nhất định phải xem khi nào nó mới chịu về!”
“Mẫu thân… “
Cả bụng Mạnh thị đầy lửa giận, khuôn mặt nhăn lại, bước chân nhanh thoăn thoắt đi trước.
Bọn nha hoàn không dám cản, Khương Tuyết Huệ thì không cản được.
Khương Tuyết Ninh nghe vậy lờ mờ cảm thấy sao những manh mối này lại giống như đang nhắm vào nàng? Bước chân nàng vừa dừng lại, quay đầu nhìn, đã đối mặt ngay với Mạnh thị đi từ bên kia tới.
Mạnh thị xưa nay cũng là quý phu nhân có hàm dưỡng, giờ phút này trên mặt lại lộ ra vẻ khó coi trước nay chưa từng có, khi nhìn thấy nàng lập tức quát to: “Trở về thật đúng lúc, còn không đứng lại cho ta!”
Khương Tuyết Ninh nhíu mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng nhìn thoáng qua Khương Tuyết Huệ bên cạnh, mới phát hiện khuôn mặt đối phương có vài phần tái nhợt, thần sắc vẫn bình tĩnh, nhưng đuôi lông mày khoé mắt lại khó nén có mấy phần ảm đạm, thế mà lại là mang vẻ không được như ý muốn.
Chẳng phải vị trí Lâm Truy vương phi vững rồi sao?
Còn gì không hài lòng nữa?
Đáy lòng Khương Tuyết Ninh chẳng hiểu sao lại cười khẩy, đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn với Mạnh thị: “Mẫu thân, chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì, ngươi còn có thể không biết là chuyện gì sao? Khương gia ta, còn có Huệ tỷ nhi, quả thực đã sắp biến thành trò cười của cả kinh thành rồi!” Nàng không nói lời nào còn được, vừa nói với dáng vẻ lẽ thẳng khí hùng, càng làm cho trong lòng Mạnh thị hết sức phẫn nộ: “Nếu không phải ngươi làm ô uế thanh danh trong phủ, làm càn với người khác khắp nơi, nào xảy ra chuyện này?”
Lúc này Khương Tuyết Ninh mới nghe ra được manh mối.
Nàng nhíu mày lại, thực sự có mấy phần kinh ngạc: “Chẳng lẽ không được chọn thành vị trí vương phi?”
Lần này thật sự ngoài dự liệu của nàng, sự kinh ngạc cũng không có nửa phần giả tạo.
Nhưng khi Mạnh thị nhìn vào lại chướng mắt cực kỳ.
Sao mà nghe thế nào cũng giống như đang khiêu khích, nhìn thế nào cũng giống như đang trào phúng!
Ánh mắt của Khương Tuyết Ninh chuyển từ trên người bà sang Khương Tuyết Huệ, chỉ cảm thấy chuyện này có chút khó tin, một là bởi kiếp trước Thẩm Giới không hề quan tâm đến miệng lưỡi người ngoài vẫn chọn nàng, hai là vì khi nàng trở về rõ ràng trông thấy bên trong sảnh đường có những đồ vật mà trong cung ban thưởng khi có hỉ sự.
Nếu không phải được chọn, tại sao lại ban thưởng những thứ này?
Chẳng lẽ…
Một khả năng chợt nảy ra trong đầu nàng, nhưng suy cho cùng vẫn có chút hoang đường, nàng lắc đầu, nói thầm: “Như vậy thực sự kì quái quá.”
Mạnh thị rốt cục không thể nhịn được nữa.
Lúc bà từ trong viện của Khương Tuyết Huệ đi ra vốn đã có rất nhiều nha hoàn bà tử đi theo, kết quả vừa đi nửa đường đã thấy Khương Tuyết Ninh từ bên ngoài về, bây giờ tiểu thư khuê các trong kinh thành này có mấy ai giống như nàng?
Trước kia nàng đi cùng Yến Lâm, giờ lại đi cùng tên Tiêu Định Phi kia!
Thể diện của cả nội trạch Khương gia bây giờ đều vì nàng mà mất hết!
Trên khuôn mặt Mạnh thị bao phủ một tầng sương lạnh, lãnh đạm nói: “Ngày trước ngươi bị người có dụng tâm kín đáo kia giáo dưỡng sai lệch, nhưng ngươi luôn có thể tìm được người che chở, ngay cả lão gia cũng không trị nổi ngươi, không nói được lời nào. Nhưng chuyện tuyển phi cho Lâm Truy vương điện hạ, liên quan đến chung thân đại sự của tỷ tỷ ngươi, lại bị thanh danh của ngươi liên lụy, vô duyên vô cớ vụt mất vị trí chính phi, ngay cả lấy được vị trí trắc phi cũng còn bị người khác đàm tiếu! Ngươi đã qua sinh thần mười chín tuổi, sớm đã không còn ở tuổi có thể làm loạn bên ngoài, nếu còn không ước thúc quản giáo ngươi, không biết ngày nào sẽ lại rước đại hoạ về!”
Khương Tuyết Ninh lập tức sửng sốt: Thật sự là trắc phi?
Nàng nhìn về phía Khương Tuyết Huệ.
Khương Tuyết Huệ lại hồi tưởng sự quẫn bách gặp phải lúc tuyển phi, dù Ôn Chiêu Nghi có ra mặt nói giúp nàng, những lời nói mang đao kiếm gậy gộc của Tiêu Xu, cả những ánh mắt hàm chứa sụ châm chọc của người chung quanh, cũng vẫn khiến nàng cảm thấy mấy phần khó xử hiếm hoi như cũ.
Mạnh thị khoát tay gọi hai bà tử cao lớn vạm vỡ bên cạnh, nói: “Vậy thì mau thỉnh nhị cô nương về cho ta, từ nay bắt đầu cấm túc trong phủ, chép《 Nữ Giới 》một trăm tám mươi lần cho ta! Nếu không có sự cho phép của ta, không ai được thả nó ra ngoài!”
Các bà tử tuân lệnh, lập tức đi về phía Khương Tuyết Ninh.
Dù sao Mạnh thị cũng là chủ mẫu, dù họ biết Khương Tuyết Ninh cũng không phải chủ tử dễ chọc gì, nhưng lần này là nàng liên lụy đến chuyện tuyển Lâm Truy vương phi của đại cô nương, chỉ sợ dù lão gia tới cũng sẽ không cho nàng sắc mặt tốt, nên khẽ cắn răng bất chấp, quyết định hễ Khương Tuyết Ninh có ý định phản kháng sẽ ra tay thật nặng.
Chuyện tiến triển không hề nằm trong dự liệu của Khương Tuyết Ninh, Khương Tuyết Huệ lại không được Thẩm Giới chọn làm chính phi, đầu tiên nàng hơi kinh ngạc, sau đó hiển nhiên nảy ra mấy phần muốn cười cợt trên nỗi đau của người khác.
Ai bảo xưa nay nàng thấy Khương Tuyết Huệ chướng mắt chứ?
Thật là kỳ lạ.
Kiếp này nàng cũng không hề làm gì cản trở, bởi vậy có thể thấy hai người này thực sự không có duyên phận làm phu thê chính thức.
Chỉ là Mạnh thị quy tội việc này lên người nàng, lại làm cho đáy lòng nàng sinh ra mấy phần chán ghét, trông thấy hai bà tử kia bước về phía mình, lệ khí từ đáy lòng đột ngột trào lên, nhướng mày nhặt một cây gậy gỗ từ giàn hoa bên cạnh vung loạn lên xông tới!
Trong lòng có sự hung hãn, đương nhiên không hề nương tay.
Gậy gỗ đánh vào đầu vào thân mình, đánh mạnh đau thật, hai bà tử kia còn chưa kịp tới gần Khương Tuyết Ninh, đã bị đánh cho kêu loạn lên.
Mạnh thị biết Khương Tuyết Ninh ngang bướng ngỗ ngược, nhưng lại không liệu được nàng chẳng những dám phản kháng còn dám ra tay, suýt nữa thì tức đến nỗi ngất đi, mắng: “Phản, phản rồi! Đúng là muốn lật trời rồi!”
Động tĩnh trên hành lang quả thực không nhỏ.
Khương Bá Du từ nha môn trở về, vừa dẫn Tạ Nguy vào thư phòng mình, khi đi tới nhìn thấy Khương Tuyết Ninh tức giận chộp lấy gậy gỗ đánh đầy tớ già, lông mày lập tức nhíu lại, quát to: “Làm gì thế này? Còn không mau bỏ xuống cho ta!”
“Binh” một tiếng, sau khi Khương Tuyết Ninh nghe giọng nói, đánh thêm một gậy vào lưng của bà tử bên trái kia, đối phương đau đến nỗi ngã sấp trên mặt đất, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, mới ném cây gậy xuống đất, phủi tay.
Mạnh thị tức giận đến nỗi phát run, chỉ về phía nàng, nói: “Lão gia, ông xem nó đi, giờ đã vô pháp vô thiên thế này, sắp không quản nổi nữa rồi!”
Trong lòng Khương Bá Du khẽ thở dài, chỉ hỏi: “Sao vậy?”
Khương Tuyết Ninh đứng tại chỗ, trên môi cười khẩy, cũng không đáp lời.
Tạ Nguy đứng bên cạnh Khương Bá Du, cũng dừng bước.
Bởi đi thẳng từ nội các tới, bên trong hắn mặc áo cổ chéo đen tuyền, phủ nhiều lớp đến dưới cổ, để lộ hầu kết đang nhô ra. Quan bào bên ngoài đã cởi bỏ, ngược lại hiếm khi thấy hắn không mặc đạo bào như thường lệ, thay vào đó lại là áo choàng màu xanh thẫm thêu hoa văn đám mây bàng bạc.
Thân như một thanh kiếm trên đỉnh núi, nhưng mắt lại tựa như tuyết dưới đáy vực.
So với đạo bào giống như cao nhân ẩn thế trước đây, hôm nay dù cũng thoát tục tựa như thanh phong minh nguyệt, thế nhưng lại thêm mấy phần quý khí cao ngạo lạnh lùng thấu xương.
Tình hình trong Khương phủ và tính tình thường ngày của Khương Tuyết Ninh, trông hắn có vẻ giống người ngoài, nhưng thực ra lại biết hết sức tường tận. Ánh mắt hắn rơi trên người Khương Tuyết Ninh, đến Mạnh thị, Khương Tuyết Huệ và cây gậy gỗ đang dao động trên mặt đất, ý cười trên môi thoáng nhạt đi vài phần.
Mạnh thị nói: “Lúc nào nó cũng ra ngoài làm loạn, thiếp thân có ý muốn quản giáo nó, nhưng bản tính nó ngang ngược đã quen, đã không phục lại còn lấy gậy gỗ đánh chửi hạ nhân! Nếu cứ thế này, môn phong của Khương thị ta sẽ bị nó hủy hoại sạch sẽ!”
Khương Bá Du quả thực có chút rối rắm.
Không ai muốn người ngoài nhìn thấy chuyện xấu trong nhà mình, hơn nữa trước mắt còn đang có khách lạ, đảo mắt một vòng liền biết mấu chốt ở trên người Khương Tuyết Ninh, mới nói: “Những ngày này quả là những tin đồn nhảm nhí truyền đi khắp nơi trong kinh, Ninh nha đầu, lời nói của mẫu thân con tuy có chút lo bò trắng răng, nhưng cũng có đạo lý. Đến tuổi hai mươi rồi cũng sắp bàn đến chuyện cưới hỏi, vì tốt cho bản thân con, cũng nên thu mình lại một chút. Hôm nay trước tiên không truy cứu, các ngươi đều trở về hết đi.”
Lời này của Khương Bá Du nhìn thì giống như đang nói Khương Tuyết Ninh, nhưng thực sự có chút sấm to mưa nhỏ, Mạnh thị vốn đã bụng đầy oán khí, giờ phút này khó tránh khỏi mất phân tấc, lộ ra mấy phần bất mãn: “Nhưng lão gia à, nếu không phải nó làm hỏng thanh danh của gia môn, liên lụy đến chuyện chung thân đại sự của Huệ tỷ nhi, sao hôm nay Huệ tỷ nhi có thể bị người khác chế nhạo, hơn nữa lại chỉ được vị trí trắc phi?”
Sắc mặt Khương Bá Du thay đổi trong nháy mắt.
Khương Tuyết Huệ cũng ý thức được lời nói của Mạnh thị lúc này mười phần không ổn, kéo ống tay áo Mạnh thị một cái muốn khuyên bà cùng rời đi trước đã.
Nhưng không lường được, Tạ Nguy lúc nãy đứng nửa ngày cũng không nói câu nào, giờ đây đột nhiên cười một tiếng.
Hắn vốn dĩ có một khuôn mặt của trích tiên, cười lên trông vô cùng đẹp.
Nhưng khi giọng nói trầm ấm kia vừa toát ra, đột nhiên làm cho người ta có mấy phần bất an, lại nhìn về phía Mạnh thị nói: “Vị trí trắc phi của Lâm Truy vương điện hạ, phu nhân còn chê không đủ sao?”
Mạnh thị có chút sửng sốt.
Vị Tạ thiếu sư này lúc trước bà đã từng gặp, tư thái tao nhã, có phong thái của các bậc thánh nhân xưa, nói chuyện cũng khiến người ta cảm giác như đang ngâm mình trong gió xuân. Nhưng lời nói tại thời khắc này lại khiến lòng bà có cảm giác sợ hãi chẳng biết vì sao.
Nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Ngay cả Khương Bá Du bên cạnh, Tạ Nguy cũng không nhìn, lại đảo mắt nhìn sang Khương Tuyết Ninh, thấy nàng cũng đang kinh ngạc nhìn hắn, tựa như không nghĩ tới hắn sẽ mở miệng nói chuyện, đáy lòng bỗng nhiên bị bao phủ bởi một tầng sầu muộn.
Nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn đẹp đẽ điềm tĩnh như ánh trăng sáng tỏ, gió nhẹ lướt qua, không lộ ra chút gì.
Chỉ vẫy tay với nàng, nói: “Ninh nhị, qua đây.”
Khương Tuyết Ninh không hiểu cho lắm, nhưng từ khi chuyện ở Thông Châu chấm dứt, quan hệ của nàng cùng vị tiên sinh này cũng coi như hòa thuận, tưởng đối phương có chuyện gì, không nghĩ nhiều, đi tới bên hắn.
Khi đến trước mặt hắn, còn thấp hơn phân nửa cái đầu.
Trong tay Tạ Nguy vốn đang nắm chiếc khăn gấm trắng như tuyết, quan sát nàng một phen lông mày hơi nhíu lại, sau đó tiện tay đưa khăn gấm cho nàng, vẫn không ngẩng đầu lên tiếp tục nói: “Chuyện Thông Châu lệnh ái cũng là thân bất do kỷ bị cuốn vào vòng xoáy, phu nhân lại vì thế mà trách cứ một đứa trẻ lâm vào nguy nan suýt chút thì mất mạng, thực sự có vài phần bất công.”
Lúc này Mạnh thị mới ý thức được lời đó là nói với mình, hơn nữa còn nói thẳng là mình bất công!
Trên mặt bà lập tức lúc xanh lúc trắng.
Cho dù Tạ Nguy chính là đế sư, là bạn vong niên của Khương Bá Du, lúc này trong lời nói lại bênh vực Khương Tuyết Ninh, khiến bà không khỏi nảy sinh mấy phần bất mãn. Nhưng thân phận của đối phương thực sự không tầm thường, ngay cả Khương Bá Du ngày thường cũng không dám đắc tội, có chút dè chừng, cưỡng ép bản thân cười khẽ, nói: “Không phải là thiếp thân bất công, chuyện trong nội trạch Khương phủ ta không nói cho người ngoài, nên Tạ thiếu sư thực sự có điều còn chưa biết.”
Khương Tuyết Ninh thực sự không để ý những chuyện xảy ra sau lưng mình cho lắm, sau khi nhận chiếc khăn gấm của Tạ Nguy, lại có chút buồn bực.
Là trên mặt nàng dính gì sao?
Nàng cầm khăn lên xoa xoa mặt, nhưng trên khăn gấm vẫn sạch sẽ, đến nửa vết bẩn cũng không có.
Tạ Nguy rũ mắt nhìn, bình thản nhắc nhở nàng: “Lau tay.”
Khương Tuyết Ninh cúi đầu xem xét, mới phát hiện ra hai tay của mình dính đầy bùn đất.
Hẳn là lúc tóm lấy gậy gỗ đánh người bị dính phải.
Nàng “A” lên một tiếng, nói một câu “Đa tạ tiên sinh”, rồi liền lau tay.
Tạ Nguy quan sát nàng, nhưng lại không thấy rõ hỉ nộ từ khuôn mặt kia, vẻ bi ai cùng giọng điệu mỉa mai thoáng qua vừa nãy khi ném gậy gỗ kia xuống, giờ lại phảng phất chưa từng tồn tại, ngay cả những người đang đứng sau lưng cũng tựa như chẳng phải người thân nhất của nàng, thế là đáy lòng hắn lại nhớ tới, ngày đó trên đường từ Thông Châu về kinh, lúc nàng ngồi trong xe ngựa của hắn xem hết lá thư do Khương Bá Du viết, dường như cũng lãnh đạm như vậy.
Thế gian này, có lúc càng thân thiết bao nhiêu thì càng khiến người ta tổn thương bấy nhiêu.
Giờ khắc này hắn muốn vươn tay ra xoa đầu Khương Tuyết Ninh, nói rằng nàng đừng đau lòng, nhưng đến cùng vẫn nhẫn nhịn, nhìn nàng lau làm bẩn hết khăn gấm trắng như tuyết kia, mới hờ hững cười khẽ, ngước mắt nhìn về phía Mạnh thị: “Chuyện riêng trong nội trạch quý phủ, người ngoài thực sự không biết. Chuyện thân thế của Khương trắc phi dù đã qua rất lâu, còn nuôi dưỡng dưới gối của phu nhân, vốn cũng nên nói là con của chính thê. Dù sao hoàng thất cũng không hay biết. Có điều nếu còn không thỏa mãn, người ngoài lật lại truy cứu, nếu đội thêm tội khi quân suy cho cùng cũng không tốt. Tuy Ninh nhị là một học sinh ngang bướng, nhưng cũng có hiếu tâm với tiên sinh. Tiểu cô nương tâm tính nóng nảy, hơi khó phục tùng. Tạ mỗ cả gan, xin tha thay nàng, xin phu nhân đối đãi khoan hậu với nàng.”
Thanh âm dù không có nửa điểm sắc bén, nhưng đến tai người khác lại như sấm dội bên tai!
Đáy lòng Mạnh thị vô cùng kinh hãi.
Ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt của Tạ Nguy lại ôn hòa thâm sâu tĩnh lặng, cười tựa như núi xuân.