“Nàng ta?”
Tay lật một tấm thẻ bài xanh mà Kính Sự phòng vừa trình lên, Thẩm Lang đang nghĩ tính nết Ôn Chiêu Nghi khó chiều hơn thấy rõ, chẳng bằng hôm nay gọi Trương Quý Nhân kia đến thị tẩm, dịu dàng hiểu chuyện cũng mang một loại hứng thú khác, nhưng sau khi Trịnh Bảo vừa kề tai nhỏ giọng nói một câu, hắn lập lức nhướng mày.
Ánh mắt hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là nghiền ngẫm.
Trịnh Bảo có chút do dự: “Việc này không hợp với lễ pháp, chi bằng đuổi nàng đi?”
Thẩm Lang đưa cánh tay lên: “Không, trẫm cũng muốn nghe xem, nàng ta muốn nói gì.”
Trịnh Bảo hơi kinh ngạc, lòng thầm giật thót: Triều chính sóng ngầm cuồn cuộn, lúc này đích tiểu thư Quốc công phủ đang ở trung tâm vòng xoáy, lại dám lớn mật cầu kiến hoàng đế, đến cùng là có tính toán gì?
Chỉ là hắn không dám biểu lộ, đi tuyên Tiêu Xu vào.
Tiêu Xu bên ngoài đã đợi hồi lâu.
Nàng vốn cho rằng bản thân sẽ cảm thấy sợ hãi, thấp thỏm vì lựa chọn của bản thân thời khắc này, nhưng khi thấy chút ánh sáng len lỏi ra từ trong cửa sổ của Càn Thanh cung, đầu óc lại rõ ràng hơn bao giờ hết: Cô mẫu đã sai, mười phần sai!
Dưới gầm trời này, người cao quý nhất là đế vương, cho dù bà ta có là Thái hậu cao quý, là mẫu thân của Đế vương, nhưng sao có thể đối nghịch với Đế vương được?
Càng đừng nói đến nâng đỡ Lâm Truy vương!
Tuy Thẩm Giới ôn tồn lễ độ, nhưng không đến mức khiến Tiêu Xu không gả không được. Ban đầu chọn trúng hắn, chẳng qua vì vị trí Lâm Truy vương phi, Hoàng đế không người nối dõi, muốn lập Thẩm Giới làm Hoàng thái đệ. Nàng không chỉ vì vị trí vương phi, mà còn khả năng cực cao được làm hoàng hậu trong tương lai!
Nhưng hiện tại một là Ôn chiêu nghi có thai, hai là nàng mượn chuyện bôi đen Khương Tuyết Ninh, chọc cho Khương Bá Du tức giận, đã thăm dò rõ thái độ của Hoàng đế với Tiêu thị, vậy còn có gì không hiểu thấu nữa?
Cô mẫu nói không hề sai.
Thiên gia không tình phụ tử.
Thực tế không chỉ thiên gia không có tình phụ tử, phàm là gia tộc nắm quyền hành tiền của trong tay, tình thân đều vô cùng nhạt. Bách tính nơi chợ búa chú trọng phụ từ tử hiếu, chẳng qua vì ngoài thân tình ra họ không có gì cả; nhưng đối với những người có quyền lực, họ đã có cơ hội nắm giữ mọi thứ trong thiên hạ, mang ra so sánh, tình thân có là gì?
Cho nên, hưng suy của Tiêu thị có là gì với nàng?
Huống hồ, riêng bản thân nàng đã khó bảo vệ được!
Trịnh Bảo ra thông truyền, nàng nói một tiếng tạ ân, cúi người đi vào, khấu đầu hành đại lễ trước.
Thẩm Lang ở trên cao nhìn xuống nàng.
Một dấu tay trên gò má của Tiêu Xu dưới ảnh đèn mờ ảo lại hiện lên rất rõ ràng, nhưng cũng tôn lên vài phần hương vị mềm mại yêu kiều, Đế vương nham hiểm hung ác ngắm nghía chiếc thẻ bài xanh trong tay, rất hứng thú nói: “Trước nay biểu muội chưa từng thân cận với biểu ca là trẫm, giờ cửa cung cũng sắp khoá rồi, sao lại tới chỗ này của trẫm?”
Tiêu Xu nói: “Hôm nay Thần nữ đến là quy hàng thánh thượng.”
Ánh mắt Thẩm Lang có chút lóe lên: “Ồ?”
Tiêu Xu tự biết sinh tử vinh nhục đều bởi hôm nay, âm thầm nắm chặt tay, cuối cùng là quyết tâm liều mạng, nói: “Năm đó Khương thị lang có công phò vua, từ trước đến nay đều nhìn ánh mắt của thánh thượng mà làm việc, nếu ngài không cho phép, dù cho ông ta mười lá gan, cũng không dám thượng tấu. Chỉ là Khương thị lang không phải người ưa quản chuyện bao đồng, nếu không ai chọc giận ông ta, e rằng cũng chẳng dây vào mớ hỗn độn này. Bất luận là đàm tiếu chuyện hòa thân, hay bản án chiếm đoạt cứu trợ thiên tai cũ, đều nằm trong một ý nghĩ của ngài. Thần nữ sống trong Tiêu thị đã lâu, tường tận chuyện lớn nhỏ là điều không thể bàn cãi. Chọc giận Khương thị lang dâng tấu vạch tội Tiêu thị, là điều đầu tiên thần nữ làm để quy hàng Thánh thượng. Nếu Thánh thượng muốn khai đao với Tiêu thị, thần nữ nguyện hiến chút sức mọn.”
Thẩm Lang nhìn nàng, đáy mắt dần lộ ra vẻ thâm thúy, lại cười nhạt: “Dựa vào ngươi? Nói thì quang minh chính đại như thế, chỉ sợ chẳng qua không muốn đi đến đất man di hòa thân với Thát Đát thôi nhỉ.”
Mồ hôi lạnh thấm ra trên trán Tiêu Xu.
Nàng nhắm mắt lại nói: “Khẩn cầu Thánh thượng khai ân.”
Rốt cuộc Thẩm Lang đứng lên, tấm thẻ bài xanh viết tên Trương quý nhân dạo qua một vòng giữa các ngón tay, lại đưa tới nâng chiếc cằm tinh xảo của Tiêu Xu lên, hơi nheo mắt, nói: “Chẳng phải biểu muội muốn tham gia tuyển chọn Lâm Truy vương phi sao, muốn trẫm khai ân thế nào?”
Ngón tay đế vương dù không hề chạm tới da thịt, nhưng sự khinh bạc trong hành vi lại phảng phất như đang đối xử với một kỹ nữ!
Cảm giác nhục nhã lập tức ập đến.
Nhưng Tiêu Xu chớp mắt, cuối cùng chỉ có thể cưỡng chế đè nó xuống, ngón tay nàng nhẹ nhàng run rẩy, đặt ở cổ áo mình, dưới ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm của Thẩm Lang, chậm rãi mở cúc áo trước người, trút hết y phục.
Đêm đầu xuân, khí trời còn rất lạnh.
Làn da trắng như tuyết vừa lộ ra, tức khắc trở nên run rẩy. Chỗ cao như dãy núi nguy nga chập chồng, chỗ trũng lại uyển chuyển duyên dáng, chỗ đầy đặn tay nắm không hết, chỗ tinh tế lại không đủ một nắm tay…
Nàng quỳ sát bên chân Thẩm Lang, tất cả kiêu hãnh trước đây đều bẻ gãy, giây lát đã hoá thành hận ý vô tận.
Một giọt nước mắt rơi xuống tấm thảm mềm mại, nàng bình tĩnh nghe thấy giọng nói mềm mại dịu dàng của mình cố ý nói rất nhỏ: “Khẩn cầu Thánh thượng khai ân.”