Bỗng nhiên nghe được tin tức này, Khương Tuyết Ninh nhất thời khó mà tiêu hóa được. Ngốc trệ thật lâu, nàng mới dùng một loại ngữ khí như đang trong mộng vậy, thì thào hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra...”
Vưu Phương Ngâm lúc này mới thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Toàn bộ sự tình kỳ thật không phức tạp. Lần trước nghe Khương Tuyết Ninh phân tích tình cảnh của nàng, Vưu Phương Ngâm liền dốc tâm tư suy nghĩ biện pháp nào có thể giúp cho mình an toàn rời khỏi bá phủ.
Nếu chạy trốn, về sau có lẽ sẽ bị bắt trở lại, kết cục càng thảm hại hơn; một mình tách ra lập nghiệp, nàng còn không có năng lực như vậy; nghĩ tới nghĩ lui, tự nhiên lại nghĩ đến hai chữ “Lấy chồng”.
Tìm người gả đi chẳng phải có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi sao? Nhưng tìm ai đến cưới mình đây? Hơn nữa, quy củ từ trước là “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”, nếu sau khi gả đi tình trạng so với ở bá phủ còn tệ hơn, vậy chẳng phải là phí công sao? Cho nên, nếu như người cưới nàng tốt tính thật, hoặc có thể phối hợp với nàng, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Đêm hôm đó, Vưu Phương Ngâm liền viết tên tất cả những nam nhân mình quen biết ra giấy, từng người một, thậm chí bao gồm cả người gác cổng bá phủ Vương An. Nhưng mà không ai có thể thỏa mãn điều kiện trên.
Cuối cùng trên giấy chỉ còn một cái tên: Nhâm Vi Chí. Nhìn cái tên này, mắt Vưu Phương Ngâm càng lúc càng sáng, sau khi cân nhắc trong đầu một phen, dựa vào vòng giao du có hạn của nàng mà nói, không ai có thể thích hợp hơn hắn!
Thứ nhất, Nhâm Vi Chí thiếu tiền, muốn cầu cạnh nàng;
Thứ hai, hắn ở tận đất Thục, sau khi gả đi có thể rời xa tầm mắt của bá phủ;
Thứ ba, tỷ tỷ nàng – Vưu Nguyệt cũng đang muốn nhập cổ phần vào ruộng muối của Nhâm Vi Chí;
Thứ tư, Nhâm Vi Chí có vẻ là người tốt.
Nàng biết mình không có đầu óc thông minh, chỉ có thể cẩn thận ghi lại phương pháp cực kỳ vụng về này, sau đó cất tờ giấy vào trong áo, cả đêm không chợp mắt được. Bởi vì, nàng đã có một kế hoạch cực kỳ to gan!
nhưng với nàng, chỉ cần có thể rời khỏi bá phủ, đó là chuyện tốt; chỉ cần có thể giúp nhị cô nương làm việc, đó là chuyện tốt. Gia huấn nữ giới, đàm tiếu thế nhân, để ý làm gì nữa?
Thế là, ngày đó trong lúc cùng Nhâm Vi Chí bàn chuyện ruộng muối, Vưu Phương Ngâm cũng nói luôn chung thân đại sự.
Khương Tuyết Ninh cho tới bây giờ cũng còn chưa tỉnh táo lại: “Nhâm Vi Chí phản ứng ra sao?”
Mặt Vưu Phương Ngâm hơi đỏ lên, tựa hồ ngại ngùng, giọng cũng nhỏ lại, nói: “Hắn giống như sửng sốt thật lâu, không dám tin. Nhưng trong tay ta dù sao cũng có tiền cô nương cho, hắn không nhận người cũng phải nhận tiền, cho nên sau khi đi qua đi lại trong phòng vài vòng, hắn vẫn ngồi xuống hỏi ta ngọn nguồn. Ta liền một năm một mười kể cho hắn biết.”
Lúc nói đến đây nàng như sực nhớ ra gì đó, bỗng vội vàng khoát tay. “Bất quá những gì liên quan tới cô nương một câu ta cũng không nhắc tới, nên hắn còn chưa biết. Cuối cùng lúc ta về hắn còn nói, cho dù muốn giả thành hôn, cũng là chung thân đại sự, không dám coi như trò đùa, cũng không dám lỗ mãng đáp ứng ta. Cho nên bảo ta hoãn việc này lại mấy ngày, thứ nhất hắn cần tỉnh táo lại suy nghĩ, thứ hai cũng hi vọng ta sau khi trở về nghĩ thêm một chút, nếu mấy ngày sau ta còn không đổi ý, hắn mới dám nói có đáp ứng hay không.”
Nếu nói được lời như vậy, Nhâm Vi Chí hẳn là quân tử. Khương Tuyết Ninh nghĩ cũng biết, đối diện với vạn lượng ngân phiếu, cưới một cô nương ngốc như thế, ruộng muối liền có cơ hội cải tử hồi sinh, vả lại Phương Ngâm dáng dấp cũng không tệ, tính tình cũng tốt, căn cứ vào tình cảnh ở bá phủ không tốt, có thể luận ra xuất thân có thể là thứ nữ quan gia, gả cho hắn – một người xuất thân thương nhân quả thực là gả thấp. Chỉ cần người biết suy nghĩ một chút liền có thể đáp ứng không cần do dự. Nhưng người này còn hết sức khuyên Vưu Phương Ngâm trở về suy nghĩ lại, xem như nhân phẩm không tệ. Chỉ là nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nàng chưa từng nghe nói chuyện giả kết hôn này, nên vẫn rất lo lắng, lại hỏi: “Hiện tại hắn đồng ý rồi?”
Vưu Phương Ngâm gật gật đầu: “Đã đồng ý.” Nàng còn bổ sung thêm: “Trong nhà hắn không có phụ mẫu, mọi chuyện đều là một mình định đoạt. Hắn cũng nói rõ, sau khi thành hôn chính là vợ chồng trên danh nghĩa, tương kính như tân, cũng không cần phải chờ tận nửa năm như vậy, đợi khi về đất Thục thu xếp xong, chỉ cần ta nói là có thể hòa ly; nếu nhất thời vẫn chưa xong việc được, vậy ta tạm ở nhà hắn, đến khi mọi chuyện ổn thỏa thì nói tiếp. Ta cùng hắn đã viết khế ước, đang tìm thời điểm đi cầu hôn.”
Vưu Phương Ngâm ở bá phủ là một thứ nữ nho nhỏ không được sủng ái, chỉ sợ người trong phủ cũng sẽ không lưu tâm đến chuyện chung thân của nàng. Bên trong bá phủ như thế nào, nàng có hiểu ít nhiều. Huống chi Vưu Nguyệt cũng đang muốn kiếm tiền từ chỗ Nhâm Vi Chí, ước chừng sẽ mượn việc hôn sự này yêu cầu thêm gì đó, vậy cũng không sao, cứ cho nàng ta là được, chuyện này không quá khó xử lý.
Khương Tuyết Ninh trầm mặc thật lâu không nói gì. Nàng nhịn không được dùng một loại ánh mắt đầy cảm thán mà nhìn cô nương trước mặt, trong mắt người ngoài chất phác, nhát gan thậm chí có chút vụng về, nhất thời lại chợt nhớ tới một câu: Đại trí nhược ngu, nội tú tại tâm.
*Đại trí nhược ngu: người cực kỳ thông minh lại có vẻ ngoài rất tầm thường.
Nhưng nghĩ lại, nếu Vưu Phương Ngâm đích thực là người so đo được mất, lo trước lo sau “Tâm tư linh hoạt”, chỉ sợ cả đời cũng không thể nào làm ra quyết định to gan đến vậy. Càng là người ít nghĩ, càng dễ dàng làm ra những chuyện phi thường.
Hôm nay nàng đến, vốn chỉ định hỏi một chút chuyện bên Nhâm Vi Chí làm thế nào rồi, nhưng lại bị tin tức này nổ cho choáng váng, đến mức sau đó Vưu Phương Ngâm nói chính sự, nàng cũng không tập trung nghe được.
Một vạn lượng cổ phần đã xong rồi. Nhâm Vi Chí cũng đã đáp ứng cổ phần danh nghĩa này có thể chuyển nhượng sang người khác. Ngoài ra, Vưu Nguyệt, tỷ tỷ kia của Vưu Phương Ngâm cũng thêm hơn hai ngàn lượng vào cổ phần. Chuyện này tiến triển cực kì thuận lợi, bố cục hiện tại đã thiết lập xong, chỉ đợi những bước tiếp theo thôi.
Mắt thấy trời đã không còn sớm, Khương Tuyết Ninh ngồi cùng Vưu Phương Ngâm một hồi, ngẫm lại kỳ thật còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết làm thế nào mở miệng, mới nói: “Hôm nay ta mới xuất cung, trong cung đang loạn, thời gian tới sẽ không cần vào cung làm thư đồng, chỉ ở trong phủ thôi, ngược lại còn nhiều thời gian để nói chuyện, vài hôm nữa ta trở lại thăm ngươi.”
Vưu Phương Ngâm liền đứng dậy tiễn nàng. Chu Dần Chi đang chờ ở ngoài cửa nhà giam, lại tiễn nàng ra tới cửa nha môn.
Xe ngựa còn chờ ở bên ngoài. Xa phu trông thấy nàng liền hỏi: “Cô nương, hồi phủ sao?” Khương Tuyết Ninh vô thức nhẹ gật đầu, nhưng chờ ngồi vào xe đôi mày nàng nhíu chặt lại, bất luận thế nào cũng cảm thấy không yên lòng, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy?
“Không được, Nhâm Vi Chí này ta đến mặt cũng chưa gặp, nhỡ như là tên lừa đảo thì sao?” Mi tâm nàng nhăn thành hình chữ xuyên, nghĩ tới Vưu Phương Ngâm ngốc nghếch, thật lâu sau, khi xe ngựa đã sắp rẽ sang đường hồi phủ, nàng mới vén rèm lên, “Trước đừng về phủ, đi khách điếm Thục Hương một chút.”
Lúc đầu nàng tận lực tránh dính líu tới chuyện này. Dù sao tai hoạ ngầm lần mua tơ sống lúc trước vẫn còn đó, lại chưa biết được ai đang rình mò phía sau, tùy tiện dính vào, bại lộ chính mình, sẽ rất nguy hiểm. Nhưng bây giờ nàng không lo được nhiều như vậy. Nhâm Vi Chí này, nàng nhất định phải gặp xem hắn một lần!
Xa phu tất nhiên hơi kinh ngạc, thế nhưng biết Khương Tuyết Ninh trong phủ là người tính tình ương ngạnh, trong lòng mặc dù nói thầm trời đã trễ, nếu không hồi phủ chỉ sợ người trong phủ lo lắng, nhưng cũng không dám nói ra, dứt khoát quất roi, cho xe đi nhanh một chút. Không đầy một lát xe ngựa đã đến khách điếm Thục Hương.
Khương Tuyết Ninh xuống xe liền đi vào bên trong, trực tiếp chỉ mặt gọi tên muốn gặp Nhâm Vi Chí. Vẫn là gian phòng trên lầu kia. Nhâm Vi Chí lần đầu gặp Khương Tuyết Ninh, quả thực lấy làm kinh hãi. Sau khi mở cửa đón nàng vào, cả người đều là kinh ngạc, nhìn cách nàng ăn mặc cũng không giống thương nhân, cho nên rất hoang mang, không khỏi hỏi: “Không biết cô nương tìm tại hạ có chuyện gì?”
Khương Tuyết Ninh lại nhíu mày không nói. Nàng nhìn chằm chằm Nhâm Vi Chí từ trên xuống dưới ba lần, mày cau thật chặt cũng chưa buông ra, thậm chí câu hắn hỏi cũng không trả lời, bước chân đến, vòng quanh hắn, từ bên trái sang bên phải, từ bên phải nhìn đến bên trái.
Nhâm Vi Chí chợt cảm thấy mình giống như thịt heo bày trên kệ vậy. Mà vị cô nương trước mắt này, nhìn thế nào cũng giống như khách hàng soi mói bắt bẻ... Cho dù ai bị dò xét một vòng như thế cũng sẽ không được tự nhiên, Nhâm Vi Chí cũng vậy, một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng hắn, ho khan một tiếng, lần nữa cẩn thận dò hỏi: “Cô nương?”
Bước chân Khương Tuyết Ninh lúc này mới dừng lại. Nhìn bộ dáng Nhâm Vi Chí này ngược lại cũng có chút khí độ, ngũ quan không tệ, chỉ là trông giống thư sinh hơn là thương nhân. Khó trách ruộng muối trong nhà lụn bại. Chỉ là người này bề ngoài tựa hồ nhìn cũng được, nhưng... Nàng vì sao vẫn không phải là rất tán đồng? Người này thế mà muốn cưới Phương Ngâm.
Khương Tuyết Ninh xác nhận một chút: “Ngươi chính là Nhâm Vi Chí?”
Nhâm Vi Chí còn hơi chần chừ: “Đúng.”
Trong ánh mắt Khương Tuyết Ninh lộ ra mấy phần hà khắc cùng dò xét: “Ngươi cùng Phương Ngâm lập khế ước, muốn cưới nàng?”
Nhậm Vi Chí rốt cục cũng hiểu ra: Nguyên lai là vì chuyện này mà tới! Nhưng lúc trước Vưu cô nương tựa hồ không có đề cập qua trong bá phủ có ai thân thiết với nàng, vị cô nương trước mắt này có lẽ là thân thích nhà ngoại của nàng? Khó trách ánh mắt nhìn hắn đặc biệt giống như mẹ vợ soi xét con rể vậy. Tươi cười bên môi hắn trở nên cứng ngắc, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhất thời có chút xấu hổ, lúng ta lúng túng nói: “Vâng.”
Khương Tuyết Ninh thế là ngừng lại, nhưng không nói gì. Có trời mới biết trong đầu nàng đang nghĩ gì. Nhâm Vi Chí này lại rất xui xẻo a, cầm tiền trở về làm trác đồng tỉnh không bao lâu sau liền gặp trắc trở, ruộng muối xảy ra chuyện bị đốt sạch sẽ, người này rốt cục bị vận mệnh dồn vào đường cùng, treo cổ tự vẫn.
Đời này Khương Tuyết Ninh đầu tư tiền cho hắn. Nếu có thể gián tiếp thông qua Vưu Phương Ngâm nhắc nhở hắn mấy phần tất nhiên sẽ nhắc, dù sao bản thân nàng cũng có tiền ở đó. Nhưng loại chuyện trời cao hoàng đế xa này, ở đất Thục có gì xảy ra, nàng không thể nào nắm bắt được. Sau này còn có rất nhiều chuyện, nàng cảm thấy mình cứ nhắc nhở thôi, còn lại phải xem ý trời.
Nhưng Phương Ngâm, cô nương ngốc này lại muốn giả thành hôn!
Nếu vận mệnh Nhâm Vi Chí này lại y hệt kiếp trước nàng phải làm sao đây? Phương Ngâm nhà nàng thành quả phụ, phải thủ tiết? Chờ chút —— Quả phụ? Trong đầu Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm, ánh mắt nhìn Nhâm Vi Chí trở nên mấy phần cổ quái: Nếu hắn thật sự chết đi, vậy chí ít ruộng muối cũng sẽ để cho quả phụ a! Vậy Phương Ngâm chúng ta há không phải rất nhanh sẽ có gia tài bạc triệu sao?
Khụ khụ, đương nhiên chỉ là nghĩ một chút. Chỉ là nghĩ một chút chút mà thôi.
Thái độ Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên trở nên hiền lành hơn một chút, trên mặt cũng treo lên nụ cười ôn hòa lương thiện trước nay chưa từng có, mười phần lịch sự khoát tay mời hắn ngồi: “Nhâm công tử, chúng ta ngồi xuống nói chút chuyện a?”
*
Tạ phủ, Chước Cầm đường. Tạ Nguy hôm nay từ trong cung trở về rất sớm, nhưng không đọc sách hay xử lý công vụ, cũng không làm đàn chỉnh dây, mà rũ mắt tự mình chuẩn bị bàn trà, cực kỳ trầm tĩnh. Nước dùng để pha trà đã sớm đun trên bếp nhỏ, ùng ục ùng ục phun hơi nóng ra ngoài. Dáng vẻ này hẳn là đang chờ người.
Đến khi hắn đã chuẩn bị bàn trà xong xuôi, tiếng bước chân bên ngoài cũng truyền tới, Kiếm Thư dẫn một người đến gần, ở ngoài cửa bẩm: “Tiên sinh, Công Nghi tiên sinh đến.”