Tiêu Cảnh Vũ vừa đi khỏi chưa đến năm phút thì Ngư Tranh đã tìm đến tận cửa, trước sự xuất hiện đột ngột của cô khiến cho Túc Mạch giật mình ngạc nhiên. Đoán ra được Ngư Tranh đã biết Tiêu Cảnh Vũ đến đây, lo rằng cô sẽ hiểu lầm nên chưa đợi hỏi, Túc Mạch đã nhanh chóng mở lời trước.
“Ban nãy Cảnh Vũ đến gặp mẹ cậu ấy, mình và cậu ấy chỉ trùng hợp gặp nhau.”
“Cậu cũng gặp mẹ Cảnh Vũ rồi?” Ngư Tranh cố ý hỏi, tuy nhiên cũng không phải bắt bẻ mà chỉ đơn giản là thắc mắc.
Đáp lại, Túc Mạch khẽ gật đầu thừa nhận, còn giải thích thêm: “Cảnh Vũ với mẹ cậu ấy có xảy ra chút mâu thuẫn.”
Ngư Tranh không hỏi gì nữa mà khẽ thở ra, để không tốn thêm thời gian cho đôi bên, cô trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Ra ngoài nói chuyện một chút nhé?”
Sau khi nhận được cái gật đầu của Túc Mạch, Ngư Tranh quay người đi ra bên ngoài thay vì vào nhà, một phần cũng do bà chủ trọ đứng lấp ló ở cửa bếp khiến cô không thoải mái.
Đứng trước nhà trong con hẽm nhỏ, thái độ của Ngư Tranh dành cho Túc Mạch rất bình thường, không khó chịu cũng không có ý ganh ghét. Có điều, trước đây Ngư Tranh từng có hiểu lầm không hay về Túc Mạch với Tiêu Cảnh Vũ, vậy nên cô nàng vẫn rất thận trọng.
Tuy rằng việc Tiêu Cảnh Vũ giấu Ngư Tranh đến đây gặp mẹ ruột, thậm chí bí mật này còn có sự góp mặt của Túc Mạch, khiến cho Ngư Tranh giống như người dư thừa trong mối quan hệ yêu đương với anh. Thế nhưng, cô vẫn chọn tin tưởng Tiêu Cảnh Vũ.
Đợi tới khi đứng đối mặt nhau, Ngư Tranh điềm thản nhìn Túc Mạch, không vòng vo mà nói thẳng vào chủ đề: “Tôi đã đến đây lâu rồi, từ lúc nhìn thấy cậu cùng Cảnh Vũ lên taxi đến bệnh viện, những gì hai người nói ở trong phòng cấp cứu, tôi cũng đã nghe được hết.”
Biểu cảm của Túc Mạch có hơi kinh ngạc, Ngư Tranh không cần cô nàng giải thích mà thẳng thắn tiếp lời: “Thật ra… sau khi nghe những gì cậu nói với Cảnh Vũ, tôi mới nhận ra bản thân không có sự đồng cảm với anh ấy như cậu. Tôi không phải xem thường hoàn cảnh gia đình cậu, bởi hoàn cảnh của người con trai tôi thích còn khổ sở hơn nhiều.”
Nhận được sự thấu hiểu ngoài mong đợi, sự căng thẳng trong lòng Túc Mạch liền vơi đi phân nửa. Vì tốt xấu gì, cô nàng cũng không muốn trở thành người làm ảnh hưởng mối quan hệ yêu đương của người khác.
Giữa lúc Túc Mạch đang mừng thầm vì hiểu lầm đã không xảy ra, suốt mấy giây im lặng Ngư Tranh đều nhìn chằm chằm vào cô nàng dò xét. Tuy rằng Ngư Tranh không có sự hoài nghi, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô tin tưởng một cách mù quáng mà không dè chừng.
Hai khóe môi của Ngư Tranh hơi cong lên ẩn ý, cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Nếu như Cảnh Vũ có thêm một người bạn thấu hiểu anh ấy thì tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu đó là người bạn có dã tâm, tôi vẫn sẽ có cách thẳng tay loại bỏ.”
Trước phản ứng có hơi hoang mang của Túc Mạch, khóe môi của Ngư Tranh lại cong cao thêm chút nữa, giọng nói vẫn điềm nhiên như thường: “Tôi không phải cảnh cáo, cũng không phải đe dọa cậu, mà tôi chỉ muốn nhắc nhở.”
Túc Mạch yên lặng lắng nghe, từng câu từng chữ Ngư Tranh nói ra đều vô cùng rõ ràng: “Trà nóng có thể mời nhiều người cùng thưởng thức, rượu cưới giao bôi không thể chia cho người thứ ba.”
Ngừng một chút, Ngư Tranh tiếp tục nhấn mạnh: “Hy vọng, cậu sẽ không lợi dụng sự tin tưởng của chúng tôi mà tráo trà thành rượu.”
Nói chuyện với Túc Mạch xong, Ngư Tranh cũng không nán lại mất thời gian mà ra về. Cũng giống như Tiêu Cảnh Vũ, lúc Ngư Tranh rời nhà cũng viện lý do mua đồ, thế nên trên đường đi cô ghé vào cửa hàng mỹ phẩm tùy ý mua vài món.
Khi ra ngoài Ngư Tranh không mang theo điện thoại, lúc về tới cũng đã đầu giờ chiều. Từ trên taxi bước xuống, cách một đoạn vào nhà cô đã bắt gặp Tiêu Cảnh Vũ đứng trước cổng chờ.
Thấy Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ cũng nhanh chóng đi đến gần, tay anh cầm giúp cô túi đồ, miệng thì liên tục phàn nàn: “Em đi đâu vậy? Điện thoại cũng không liên hệ được.”
Thời khắc Tiêu Cảnh Vũ nắm lấy bàn tay của Ngư Tranh, cảm xúc trong cô chợt trầm xuống rõ rệt. Những gì Túc Mạch nói với Tiêu Cảnh Vũ ở bệnh viện, có lẽ không chỉ tác động đến anh mà còn ảnh hưởng đến suy nghĩ của cả Ngư Tranh.
Những ngày đầu tiếp xúc với Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh vẫn luôn cẩn trọng để ý đến cảm xúc của anh. Nhưng lâu dần cô lại “ỷ sủng sinh kiêu”, dựa vào việc luôn được anh nhường nhịn mà ép anh làm theo ý cô muốn.
Hơn hết, hoàn cảnh của Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ không giống nhau, vậy nên điều người khác có thể đồng cảm với anh, có thể chia sẻ với anh thì cô càng không làm được.
Nhất thời Ngư Tranh đã quên mất, người cần bù đắp là Tiêu Cảnh Vũ, cô không nên đòi hỏi ngược lại anh.
Trong lúc Ngư Tranh mải mê nghĩ ngợi, Tiêu Cảnh Vũ hỏi cô một hồi vẫn chưa nhận được câu trả lời nên dừng bước, kéo cô cũng phải đứng lại theo. Anh đứng khom người về trước nhìn thẳng vào gương mặt của Ngư Tranh, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Ngư Tranh hơi mím môi nhìn anh, những nghi vấn, những khúc mắc hay những ý nghĩ riêng đều được cô giấu kín ở đáy lòng. Cô đã hạ quyết tâm chỉnh đốn lại bản thân trước tiên, đợi khi thông suốt cô mới cất giọng thỏ thẻ: “Xin lỗi, thời gian qua em đã ức hiếp anh nhiều rồi, từ nay trở đi em sẽ đối xử với anh thật tốt.”
Giọng nói dịu dàng khác thường, thêm hành động vuốt bụng Tiêu Cảnh Vũ của Ngư Tranh khiến cơ mặt anh giật giật. Anh không kịp nghĩ nhiều mà mở túi Ngư Tranh mua ra kiểm tra, đảm bảo cô không mua đồ lừa anh vào bẫy mới yên tâm nhìn lại vào mắt cô.
“Tranh à, nếu anh làm sai em cứ thẳng thừng trách mắng đánh đập, em đừng thế này làm anh sợ.”
Ngư Tranh vẫn cứ sờ sờ vuốt vuốt bụng của Tiêu Cảnh Vũ, có điều ánh mắt cô giờ đây lại lóe lên tia gian xảo: “Em hứa không làm anh sợ, em chỉ làm anh sướng.”
Tiêu Cảnh Vũ: “…”