“Nối lại hôn ước?”
Trong phòng ăn riêng của nhà hàng, giọng bà Ngư cất lên đầy thanh thoát nhưng cũng không kém phần mỉa mai. Bà ngồi vắt chéo chân, lưng tựa vào ghế, trên môi là nụ cười châm biếm.
Đáp lại thái độ không chút thiện chí của bà Ngư, ông ngoại Trần Tấn Hào vẫn kiên nhẫn hoà hoãn: “Tuổi trẻ mà, hẹn hò nghiêm túc được bao lâu, quen người yêu cũ xem như lấy kinh nghiệm. Nghe nói Ngư Tranh cũng từng có bạn trai, hai bên cũng coi như có qua có lại.”
Lời ông ngoại Trần Tấn Hào vừa dứt, ông ngoại Ngư Tranh cũng hào hứng hùa theo tán thành.
Tuy nhiên, Ngư Tranh chẳng chút kích động phản đối, thay vào đó là điềm tĩnh sửa lời: “Ông nhầm rồi, con chỉ có một người bạn trai, bọn con vẫn đang hẹn hò rất vui vẻ. Hơn nữa, chuyện hôn ước này cũng không nên nối lại, vì mười tháng tới, không chừng nhà họ Ngư sẽ đón thêm hai thành viên mới.”
Nói gần hết câu, Ngư Tranh cố tình nhìn sang ông ngoại cô ngồi bên cạnh, ẩn ý hỏi: “Ông ngoại con sẽ đón một chàng cháu rể, cùng một đứa cháu cố.”
“Im đi!" Ông ngoại Ngư Tranh quay phắc qua, trừng mắt nghiến răng đè thấp giọng cảnh cáo.
Bên phía nhà Trần Tấn Hào cũng không phải chậm hiểu, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Ngư Tranh, cô nói những lời kia chứng tỏ muốn vượt qua giới hạn với bạn trai hiện tại.
Từ ông ngoại Trần Tấn Hào đến cha mẹ cậu ta đều có thành kiến ra mặt, riêng Trần Tấn Hào vẫn rất thản nhiên, thậm chí còn đắc ý đối đáp: “Ai mà chẳng biết con người Ngư Tranh, làm sao cô ấy có thể hạ thấp giá trị bản thân một cách vô nghĩa. Cho dù là có đi chăng nữa, thì người bạn trai kia của Ngư Tranh chắc chắn cũng không dám làm bậy, bởi những gì cậu ta có căn bản không thể gánh nổi trách nhiệm.”
Ngư Tranh yên lặng nhìn Trần Tấn Hào ở đối diện, không phải cô đuối lý mà chỉ đơn giản là cảm thấy có hơi buồn cười. Trần Tấn Hào tự tin phủ nhận ý Ngư Tranh, thái độ cũng rất tin tưởng cô, có lẽ chính cậu ta cũng muốn nối lại hôn ước.
Tiếc rằng, lý trí và trái tim của Ngư Tranh chưa bao giờ hướng về phía cậu ta.
Giữa lúc bầu không khí đang dần tăng nhiệt trở lại, điện thoại đặt trên bàn ngay trước mặt Ngư Tranh bỗng rung lên báo cuộc gọi đến, vừa lướt mắt qua cô đã nhận ra người gọi là ai.
Hai khóe môi của Ngư Tranh hơi nhếch nhẹ, động tác nhấc tay cầm máy vô cùng chậm rãi thư thái, tựa như muốn cho người bên kia đầu dây phải sốt ruột chờ đợi.
Sau khi nhấn nút nghe máy áp điện thoại lên tai, Ngư Tranh còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đột nhiên vang lên một câu hỏi không đầu không đuôi của Tiêu Cảnh Vũ: “Em còn muốn không?”
Nét mặt đang hứng thú chờ đợi của Ngư Tranh đột ngột nghiêm túc lại, cô không vội đáp mà đứng lên bước ra khỏi phòng ăn. Tới khi bước ra hành lang, Ngư Tranh mới lên tiếng trả lời: “Em? Em muốn gì?”
“Anh!”
Tiêu Cảnh Vũ chỉ đáp ngắn gọn duy nhất một chữ, Ngư Tranh phía bên này vô thức lấy hơi lên, tiếp đó không khống chế được bản thân mà hắng giọng e ngại.
Im lặng tầm vài giây, Ngư Tranh chợt hạ thấp giọng đáp: “Em sẽ nhắn địa chỉ cho anh.”
Sau khi cúp máy, Ngư Tranh quay trở vào phòng ăn với vẻ ngoài điềm tĩnh, tuy nhiên động tác cầm lấy túi đựng ví và một số vật dụng cá nhân lại vô cùng dứt khoát.
Nhận thấy Ngư Tranh không ngồi xuống mà dự định rời đi, cả ông bà Ngư lẫn những người có mặt đều ngạc nhiên dõi theo.
Không đợi ai hỏi, Ngư Tranh đã quay sang cha mẹ, mở lời trước bằng giọng điệu nghiêm trọng: “Con có chuyện gấp cần giải quyết.”
Ông ngoại Ngư Tranh ngồi sát bên, vừa nghe thấy cô định rời đi, ông lập tức dùng quyền lực ra ngăn cản: “Chuyện gì mà không nể mặt người lớn ở đây?”
Ngư Tranh bình tĩnh nhìn ông, nhẹ nhàng đáp: “Chuyện liên quan đến mạng người, ông có cần nể mặt nữa không?”
Nghe đến đây, không chỉ ông ngoại Ngư Tranh mà ai nấy cũng nửa tin nửa ngờ. Nhưng cuối cùng, không ai có thể ngăn nổi bước chân của Ngư Tranh hiện tại.
Gấp gáp rời khỏi nhà hàng, lúc vừa bước ra khỏi cửa chính Ngư Tranh đã bắt gặp Tiêu Cảnh Vũ ngồi trên xe, dừng sát bên lề đường vỉa hè đợi. Quần áo của anh vẫn chưa thay, chứng tỏ anh cũng vội đến tìm cô.
Khi đến gần chỗ Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh thu lại bộ dạng mong đợi, thay vào đó là bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, thản nhiên châm chọc: “Lúc em cho anh giá thì anh giữ giá, lúc em không cần nữa thì anh cũng không thèm giữ giá.”
Biểu cảm của Tiêu Cảnh Vũ giờ đây vừa cam chịu lại vừa bất lực. Khi Ngư Tranh còn cách vài bước chân, anh đã không đợi được mà vươn tay nắm lấy tay cô kéo lại gần mình.
“Anh có kinh nghiệm rồi, lần sau nhất định không từ chối.”
Ngư Tranh mím môi cười, ánh mắt tỏ rõ sự đắc thắng, sau khi được Tiêu Cảnh Vũ giúp đội mũ bảo hiểm lên, cô cũng nhanh chóng leo lên yên sau xe máy cùng anh trở về.
Chỉ là, cảnh tượng tưởng chừng bình dị đẹp đẽ này lại được Trần Tấn Hào chứng kiến từ đầu đến cuối. Cậu ta đứng trên tầng cao của nhà hàng nhìn xuống, thông qua cửa sổ bằng kính trong suốt, những gì cậu ta không muốn nghĩ đã thật sự diễn ra.
Tiêu Cảnh Vũ, đã không còn đơn giản là bức bình phong.1