Sau khi ra khỏi phòng Ngư Tranh, ông ngoại cô ôm cơn giận đi về thẳng. Cứ tưởng sáng sớm ngày Ngư Tranh bước qua tuổi mười tám, ông ấy sẽ có thể tìm cách giám sát kìm cặp cô, kết quả Tiêu Cảnh Vũ đã đi trước một bước.
Nếu để bên nhà Trần Tấn Hào biết chưa gì Ngư Tranh đã ngủ với Tiêu Cảnh Vũ, họ chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Tuy nhiên, dù bị Ngư Tranh chọc tức đến mức muốn tăng xông, ông ngoại cô vẫn không hủy bỏ bữa cơm tối với bên nhà Trần Tấn Hào. Bởi nói gì thì nói, ông ấy đã dành một đời xây dựng sự nghiệp, không thể để đến cuối đời lại bị con cháu phá tan nát.
Suốt một ngày Ngư Tranh ở cửa hàng cùng mẹ, chiều tối về sớm ghé qua bến cảng đón ông Ngư đến thẳng nhà hàng, riêng Tiêu Cảnh Vũ dĩ nhiên phải để anh về nhà. Cả Ngư Tranh lẫn ông bà Ngư đều muốn bữa cơm nhanh chóng trôi qua, vậy nên nếu đưa Tiêu Cảnh Vũ theo chẳng khác nào châm thêm ngòi nổ khiến thời gian kéo dài.
Những gì cần nói đều đã nói hết ở nhà hàng lần trước, lần này Ngư Tranh cùng ông bà Ngư xem như vì chữ “hiếu” mà thuận theo ý ông ngoại cô.
Hơn sáu giờ tối ở bến cảng, những trụ đèn ngoài trời cũng đã bật sáng, trong lúc chờ ông Ngư tắm rửa thay quần áo, Ngư Tranh ra chỗ công nhân đang vận chuyển chuyến hàng cuối từ container vào kho chung.
Tiêu Cảnh Vũ chịu trách nhiệm giám sát, trên tay anh cầm theo một sấp giấy tờ kiểm kê. Vừa thấy Ngư Tranh đến bên cạnh, anh liền theo tiềm thức chuyển người, dùng cơ thể to lớn che chắn gió lớn thổi từ ngoài vào, tránh để cho cô bị nhiễm lạnh.
Mới tới gần, Ngư Tranh đã bày ra vẻ mặt buồn bã, còn cố tình thở dài than vãn với Tiêu Cảnh Vũ: “Hôm nay có khách muốn góp ý chọn quần áo, em mới nói có hai câu đã bị mẹ xua đuổi.”
Nghe Ngư Tranh kể, biểu cảm Tiêu Cảnh Vũ không có chút nào bất ngờ, thậm chí ánh mắt của anh như thấu được ẩn tình phía sau.
Mặc dù không muốn làm cô buồn phiền thêm, nhưng anh vẫn không thể dối lòng, chỉ có thể thành thật phân giải: “Tranh à, em có biết cách em nói chuyện thật sự rất đáng sợ không? Tuy rằng em không hung dữ, lời nói cũng rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần em lên tiếng đều khiến người khác phải câm nín.”
“Anh muốn em nghĩ đây là một lời khiển trách, hay là một lời phàn nàn vừa đấm vừa xoa?”
“Anh chỉ muốn giải thích...”
Không để Tiêu Cảnh Vũ lấy lý do biện minh, Ngư Tranh đã thản nhiên ngắt lời: “Mỗi một người ai cũng có một bộ não để tiếp thu và phản xạ, nếu không nói lại em, thì tức là những người kia và kể cả anh đều có IQ và EQ thấp còn gì?”
Tiêu Cảnh Vũ: “...”
Miệng lưỡi của Ngư Tranh nghe qua âm điệu có vẻ rất êm dịu, nhưng ý nghĩa lại chứa một sức nặng khó đỡ. Tiêu Cảnh Vũ dùng bộ dạng bất lực nhìn cô, yếu đuối phản bác: “Em cũng nhận ra bản thân thích anh chậm hơn người ngoài đó.”
Ngư Tranh thản nhiên “xùy” một tiếng, điềm tĩnh dùng câu từ có sẵn đáp lại: “Là vì em không có kinh nghiệm, cũng chưa từng có cảm giác khác thường nên mới không biết đấy gọi là thích.”
“Thua em rồi.” Tiêu Cảnh Vũ cam chịu thốt lên, biểu tình trên mặt gần như không có nét nào gọi là đủ tự tin đáp trả.
Thế nhưng ngay khi Tiêu Cảnh Vũ vừa cúi đầu nhìn vào giấy tờ trong tay, Ngư Tranh đột nhiên nhún nhường tiến đến áp sát, ngả đầu lên hõm vai anh.
Trước hành động có hơi khác thường của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ không khó để nhận ra. Anh hạ tầm mắt, ôn tồn dò hỏi: “Sao vậy? Em còn gây chuyện động trời khác nữa à?”
“Không phải.” Ngư Tranh bỗng thở dài một hơi não nề, sau đó mới từ tốn tiếp lời: “Nếu như em nói... muốn anh đến nhà em sống thì sao?”
“Tranh à.” Tiêu Cảnh Vũ nắm lấy vai Ngư Tranh đẩy nhẹ về sau để mặt đối mặt. Anh nghiêm túc nhìn cô, tuy trong giọng nói có sự nhượng bộ nhưng ý tứ vẫn vô cùng cứng rắn: “Chúng ta còn rất trẻ, không có lý do gì để vội vã để đáp ứng ham vọng không cần thiết. Rồi một ngày chúng ta sẽ về chung một nhà, nhưng là với thân phận khác.”
Ngư Tranh im lặng nhìn anh, vốn định muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cô chỉ gật đầu, không tiếp tục bàn về chủ đề này nữa.
Chỉ tầm mười lăm phút sau, Ngư Tranh phải cùng ông bà Ngư đến nhà hàng hẹn trước, riêng Tiêu Cảnh Vũ vẫn phải chờ xong công việc mới có thể về.
Có lẽ, vì tự tin vào tình cảm của Ngư Tranh dành cho mình, thế nên một chút ghen tuông khi cô đi ăn tối cùng gia đình vị hôn phu cũ đối với Tiêu Cảnh Vũ cũng không có.
Nhưng càng khó hiểu chính mình hơn, đợi Ngư Tranh đi khỏi Tiêu Cảnh Vũ cũng quay lại công việc, lúc này trong đầu anh bỗng nhớ về ngày hội xuân ở trường.
Hôm ấy, Trần Tấn Hào ăn mặc nghiêm chỉnh đến tặng hoa cho Ngư Tranh, thái độ ghét bỏ của cô dành cho cậu ta cũng đã sớm hoá thành bình thường.
Nếu như Trần Tấn Hào sẵn sàng vì Ngư Tranh mà thay đổi, thậm chí vì bù đắp mà nuông chiều mọi mong muốn của cô, sợ rằng lúc đó Tiêu Cảnh Vũ muốn giữ cũng không giữ nổi.
Đến hơn bảy giờ tối, Tiêu Cảnh Vũ xong việc ra về, đầu óc của anh kể từ khi Ngư Tranh rời đi vẫn luôn hiện hữu cảnh tượng giữa cô và Trần Tấn Hào.
Về đến nhà trọ, trong lúc Tiêu Cảnh Vũ đang rầu rĩ mở khóa cửa, từ phía sau lưng anh vang lên tiếng gót giày càng lúc càng rõ. Theo phản xạ tự nhiên, Tiêu Cảnh Vũ quay đầu về sau kiểm tra, ngay khi nhận ra đối phương là người phụ nữ anh gọi bằng mẹ, anh lập tức xoay đầu tỏ rõ sự xa lạ.
Tuy nhiên, mẹ Tiêu Cảnh Vũ vẫn bỏ qua sự lạnh lùng của con trai mà đến gần, vội lên tiếng níu giữ: “Cảnh Vũ, con nghe mẹ nói vài câu có được không?”
“Ngày bà chọn hạnh phúc riêng, tôi nghĩ bà đã nói hết rồi?”
Dứt lời, Tiêu Cảnh Vũ rút ổ khóa đẩy cửa bước vào căn nhà tối đen, khi anh vừa định đóng cửa cạch mặt, mẹ anh lần nữa dùng tay giữ cửa, thái độ của bà cực kỳ chân thành: “Cảnh Vũ à, mẹ biết những gì mẹ làm ngày trước là không hợp lý, nhưng mẹ cũng vì nghĩ cho tương lai của con. Bây giờ mẹ đã có thẻ xanh, mẹ sẽ bảo lãnh con qua nước ngoài, cho con được phát triển trong môi trường tốt nhất.”
Đáp lại những lời vẽ vời tương lai hoa mỹ kia, Tiêu Cảnh Vũ vẫn hờ hững nhìn bà. Dưới ánh đèn đường hắt vào khiến gương mặt anh càng thêm lạnh: “Đó là bà muốn, hay tôi muốn?”
Mẹ Tiêu Cảnh Vũ bắt đầu nước mắt lưng tròng, bàn tay muốn níu lấy chạm vào anh cũng không dám. Bà nức nở nghẹn ngào, lo anh không chịu kiên nhẫn lắng nghe nên chỉ đành nói thẳng vào trọng tâm: “Nếu như không vì tương lai của con, mẹ đã không vất vả ở nước ngoài, càng sẽ không trở về đây tìm con.”
Ngừng lại một chút, bà xúc động bộc bạch: “Cảnh Vũ, chẳng có người mẹ nào muốn để con mình sống đơn độc, cơm không ai nấu, quần áo không ai giặt, đêm muộn không có ai chờ cửa. Con giận mẹ, không xài tiền mẹ gửi về cũng được, nhưng con đừng vì ghét mẹ mà để bản thân chịu thiệt thòi.”
Khi mẹ Tiêu Cảnh Vũ nói đến đây, sắc mặt của anh chợt dịu đi thấy rõ. Có điều, phản ứng này của anh không phải đáp lại những lời vừa rồi của mẹ, mà là dành cho suy nghĩ khi nhớ đến Ngư Tranh.
Đến tận giây phút này Tiêu Cảnh Vũ mới hiểu ra, Ngư Tranh muốn anh đến nhà cô sống không phải vì ham muốn của tuổi trẻ mới lớn. Thứ cô thật sự muốn dành cho anh chính là những bữa cơm gia đình, là những bộ quần áo chỉn chu, là một căn phòng ngủ ấm áp và là nơi luôn có người chờ cửa đợi anh trở về.
Sĩ diện của Tiêu Cảnh Vũ không mua được hạnh phúc nhưng nếu vứt bỏ đi, anh sẽ có được Ngư Tranh.
Tiêu Cảnh Vũ bất chợt nhìn thẳng vào mẹ anh, không chút hổ thẹn cũng chẳng chút đắn đo, anh thẳng thắn đáp: “Cảm ơn ý tốt của bà, nhưng cuộc đời của tôi, đã sớm thuộc về người khác.”
Nói xong, Tiêu Cảnh Vũ chuyển hướng trở ra ngoài, leo lên xe máy chạy ra khỏi hẻm trong sự ngỡ ngàng của mẹ anh.