Trước khi trở thành bạn gái của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh đã dành cho anh sự thiên vị đặc biệt. Sau khi trở thành bạn gái của Tiêu Cảnh Vũ, vị trí của anh trong cuộc sống Ngư Tranh lại càng thăng hạng.
Ban đầu Tiêu Cảnh Vũ vẫn để ý đến vấn đề gia cảnh và tiền bạc, nhưng càng trải qua nhiều chuyện ảnh hưởng đến cảm xúc của Ngư Tranh, anh lại có thêm bài học để hạ cái tôi và tôn trọng cô nhiều hơn.
Suốt quãng thời gian hẹn hò, trước mặt ông bà Ngư và bạn bè, Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh vẫn cư xử và xưng hô với nhau như trước đây, chỉ khi nào ở riêng cùng nhau cả hai mới không giữ khoảng cách. Nhưng tiếc rằng, dù che giấu đến đâu thì ông bà Ngư, cho đến Miểu Trạch, Hòa Trúc và bạn bè trong trường cũng đã sớm nhận ra sự khác thường.
Gần đến ngày diễn ra hội xuân trong trường, cũng là gần sát ngày sinh nhật đủ 18 tuổi của Ngư Tranh. Chính vì lẽ đó, ông bà Ngư không hề gấp gáp trong việc bắt ép Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh khai chuyện tình cảm ra, bởi ông bà tin khi đúng thời điểm, cả hai sẽ tự nguyện công bố.
Cách hội xuân hai ngày, các lớp của khối 12 đã gấp rút trang trí khu vực riêng được chỉ định, về phía chuẩn bị cho khâu biểu diễn thi đua giành giải cũng bước vào giai đoạn hoàn tất.
Mặc dù là lần đầu tiên bước lên sân khấu biểu diễn, thế nhưng Tiêu Cảnh Vũ không hề lo lắng, trái lại điều khiến anh bận tâm đến mất ăn mất ngủ là sinh nhật của Ngư Tranh cách một ngày sau đó.
Bởi Ngư Tranh không thiếu tiền, tặng quà có giá trị cũng vô nghĩa, nhưng nếu tặng quà có giá trị tinh thần, Tiêu Cảnh Vũ vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì mới thích hợp.
Suốt mấy ngày thấy mặt mũi Tiêu Cảnh Vũ rầu rĩ, Ngư Tranh vốn không nghĩ ngợi nhiều. Dẫu sao vì anh đóng cặp với Túc Mạch, dù thỏa thuận cảnh hôn chỉ lấy góc nhìn cho giống thật chứ không động chạm, thế nhưng tiếp đó cô giận hay không giận còn tùy vào tâm trạng.
Có một cô bạn gái khó lường như Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ không lo mới làm lạ!
Ngày mười tháng một, hội xuân chính thức được diễn ra, trong sân trường tựa như một ngôi chợ thu nhỏ, mỗi lớp đều bày gian hàng buôn bán phục vụ đồ ăn, thức uống cho một ngày hoạt động. Hơn nữa, mục đích chính cũng nhằm kiếm lại chút tiền vốn cho lớp.
Nơi tổ chức thi đua văn nghệ là hội trường với sức chứa 3000 ghế, nằm ở trung tâm phía sau hai dãy lớp học, thường chỉ được mở cửa đón tiếp học sinh và phụ huynh vào những sự kiện có tính ảnh hưởng tương tự.
Trong sự kiện lần này, ngoài học sinh và giáo viên, nhà trường còn mời phụ huynh trong ban cha mẹ học sinh đến tham dự, dĩ nhiên không thể thiếu ông bà Ngư và phía cha mẹ Trần Tấn Hào. Có điều, hai bên trước đây bằng mặt không bằng lòng, sau vụ việc xảy ra ở nhà hàng, ông bà Ngư thậm chí còn không nhìn đến mặt cha mẹ cậu ta.
Theo như bốc thăm thứ tự biểu diễn, lớp Ngư Tranh sẽ diễn tiết mục thứ tư, lớp của Tiêu Cảnh Vũ sẽ diễn tiết mục thứ sáu.
Trong phòng chờ của cánh gà, Ngư Tranh đã sớm trang điểm xong, đầu tóc cũng chỉ bới lên cho gọn gàng thay vì làm quá cầu kỳ. Nhưng có một vấn đề không thể phủ nhận, khí chất bình thường của cô vốn đã lạnh lùng, sau khi trang điểm đậm lại “ác” thêm vài phần.
Ngồi trong phòng chờ đợi đến lượt, Hòa Trúc tranh thủ kiểm tra lại bộ móng giả màu đen dài dán lên móng tay của Ngư Tranh. Xong xuôi, lúc cô nàng nhìn lại bắt gặp Ngư Tranh đang ngồi ngẩn người, tâm mắt cũng dừng một điểm.
Thấy lạ, Hòa Trúc lên tiếng dò hỏi: “Cậu lo sao?”
“Không có.” Ngư Tranh tự tin đáp, rồi lại hạ giọng hỏi: “Qua lớp Cảnh Vũ một lát kịp không?”
Ngay lập tức, Hòa Trúc liền bĩu môi, biểu cảm như nhìn thấu được hồng trần. Nhưng ngay khi cô nàng vừa định đỡ chiếc váy đen dài giúp Ngư Tranh đứng dậy, Tiêu Cảnh Vũ đã từ ngoài bước vào trong sự trầm trồ của những người có mặt trong phòng.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay phồng dài theo kiểu cổ điển phương Tây, phối cùng quần đen ôm và boot cao cổ, mái tóc vuốt gọn về sau khiến gương mặt sáng bừng.
Dáng vẻ điển trai hiếm khi được bộc lộ này của Tiêu Cảnh Vũ, thật sự khiến Ngư Tranh khó cầm lòng mà lén lút mỉm cười.
Lúc nhìn thấy Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ đã bất giác nở nụ cười tươi, anh vừa nhìn cô chằm chằm vừa điềm nhiên bước đến. Tới gần, anh khẽ nhướng hai hàng chân mày, hơi lên giọng cảm thán: “Xinh nhỉ!”
Hòa Trúc đứng bên cạnh Ngư Tranh không nhịn được cười khẩy một tiếng, gương mặt của Ngư Tranh hiện tại không ác cũng dữ, thế nhưng Tiêu Cảnh Vũ có thể thản nhiên thốt ra từ “xinh” mà chẳng chút ngượng miệng.
Riêng Ngư Tranh lúc này đã đắm chìm trong cảm xúc dâng trào, vậy nên cô vẫn không thể khống chế biểu tình mà tủm tỉm cười suốt.
Bỗng nhiên, một bên khóe môi của Tiêu Cảnh Vũ nhếch lên có chút gian, anh bỗng chuyển người đứng che Ngư Tranh đang ngồi ở gần góc phòng, rồi lại hướng người ra cửa hô lớn: “Em chào thầy hiệu trưởng!”
Nghe tiếng Tiêu Cảnh Vũ chào khiến ai nấy đều giật mình, người vội xoay qua, người gấp gáp đứng dậy đồng loạt nhìn ra cửa đồng thanh chào.
Song song cùng lúc ấy, lợi dụng không gian hỗn loạn, Tiêu Cảnh Vũ liền nhanh nhẹn hôn chốc lên môi Ngư Tranh rồi đứng thẳng người trở lại.
Tuy nhiên, sau khi phát hiện ra không có thầy hiệu trưởng, những ánh mắt hoài nghi hướng về Tiêu Cảnh Vũ.
Mà bên đây, Hòa Trúc đứng gần sát trợn mắt nhìn anh, thêm cả Ngư Tranh cũng mở to mắt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
Giây kế tiếp, Ngư Tranh đột nhiên gục đầu cúi mặt trong trạng thái bất lực. Giữa lúc Tiêu Cảnh Vũ còn chưa hiểu phản ứng của cô, Hòa Trúc đứng gần đó bỗng đưa đến cho anh một tờ khăn giấy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Son của Ngư Tranh rất dễ trôi.”
Đến tận lúc này, Tiêu Cảnh Vũ mới hiểu được hành động lực bất tòng tâm của Ngư Tranh, càng có hơi ái ngại khi bị Hòa Trúc phát hiện.
Tiêu Cảnh Vũ ngoài mặt vẫn vờ tỏ ra bình tĩnh, dùng khăn giấy lau đi vết son của Ngư Tranh dính trên môi mình. Nhưng cơn lo chưa kịp đi qua, Hòa Trúc chợt vỗ vai anh, chỉ tay lên trần nhà góc phòng.
Từ chỗ Ngư Tranh ngồi nhìn thẳng lên, camera giám sát vẫn đang sáng đèn đỏ.
Tiêu Cảnh Vũ rơi vào bất động nhìn thẳng vào camera, Ngư Tranh thấy anh đứng yên liền liếc nhìn thấy. Bắt gặp gương mặt nghệch ra của Tiêu Cảnh Vũ, cô buồn cười đánh vào cánh tay anh, hạ thấp giọng xua đuổi: “Về đi!”
Bị Ngư Tranh tác động, Tiêu Cảnh Vũ cố tình bày ra gương mặt tội nghiệp, lê từng bước không chút tự nguyện trở về phòng chờ của lớp mình.
Mải mê dõi theo Tiêu Cảnh Vũ, hai khoé môi Ngư Tranh không rõ đã bị kéo lên từ khi nào. Cho tới khi quay lại, phát hiện bị Hoà Trúc nhìn bằng ánh mắt đánh giá, cô lập tức thu lại dáng vẻ thiếu kiềm chế vừa rồi, trong lòng cũng có hơi chột dạ.
“Son lem, cậu ấy lau giúp.”
“Ồ!” Hoà Trúc giả vờ ngạc nhiên lên giọng, tiếp theo liền cố ý bắt bẻ: “Son trên môi cậu bị lem, nên Cảnh Vũ dùng môi cậu ấy lau giúp đấy à?”
Ngư Tranh: “...”