Rời khỏi nhà hàng, Ngư Tranh ném bỏ chuyện bực tức vừa xảy ra qua sau đầu, thản nhiên cùng Tiêu Cảnh Vũ tản bộ trên vỉa hè. Tựa như gông xích vô hình bấy lâu đã được phá bỏ, dù hiện tại hay tương lai cô cũng không còn cảm giác ngột ngạt, thay vào đó là thoải mái tận hưởng tự do.
Đi cùng Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ cứ vài giây lại nghiêng đầu nhìn cô dò xét, anh muốn biết suy nghĩ của cô về việc có thể hủy bỏ hôn ước với Trần Tấn Hào, hơn nữa chính là cảm nghĩ của cô trước lời tuyên bố theo đuổi của anh.
Giữa lúc Tiêu Cảnh Vũ đang lưỡng lự muốn cất tiếng hỏi, Ngư Tranh bên cạnh anh đã chủ động mở lời trước: “Cậu có bao giờ thắc mắc, vì sao tôi có đầy đủ về vật chất lẫn gia đình êm ấm, nhưng tôi vẫn không vui vẻ lạc quan như những người khác không?”
“Có!” Tiêu Cảnh Vũ theo phản xạ thốt lên, sẵn sàng đẩy thắc mắc chưa kịp hỏi ra sau.
Ngư Tranh khẽ nghiêng đầu nhìn qua Tiêu Cảnh Vũ, hai bên khóe môi cô cong lên nhưng không mang vẻ lạnh nhạt hay châm biếm như thường ngày, đổi lại là thái độ có chút u sầu.
“Lúc tôi còn nhỏ, cha mẹ bận ra ngoài lập nghiệp nên tôi ở chung với ông ngoại. Ông ấy rất ghét cha tôi, bởi ngày xưa xuất thân của cha tôi chỉ là một người nghèo khó. Tôi vẫn luôn nhớ rất rõ, mỗi khi thấy tôi cười đùa, ông ngoại luôn lấy cha tôi ra mắng chửi, ông ấy nói... một tên nghèo hèn suốt ngày chỉ biết cười như thằng hề.”
Ngừng lại một chút điều chỉnh tâm trạng, Ngư Tranh cười nhạt tiếp lời: “Ông ngoại tôi còn luôn dặn đi dặn lại, ông ấy nói với tôi rằng hãy trở thành một cô tiểu thư được người đời ngưỡng mộ, đừng suốt ngày vô tư vô nghĩ để trở thành bản sao của một người vô dụng giống như cha tôi. Vì không muốn cha bị ông ngoại có cớ chì chiết mắng chửi, trước mặt ông tôi không dám cười giỡn. Sau đó nỗi sợ như ngấm vào tiềm thức, mỗi khi nói cười tôi luôn nhớ đến lời thậm tệ của ông ngoại dành cho cha, lâu dần đã biến tôi trở nên thế này.”
Sau khi nghe những gì Ngư Tranh kể, Tiêu Cảnh Vũ tự khắc liên tưởng đến hoàn cảnh của bản thân. Kể từ khi gia đình tan vỡ, anh luôn bị lời nói của người khác khiến cho cuộc sống bị gò bó, dù làm gì nghĩ gì cũng đều lo lắng, bởi anh sợ nghe tiếng mắng chửi, sợ nghe tiếng cười chê.
Hóa ra, không chỉ Tiêu Cảnh Vũ mà ngay cả Ngư Tranh cũng không thể sống đúng với chính mình chỉ vì lời nói tiêu cực của ai đó. Hơn nữa vì hoàn cảnh của anh giống như ông Ngư, thế nên cô mới rộng rãi giúp anh. Vậy mà trước đó, anh còn vì sợ lời đàm tiếu đã lấy oán báo ơn khiến cô tổn thương.
Trong khi Tiêu Cảnh Vũ vẫn còn đang trong trạng thái áy náy chuyện đã qua, Ngư Tranh chợt lên tiếng cắt ngang tâm trí của anh: “Khi nãy mẹ tôi dọa ông ngoại không phải đùa đâu, năm xưa vì có tôi nên ông ngoại mới bắt buộc chấp nhận cho mẹ lấy cha tôi. Giờ đây có cậu cạnh tôi, ông ngoại tôi nhất định không dám manh động.”
Nghe đến Tiêu Cảnh Vũ liền phì cười, thậm chí có hơi phấn khởi dò hỏi: “Cậu không sợ tôi lợi dụng sự tin tưởng của cậu, khiến cậu...”
Về cuối câu, Tiêu Cảnh Vũ cố tình kéo dài giọng nói tỏ ý mập mờ hù dọa, tuy nhiên Ngư Tranh chẳng chút nhún nhường, ngược lại còn lên mặt thách thức: “Kẻ nhát gan như cậu, cậu dám làm, tôi dám tự chịu trách nhiệm.”
Đến đây nụ cười trên môi Tiêu Cảnh Vũ có hơi cứng nhắc, bởi lời Ngư Tranh nói như đâm thẳng vào tim đen của anh. Cô nói không sai, anh là kẻ nhát gan, chính vì nhát gan nên luôn phải giấu kín tâm tư dưới đáy lòng, chính vì nhát gan nên không dám vọng tưởng cơ hội được sánh đôi bên cô với tư cách trên tình bạn.
Đang trò chuyện vui vẻ thì Tiêu Cảnh Vũ bỗng rơi vào trầm mặc, Ngư Tranh liếc nhìn anh đánh giá. Phản ứng khác thường này của anh vô tình khiến dã tâm của cô trỗi dậy, liền không chút kiêng dè đánh đòn phủ đầu: “Mà lúc nãy bên trong nhà hàng, cậu nói sẽ đường đường chính chính theo đuổi tôi là thật hay giả?”
Nhắc đến đúng trọng tâm vấn đề, Tiêu Cảnh Vũ hơi giật mình chột dạ, ngập ngừng đáp: “Bởi vì...”
Ngư Tranh không đủ kiên nhẫn đợi Tiêu Cảnh Vũ giải thích dài dòng, cô trừng mắt lườm anh, dứt khoát lên giọng ngắt lời: “Thật hay giả?”
“Thật!”
Tiêu Cảnh Vũ bật ra như một phản xạ, nhưng khi anh trả lời xong bầu không khí giữa cả hai đột nhiên rơi vào im lặng, hai đôi chân đang bước đồng bộ cũng tự động dừng lại cùng nhau.
Ngư Tranh nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Vũ kiểm tra biểu hiện, còn anh lại bất an không dám nhìn thẳng. Thời gian cứ như thế trôi đi, dòng người cũng lướt qua không biết bao nhiêu lần.
Tầm mắt của Ngư Tranh bất chợt hạ xuống, phát hiện những ngón tay đang co chặt vì căng thẳng của Tiêu Cảnh Vũ, cô không nhịn được bật cười thành tiếng, nhẹ giọng thì thầm: “Vậy cố lên, tôi đợi.”
Não vừa thông suốt những thông tin được nạp vào, Tiêu Cảnh Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên thì cùng lúc Ngư Tranh lại cất bước đi tiếp. Anh sững sờ nhìn theo bóng lưng “tung tăng” của cô, trên môi giờ đây vô thức để lộ ra nụ cười ngây ngốc, trong lòng cũng sốt sắng vội vàng đuổi theo sau.