Chương 69
Khi nhóm fan được lựa chọn ngẫu nhiên trên máy tính đang hào hứng lên sân khấu, Lăng Vi và Tạ bảo bảo đều sợ ngây người.
Lại là mẹ Tạ!!!!
Trước lúc xuất phát tới đài truyền hình, mẹ Tạ còn nghiêm trang tha thiết dặn dò bọn họ nên chú ý các hạng mục công việc, không ngờ mới tách ra không được bao lâu, bà lão lại dùng phương thức này xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đúng là làm người ta “Ngạc nhiên”!
Bà lão vừa đi lên, fans đoàn ở phía dưới sân khấu vừa kêu vừa la ồn ào, vô cùng sinh động.
Người chủ trì Cố Minh vội vàng tiến lên nghênh đón bà, cười hỏi: “Chị hai, chị là fans của ai?”
Hôm nay mẹ Tạ không có mặc quần áo hoa lệ, chỉ mặc một chiếc áo thun màu lam nhạt và một chiếc quần dài hưu nhàn màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc đuôi ngựa, cho nên vừa tiến lên Cố Minh đã gọi chị hai, mẹ Tạ nghe xong cười cười, “Cậu phải gọi tôi là dì mới đúng, năm nay tôi 65.”
Cố Minh ngây người, ngay sau đó cười nói: “Thật sự nhìn không ra, hai chúng ta đứng chung với nhau, người ta sẽ cho rằng chúng ta là chị em.”
Sau đó anh ta lại hỏi mẹ Tạ là fan của ai, mẹ Tạ xoay người lại để cho anh ta xem những chữ in trên áo thun, trên áo thun viết khẩu hiệu tiếp ứng “Lăng Vi Lăng Vi cô đẹp nhất”.
Cố Minh bật cười thành tiếng, cười nói: “Xem ra danh tiếng của Lăng Vi thật sự rất cao nha, còn có đoàn tiếp ứng chuyên nghiệp như vậy.”
Mẹ Tạ nói: “Đúng vậy, không chỉ có tôi, trong buổi quay hôm nay còn có rất nhiều fans tới, đều là thích Lăng Vi và Tạ bảo bảo từ tận đáy lòng.” Nói xong, lại xoay người về phía khán đài, hô to: “Nhóm củ ấu, hô khẩu hiệu lên!”
Củ ấu là cái quỷ gì????
Chỉ thấy mẹ Tạ lấy khí thế sấm chớp xông lên hô lớn về phía khán đài , ở dưới khán đài có một nửa người xem mặc áo phông màu xanh nhạt ngay lập tức hưởng ứng, đồng loạt hét lên: “Lăng Vi Lăng Vi cô oai nhất, Lăng Vi Lăng Vi cô đẹp nhất!”
Lăng Vi:……
Mọi người:……
Loại cảm giác sôi máu gà này, thật sự rất chua.
Mặc dù những người khác không biết lai lịch của vị bà lão này, nhưng đạo diễn của chương trình thực tế này biết, hơn nữa còn khắc sâu vào trong ấn tượng, lần trước sau khi một nhóm người đến Tạ gia bận trước bận sau, chụp một đống tư liệu sống, kết quả vì một câu của ông chủ Tạ mà một ngày làm việc coi như uổng phí, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, đạo diễn Liễu diễn đều có cảm giác bệnh tim sắp phát tác.
Lúc này đạo diễn Liễu thấy bà lão hoạt bát loạn nhảy ở dưới sân khấu đang chạy lên sân khấu thì sợ tới mức thiếu chút nữa đã quỳ xuống, sao người này lại xuất hiện ở chỗ này!! Đạo diễn Liễu chạy khắp nơi nhìn thử, sợ ông chủ Tạ “Chỉ nói cười mà khiến quân thù tan rã” (*) kia lại xông ra, nhẹ nhàng như không ném ra một câu “Cắt đi.”
[(*)Vũ phiến luân cân, đàm tiếu gian, tường lỗ hôi phi yên diệt: 羽扇纶巾, 谈笑间, 樯橹灰飞烟灭 (Tay cầm quạt lông, đầu đội mũ xanh, trong tiếng nói cười mà thuyền giặc tro bay khói tan)
Suy nghĩ một hồi, đạo diễn Liễu nhanh chóng gọi điện thoại cho thư ký Đỗ, báo cáo lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện bà lão dẫn dắt nhóm “Củ ấu” chiếm lĩnh phòng phát sóng, còn đơn thương độc mã kéo đến đài truyền này cho thư ký Đỗ nghe.
“Có cần ngăn bà ấy lại hay không?” Đạo diễn Liễu xin chỉ thị.
“Không cần, xin cố gắng cho bọn họ nhiều cảnh quay hơn một chút, cảm ơn.” Thư ký Đỗ trả lời.
Đạo diễn Liễu liên tục gật đầu, “Tôi hiểu tôi hiểu.”
Vì thế, mẹ Tạ vốn chỉ đến tham dự một phân đoạn hỗ trợ, cuối cùng lại biến thành hai phân đoạn, Cố Minh có hơi sững sờ, nhưng bên tai nghe nói cho anh ta biết, bà lão ở trước mắt, không phải một bà lão bình thường, muốn anh ta nhất định phải đối đãi khách sáo.
Đơn vị có liên quan gì đó, thật sự quá chán ghét!
Trong quá trình chơi trò chơi, Lăng Vi tìm một thời gian trống, nhỏ giọng hỏi mẹ Tạ: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Đâu phải quá xa, vì sao mẹ lại không thể tới?” Mẹ Tạ nói, “Mẹ chính là hội trưởng của nhóm tiếp ứng đó!”
“Mẹ định về sau đến đâu cũng mang theo một nhóm người như vậy sao?”
“Con không cảm thấy rất oai phong sao?” Mẹ Tạ rất đắc ý.
“Ăn ở sắp xếp như thế nào?”
“Mẹ bao.”
Lăng Vi:……
Mẹ Tạ thấy biểu cảm của cô không đúng, nói thêm: “Mẹ rất có tiền.”
Lăng Vi thở dài, nghĩ thầm: Mẹ đương nhiên có tiền, mẹ chính là Hoàng Thái Hậu của tập đoàn Tạ thị mà!
Lăng Vi rất lo lắng hỏi: “Thanh Nghiên biết không?”
“Cho nó biết rồi nó lại đến ngăn cản mẹ lên TV sao? Mẹ đâu có ngốc!” Lúc nói xong lời này, mẹ Tạ tỏ vẻ vô cùng oán niệm.
Lăng Vi:……
Cho nên lần này tới, kỳ thật mẹ Tạ không phải chỉ đảm nhận vai trò là fans, mà là bà muốn tìm cơ hội lên TV tự cho mình thêm cảnh diễn!
Có thể là do từ lúc bắt đầu mẹ Tạ đã tự nhận mình là fan của Lăng Vi, cho nên lúc chơi trò chơi, bà rất tự nhiên đã được phân đến cùng một tổ với Lăng Vi, Tạ bảo bảo vô cùng vui vẻ, nắm tay bà nội chạy tới chạy lui, ngay cả Cố Minh ở bên cạnh cũng trêu chọc sao nhóc không cần mẹ mà lại quấn lên người fans bà nội.
Tạ bảo bảo chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bà chính là bà nội mà!”
Cố Minh:……
Trong phân đoạn chơi trò chơi, đối với người ngày thường thiếu rèn luyện như Cổ Ý và Trần Đình Tư mà nói, tuyệt đối là sống mà không bằng chết, mà Lisa Triệu Mỹ là người mẫu, dáng người cao gầy, khi chơi trò chơi cũng không linh hoạt, chỉ có Lăng Vi và Lâm Hiểu Hiểu, tuổi trẻ thể lực tốt, làm các loại động tác yêu cầu cao cũng rất thành thạo, mấy phân đoạn nhỏ hai người đều cố gắng đoạt giải nhất, chơi đến cực kỳ hăng say.
Lúc tới trò bắt chước, người MC yêu cầu mọi người bắt chước một đoạn nhảy, vừa rồi Trần Đình Tư vẫn luôn ở hạng chót, Ni Ni hiếu thắng cũng bắt đầu khó chịu, lúc này nghe nói là bắt chước điệu nhảy thì lập tức rất có tự tin, bản thân nó đã học nhảy từ nhỏ, hơn nữa động tác yêu cầu cao nó cũng học được.
Nhưng mà, khi giáo viên dạy múa mở âm nhạc lên hướng dẫn nhảy, mọi người lập tức cười vang, thì ra MC muốn mọi người nhảy một đoạn cực kỳ bình dân ở quảng trường múa!
Học theo điệu nhảy ở quảng trường múa tuyệt đối không khó, phải biết, đây là một chương trình giải trí có các thần tượng nổi tiếng tham gia, mỗi một ngôi sao lên sân khấu, hình tượng thần tượng luôn phải giữ vững, những hành động phá vỡ hình tượng sẽ rất khó mà làm ra được.
Sau khi giáo viên dạy nhảy biểu diễn qua một lần xong, lại yêu cầu cả đám bọn họ đi lên nhảy, nhưng mấy bà mẹ xinh đẹp đều băn khoăn về hình tượng, cho nên lúc lên nhảy đều chẳng ra cái gì cả, Trần Đình Tư càng thêm buồn bực, cô ta là một vũ công chuyên nghiệp, điệu nhảy ưu nhã gì cũng có thể nhảy, chỉ có điệu múa ở quảng trường múa là không thể nhảy được, dứt khoát tự mình tìm lối tắt, tự nhảy một điệu nhảy dân tộc.
Lăng Vi nhảy rất ra dáng, nhưng trời sinh cô đã không mẫn cảm với nhịp điệu, lúc nhảy đều luôn chậm một nhịp, theo khán giả ở dưới sân khấu quan sát, cô quả thực chính là đang quấy rối, vô cùng đáng yêu.
Người duy nhất nhảy tốt, cũng chỉ có một mình mẹ Tạ, tự xưng là bông hoa của quảng trường múa, đối các loại động tác nhịp điệu đều ứng biến rất tự nhiên, nhảy một đoạn giống y đúc đoạn nhảy mẫu xong, bà còn chưa đã ghiền, tự cho mình thêm cảnh quay, nhảy một đoạn giống y như Street Dance ở tại chỗ, chọc cho khán giả buồn cười đến mức ôm bụng.
Màn trình diễn bắt mắt như vậy, giáo viên dạy đương nhiên sẽ cho mẹ Tạ thêm điểm, bởi vì bà chung đội với Lăng Vi, vì thế điểm số của đội Lăng Vi vẫn cứ dẫn đầu.
Tạ bảo bảo lại lãnh được một phần thưởng từ trò chơi nhỏ, đó là một con búp bê vải màu lam, vô cùng đáng yêu, Tạ bảo bảo cũng rất thích, ôm ở trên tay không nỡ buông xuống.
Ni Ni ở bên cạnh nhìn mà thèm, cho nên đã ồn ào đòi mẹ, khi Tạ bảo bảo nghe được, có chút do dự nhìn con búp bê vải trong lòng ngực, sau đó tiến lên nói với Ni Ni, “Tôi cho bạn mượn chơi, nhưng đợi lát nữa bạn phải trả lại cho tôi.”
Ni Ni bĩu môi, vừa rồi mẹ luôn không lấy được hạng nhất, nó còn đang tức giận đây này, thấy Tạ bảo bảo lấy búp bê vải tới lấy lòng nó (?), thì dứt khoát xoay đầu lại, “Tôi mới không cần đồ của bạn, tôi kêu mẹ tôi lấy cho tôi!”
Trong lòng Trần Đình Tư cũng buồn bực, nhưng cô ta không thể biểu hiện ra ngoài như con gái của mình, chỉ có thể hòa nhã nói với Tạ bảo bảo, “Cảm ơn con, nhưng không sao đâu, trò chơi sau dì nhất định sẽ thắng, cũng sẽ lấy cho Ni Ni một cái.”
Lúc này Tạ bảo bảo mới ôm búp bê vải trở về bên cạnh bà nội và mẹ, Lăng Vi đương nhiên đã nhìn thấy một màn này, vì thế ngồi xổm xuống hôn bảo bảo một cái, “Bảo bảo giỏi quá.”
Trong trò chơi cuối cùng, mẹ và bé cùng chơi bóng bàn, vượt qua nhiều chướng ngại vật trong sân, cuối cùng ném vào trong rổ của mình, trò chơi này trông không quá khó khăn, chỉ cần mẹ và bé cũng phối hợp tốt là có thể hoàn thành.
Người MC ra lệnh một tiếng, mấy bà mẹ vội vàng dắt bảo bảo đi lấy bóng, bởi vì trên người không thể mang theo dụng cụ, cho nên chỉ có thể dùng tay hoặc quần áo để đựng, Lăng Vi từ trong cái khó ló cái khôn, để vạt áo của bảo bảo vào trong quần, rồi lại nhét một đống bóng bàn vào trong cổ áo, rất nhanh đã nhét đến Tạ bảo bảo thành một bảo bảo béo, hành động làm người MC và khán giả thiếu chút nữa đã cười xỉu.
Bởi vì hôm nay đôi mẹ con này liên tiếp gây cười ở trong tiết mục, cho nên camera mới thường xuyên quay tới chỗ của bọn họ, mấy bà mẹ đều giống như đang làm nền vậy.
Bởi vì có bọn họ làm mẫu trước, cho nên mấy bà mẹ ở phía sau vội vàng làm theo, vì thế một sọt bóng bàn lớn rất nhanh đã bị lấy đi hơn phân nửa, Lăng Vi cảm thấy bảo bảo đã đựng được không ít thì lôi kéo nhóc bắt đầu vượt chướng ngại, theo sát ở phía sau bọn họ chính là Trần Đình Tư và Ni Ni.
Lần này Trần Đình Tư đang cố gắng giành chiến thắng, vì thế lôi kéo Ni Ni đuổi sát theo sau, mãi cho đến khi đi trên cầu bọt biển, khó khăn lắm mới đuổi theo kịp, lúc nghĩ sẽ vượt qua được bọn họ, Ni Ni bỗng nhiên duỗi tay đẩy Tạ bảo bảo một cái, Tạ bảo bảo vốn đang chạy nhanh, bị đẩy nhẹ một cái như vậy, cả người quán tính ngã về phía trước, Lăng Vi vốn đang nắm tay nhóc thì bị tình huống này dọa hoảng sợ, vội vàng bảo vệ Tạ bảo bảo, vì thế hai người đồng thời ngã xuống sườn dốc, cũng lăn xuống dưới.
Trần Đình Tư ở phía sau cũng hoảng sợ, nhưng lại muốn tận dụng thời cơ, lập tức vội vàng lôi kéo Ni Ni vượt qua, thuận lợi đặt bóng bàn vào trong rổ của mình, sau khi làm xong mới phát hiện một lúc lâu cũng không thấy Lăng Vi đi lên, lúc này mới sốt ruột đi qua dò hỏi tình huống.
Cố Minh là người đầu tiên phát hiện hai mẹ con Lăng Vi té ngã, vội vàng chạy tới xem tình huống, “Thế nào, ngã ở đâu?”
Những người khác cũng phát hiện điều không đúng cũng vội vàng đi tới, tiết mục đang quay cũng không thể không gián đoạn.
Lăng Vi ngồi dậy, kiểm tra thân thể của Tạ bảo bảo một lượt, xác nhận nhóc không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nói với Cố Minh: “Hình như tôi bị trẹo chân rồi.”