Chương 56
Buổi sáng lúc xuống máy bay, mẹ Tạ còn phái lão Nghiêm tới đón nhóc con, đến bây giờ mới được bao lâu? Đột nhiên bà lại nói muốn ở lại đây vài ngày, vừa nhìn đã biết là nhất thời nảy lòng tham rồi, còn vì sao lại nảy ra ý này……
Lăng Vi nhìn người đàn ông chính nghĩa hiên ngang ở bên cạnh, chất vấn: “Có phải anh kêu mẹ tới đây hay không?”
Tạ Thanh Nghiên rất vô tội nói: “Từ khi em xuống máy bay, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, em có thấy anh gọi điện thoại không?”
Lăng Vi:……
Hai người đúng là vẫn luôn dính với nhau, giữa trưa còn như vậy như vậy.
Thấy cô không nói, Tạ Thanh Nghiên lại nhịn không được chọc cô: “Nghĩ cái gì đó? Mặt đỏ quá vậy? Là đang nhớ tới chuyện ‘giúp đỡ’ sao?”
Anh không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới rồi trong đầu Lăng Vi lại nhịn không được hiện lên chuyện xảy ra ở trên giường lúc nãy, tuy nói không có làm đến bước cuối cùng, nhưng màn dạo đầu lại dùng đến các loại tư thế không biết xấu hổ như vậy, đoán chắc người đàn ông này cũng đã nhịn đến nghẹn luôn rồi, ánh mắt và động tác như muốn ăn thịt người vậy, Lăng Vi nghĩ tới mà sợ, ngày nào đó nếu làm thật, cô còn xuống giường được sao?
“Bảo bối, mặt em càng ngày càng đỏ.” Tạ Thanh Nghiên ôm cô cười xấu xa, “Hay là chúng ta trở về phòng ‘giúp đỡ’ một lần nữa?”
Lăng Vi cảm thấy sau này cô không thể thuần khiết đối diện với cái từ “Giúp đỡ” này rồi.
“Muốn chơi thì tự anh chơi đi, mẹ và nhóc con đều đang ở đây, em không thèm đếm xỉa tới anh.” Lăng Vi nhanh nhẹn tránh khỏi cái ôm của anh, quay đầu rời đi.
Tạ Thanh Nghiên:……
Mặc dù thành công lừa Lăng bảo bảo vào trong phòng ngủ, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm thấy mình đi sai nước cờ rồi.
Ngày thường Tạ Thanh Nghiên cho người giúp việc tới dọn dẹp nhà ở, nhưng lại không ai nấu cơm, bây giờ có mẹ Tạ và Tạ bảo bảo vào ở, bữa cơm của một nhà bốn người lập tức trở thành một vấn đề lớn.
“Hay là kêu chị Tuệ hoặc Tiểu Thanh tới đây đi?” Tạ Thanh Nghiên đề nghị, dù sao cũng đã được hầu hạ quen rồi, bây giờ muốn tự lực cánh sinh hình như không thực tế lắm.
Mẹ Tạ vén tay áo nóng lòng muốn thử, “Hai người chúng ta tới đây, chính là muốn trải nghiệm sự ấm áp của một gia đình nhỏ, nếu kêu những người khác tới, cảm giác sẽ không đúng nữa, đừng lo lắng, mẹ phụ trách nấu cơm!”
Mọi người:……
Nhìn ánh mắt hoàn toàn không tin tưởng của mọi người, mẹ Tạ lựa chọn bỏ ngoài tai, “Mẹ đã có kinh nghiệm làm bà chủ gia đình mấy chục năm rồi!”
Đó là kinh nghiệm mấy chục năm được hầu hạ!
Thân là con trai của mẹ Tạ, Tạ Thanh Nghiên cảm thấy mình có nghĩa vụ đứng ra tố giác gương mặt thật của mẹ mình, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, đã bị Lăng Vi ngăn cản, sau đó cô ngọt ngào nói với mẹ Tạ: “Vậy làm phiền mẹ rồi.”
Tạ Thanh Nghiên sờ sờ cái mũi, rất bất hiếu trào phúng ở trong lòng: Làm phiền thì chắc chắn không thể thiếu rồi!
Mẹ Tạ vung tay lên, “Cứ để mẹ lo.”
Nói xong lập tức vén tay áo chuẩn bị đi vào phòng bếp làm đồ ăn, kết quả vừa mở tủ lạnh hai cửa siêu lớn ra, bên trong ngoại trừ một túi bánh mì, mấy bình sữa bò ra, thì không còn gì cả.
Mấy đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Tạ Thanh Nghiên.
Ông chủ Tạ đưa tay mân mê miệng, ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: “Đừng nhìn con, nữ chủ nhân không có ở nhà, cũng không coi là nhà, mấy ngày nay con đều ở công ty.”
Cuối cùng Lăng Vi nhanh trí nói: “Hay là giữa trưa đi ra ngoài ăn đi, ăn xong đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, buổi tối về nhà rồi nấu?”
Mẹ Tạ chỉ có thể xả tay áo mới vừa xắn lên xuống, bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm muốn làm một người mẹ chồng ôm đồm tất cả việc nhà cũng không phải chuyện dễ dàng, xem ra bà vẫn tương đối thích làm mẹ chồng ác độc hơn.
Thời gian cũng không còn sớm, một nhà bốn người sửa soạn một phen xong sau đó ra ngoài ăn cơm trưa, sau đó lại khí thế hừng hực đi dạo siêu thị.
Chuyện đi dạo siêu thị đối với bá tánh bình thường mà nói, tuyệt đối là một chuyện quá mức bình thường, nhưng đối với cả nhà Tạ gia mà nói, đây lại là một chuyện vô cùng mới lạ, mặc dù Lăng Vi cũng là người bình người thường, nhưng bởi vì tính chất công việc ở đời trước, cô cũng không thể tùy tiện đi dạo siêu thị.
Tạ Thanh Nghiên đẩy xe, đặt nhóc con ngồi lên, lại cảm thấy chiếc xe này có hơi nhỏ, cho nên kêu Lăng Vi đẩy thêm một chiếc, kết quả là cho dù đẩy hai chiếc xe, nhưng vẫn không đủ để đồ.
Sau khi mẹ Tạ vào trong siêu thị, quả thực giống như bà ngoại Lưu đi vào Đại Quan Viên vậy (*), nhìn cái gì cũng mới lạ, “Trời ạ, cái này vậy mà cũng được mua ở đây, trời ạ, cái này cũng quá rẻ rồi!” Rất nhanh, những lời này đã trở thành câu ngoài miệng của bà.
[(*) Dựa theo tích già Lưu ba lần đi vào phủ Vinh Quốc trong Hồng Lâu Mộng: Trong lần thứ hai già Lưu vào phủ Vinh Quốc, Giả mẫu dẫn già Lưu du ngoạn quanh Đại Quan Viên khiến bà lão nông thôn này thấy ngôi vườn còn đẹp hơn cả một bức tranh phong cảnh, bà được mở rộng tầm mắt. Già Lưu là một bà già nhà quê mới lên phố, lại thêm tuổi đã cao, có chút rượu ngà ngà nên lạc lối đi nhầm vào nhà Giả Bảo Ngọc]
Khi đi qua một quầy rượu, có khách hàng đang chọn rượu, có lẽ là ngại giá quá đắt, đang đứng đó do dự, sau khi mẹ Tạ nhìn thấy giá cả dán trên hàng rượu kia xong, lại nói ra câu ngoài miệng, “Trời ạ, chai rượu này rẻ quá vậy? Chỉ một vạn hai? Là rượu thật sao?”
Mọi người:……
Khách hàng đang rối rắm bởi vì một chai rượu mấy trăm đồng, nghe xong lời này, không khỏi căm giận cầm chai rượu rời đi ngay, nghĩ thầm một vạn hai còn nói rẻ, vậy bọn họ mua rượu mấy trăm đồng, thì đúng là cho không rồi!
Lúc đi qua khu bán đồ ăn vặt, một chiếc xe đã bị chất đầy, lúc đi qua khu bán đồ dùng sinh hoạt, một chiếc xe khác cũng đầy, cuối cùng mẹ Tạ còn muốn đi đến khu nhu yếu phẩm hàng ngày, nhưng cuối cùng đã bị Tạ Thanh Nghiên và Lăng Vi ngăn cản.
Lăng Vi nói: “Mẹ, đồ ăn cũng mua rồi, chúng ta về sớm một chút để chuẩn bị đi.”
Lúc này mẹ Tạ mới dừng tay.
Chờ đến lúc đi tính tiền, đội ngũ chờ đợi khá dài, Tạ Thanh Nghiên ôm Lăng Vi vào trong ngực nhỏ giọng nói chuyện, người ngoài nhìn vào thì thấy hai người đẹp trai đẹp gái này vô cùng đẹp mắt, đứng ở nơi đó quả thực giống như một bức tranh, mà Lăng Vi được Tạ Thanh Nghiên ôm vào trong ngực lại hận không thể tìm thứ gì đó lấp kín miệng của anh lại!
“Bây giờ áo mưa đều được bày bán trắng trợn như vậy sao?” Ông chủ Tạ cảm thấy hơi khó tin.
“Đây là một sản phẩm để kế hoạch hóa gia đình, là nhu yếu phẩm hàng ngày, bình thường thôi!” Lăng Vi mắng anh.
“Vậy chúng ta cũng mua hai hộp đi? Để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.” Ông chủ Tạ ngo ngoe rục rịch muốn đi lên lấy hai hộp.
Lăng Vi ôm chặt eo anh không cho anh đi, “Không mua không mua không mua!”
Tạ Thanh Nghiên bất đắc dĩ thở dài, “Được được được, nghe lời em, hơn nữa kích thước của cái này cũng không chắc là vừa với anh.”
Lăng Vi:……
Có quỷ mới muốn thảo luận kích cỡ áo mưa với anh!!!
Sau khi thanh toán xong, mẹ Tạ lại GET được một câu ngoài miệng mới, “Trời ạ, mua nhiều đồ như vậy chỉ có mấy ngàn đồng, cái này cũng quá rẻ rồi!”
Người qua đường đi qua ở bên cạnh lập tức dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn mẹ Tạ.
Lăng Vi thật sự sợ Mẹ Tạ tiếp tục nói ra “Những câu điên rồ”, vừa lôi kéo nhóc con vừa kéo áo bà, cố ý dời đề tài đi, “Mẹ, vừa rồi mua nhiều như vậy, buổi tối muốn làm món gì?”
Vừa rồi lúc chọn nguyên liệu nấu ăn, thấy mẹ Tạ bày ra bộ dáng đã lên kế hoạch trước, Lăng Vi cho rằng bà đã nắm chắc ở trong lòng cho nên mới hỏi một câu như vậy.
Kết quả mẹ Tạ suy nghĩ nửa ngày rồi nói: “Mẹ cũng không biết.”
Lăng Vi:……
Mẹ Tạ, mẹ có thể đáng tin một chút hay không? Lúc trước rõ ràng mẹ nói để mẹ lo hết mà!
“Dù sao cũng mua nhiều như vậy, tùy tiện làm là được rồi!” Mẹ Tạ lạc quan kết luận.
Lăng Vi bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt, quay đầu nhỏ giọng hỏi Tạ Thanh Nghiên, “Không phải mẹ là sát thủ phòng bếp đó chứ.”
“Chuyện này anh cũng không rõ ràng lắm, dù sao cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thấy bà ấy nấu một món ăn nào cả.”
Lăng Vi:……
Về đến nhà, lấy toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đã mua ra hết, ngay cả một thường dân như Lăng Vi cũng nhìn ra được chỗ không đúng, toàn bộ đều là nguyên liệu chính, nhưng lại không có mua nguyên phụ liệu để nấu nướng, vậy thì phải nêm nếm như thế nào đây?
Mẹ Tạ nhìn đống đồ ăn trên bàn cũng thấy đau đầu, “Hình như mua hơi nhiều rồi.”
Cuối cùng vẫn là ông chủ Tạ nhận mệnh vén tay áo lên, “Buổi tối ăn lẩu đi, mọi người đều ngồi đi, để con làm.”
Ông chủ Tạ bị chính mình đào hố chôn, bất đắc dĩ nghĩ thầm: Mình lừa cô gái kia về, có vất vả cũng phải chăm sóc cho thật tốt, còn đồng phạm mình tìm được, cho dù có ngốc cũng không thể trách cứ!
Nhìn ông chủ Tạ mặc áo sơ mi quần dài, cộng thêm một cái tạp dề thêu hoa, Lăng Vi không khỏi cảm thấy đáng yêu, ngay sau đó tiến lên từ sau lưng ôm lấy eo anh, hỏi: “Anh biết thật sao?”
“Làm cái lẩu không phải rất đơn giản sao, bỏ hết tất cả nguyên liệu nấu ăn vào nấu một nồi là được.” Ông chủ Tạ đơn giản ngắn gọn giải thích một phen.
Lăng Vi nghe cũng đúng cho nên gật đầu, “Vẫn là bạn trai của em lợi hại nhất!”
Tạ Thanh Nghiên xoay người, bế cô lên, buồn nôn nói: “Vậy còn không mau hôn bạn trai của em một cái.”
Lăng Vi cũng không cự tuyệt, nhón mũi chân lên, ôm cổ anh, nhiệt tình dâng lên cánh môi thơm của mình.
Đang lúc hai người hôn đến khó chia lìa thì đột nhiên nghe thấy nhóc con ở bên ngoài phòng bếp kêu lên, “Mẹ, mau tới chơi game!!!”
Lăng Vi bị dọa nhảy dựng, vội vàng đẩy Tạ Thanh Nghiên ra, sửa sang lại quần áo rồi xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa phân phó, “Em sang ngồi với người già và trẻ nhỏ, anh phải chuẩn bị cơm chiều cho tốt đó, ngoan!”
Ông chủ Tạ:……
Buổi tối, ăn xong một cái miễn cưỡng có thể cho vào miệng xong, Lăng Vi lấy đồ đạc vật dụng hàng ngày của mình qua phòng ngủ chính, hết cách rồi, có hai cái bóng đèn sáng chói là mẹ Tạ và nhóc Tạ ở đây, cô cũng không thể ngủ riêng với Tạ Thanh Nghiên.
Không bao lâu sau Tạ Thanh Nghiên cũng đi vào, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Vừa tiến vào đã từ phía sau ôm lấy cô, hôn cổ cô, khàn giọng nói: “Bảo bối, anh nhớ em.”
“Cả ngày hôm nay chúng tôi cũng chưa từng tách ra.” Cô sắp bị đè chết rồi, lúc này cô có hơi hoài nghi, ông chủ Tạ có phải là quỷ hút máu hút hồn gì đó hay không, cả ngày hôm nay cô cảm thấy mình sắp bị hút cạn rồi!
“Từ lúc giữa trưa ‘giúp đỡ’ xong, anh đã bắt đầu nhớ em, hay là chúng ta làm lần nữa nha?”
Cho nên anh đã ăn quen khó nhịn rồi phải không! Đúng là không nên quá dung túng đàn ông mà!
“Muốn chơi thì tự anh chơi đi, em muốn đi tắm rửa một cái.”
“Vậy chúng ta tắm chung đi.” Anh không biết xấu hổ đề nghị.
“Không, tắm chung với anh càng tắm càng bẩn!”
“Vậy tắm đến sạch mới thôi.” Tạ Thanh Nghiên nói, lại bắt đầu giở trò.
Lăng Vi ngoài miệng nói cự tuyệt, kỳ thật cũng không quá kháng cự, trong lòng cô cũng rất thích loại giúp đỡ thân mật này của hai người.
Đang lúc hai người dính thành một cục, cửa phòng lại “Phanh” một tiếng bị đẩy ra, “Ba, mẹ, mau tới đây chơi trò chơi với con đi!!”
Lăng Vi:……
Tạ Thanh Nghiên:……
Ôm mặt, ông chủ Tạ bất đắc dĩ nghĩ thầm, gọi hai người kia tới quả nhiên là thất sách mà!!!