Chương 48
Sau 10 giờ khách khứa bắt đầu lục tục rời đi, Lăng Vi đoan trang hào phóng đứng ở bên cạnh Tạ Thanh Nghiên, đóng vai bà chủ của Tạ gia, mỉm cười cùng tiễn khách với Tạ Thanh Nghiên.
Bữa tiệc sinh nhật đối với cô mà nói, tuyệt đối là trải nghiệm thần kỳ nhất, lúc chạng vạng tối ra đón khách, cô vẫn không tự tin bởi vì vẫn còn tờ hiệp nghị tình nhân giả, nhưng đến khi tiễn khách, cô đã thăng cấp thành bạn gái thật danh chính ngôn thuận, loại trải nghiệm này y như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, nhanh chậm lên xuống phập phồng, mà tâm trạng của cô cũng y như bay xuyên qua những đám mây, thay đổi rất nhanh.
Mấy người bạn ngày thường chơi thân với Tạ Thanh Nghiên vẫn ở lại vui chơi đến gần 0 giờ vẫn chưa chưa đã thèm nhưng cũng kết nhóm rời đi, mặc dù ngoài miệng Tạ Thanh Nghiên luôn nói ghét bỏ, nhưng vẫn nắm tay Lăng Vi tiễn mọi người tới chỗ đỗ xe ở bên ngoài.
Mọi người lại đứng ở bên ngoài, vừa hóng gió cho tỉnh rượu vừa trò chuyện một hồi.
“Vốn cho rằng có thể cùng nhau tạo một nhóm cẩu độc thân vui vẻ, không ngờ ông chủ Tạ tuổi còn trẻ lại là người đầu tiên thoát kiếp FA, ai!” Chu Kiến tỏ vẻ vô cùng buồn phiền mà thở dài, mặc dù anh ta suốt ngày gọi Tạ Thanh Nghiên là lão đại, gọi Lăng Vi là chị dâu, nhưng trên thực tế còn lớn hơn Tạ Thanh Nghiên vài tuổi.
Lăng Vi đưa mắt nhìn về phía các ông chủ có tầm ảnh hưởng lớn trong thương giới này, đa số bọn họ đều là cẩu độc thân, cho dù ở các trường hợp quan trọng cần dẫn theo bạn gái,thì cũng là tìm người đóng tạm, đoán chừng đều không muốn bị trói buộc quá nhanh, như vậy xem ra, Tạ Thanh Nghiên phải nói là người khác biệt nhất trong số bọn họ.
“Lúc chưa thoát kiếp độc thân thì cậu ta khoe giàu, sau khi thoát được rồi lại khoe ân ái, quả thực chính là kẻ địch của bảng tin mà!” Đổng Đông chế giễu, anh là người thường xuyên kêu gào muốn rời khỏi bảng tin, nhưng đã nhiều năm như vậy, lúc Tạ Thanh Nghiên đăng bài lên bảng tin, anh sẽ là người đầu tiên xông ra bình luận.
Đây có lẽ chính là một loại tình bạn khác giữa các nhà giàu chăng.
Cuối cùng mọi người tổng kết: Không có ba Tạ, bảng tin sẽ cô đơn tĩnh lặng, có ba Tạ mỗi ngày bảng tin đều như có quỷ, anh chính là người khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Ba Tạ vung tay lên, “Đừng quá sùng bái ba ba, ba ba chính là một truyền thuyết.”
Tiễn khách xong thì đã là đêm khuya, gió đêm ở núi rừng thổi qua làm lá cây rung lên sàn sạt, đón làn thổi tới càng khiến người ta thêm mát mẻ vui vẻ. Bộ lễ phục cuối cùng của Lăng Vi chủ yếu làm từ chất liệu ren, mặc ở trên người uyển chuyển nhẹ nhàng bay bổng, gió núi thổi qua, làn váy bay lên, trông giống như tinh linh vậy, vô cùng xinh đẹp.
Trong ánh mắt sâu kín của Tạ Thanh Nghiên chứa lửa cực nóng, nhìn cô không hề chớp mắt.
Lăng Vi bị anh nhìn đến có chút không được tự nhiên, rồi lại không cam lòng yếu thế xách làn váy lên xoay một vòng, “Đẹp không.”
“Thật đẹp.” Tạ Thanh Nghiên cúi đầu hôn lên mặt cô, “Trong bữa tiệc hôm nay, em là người đẹp nhất.”
Lăng Vi cười ranh mãnh, làm bộ nói: “Vậy sao, đẹp nhất trong những người anh từng gặp sao?”
Tạ Thanh Nghiên không bị ảnh hưởng, nhẹ nhàng như không nói: “Bởi vì những người khác đều là người ngoài hành tinh.”
Lăng Vi:……
“Đi xem quà tặng của ông chủ Chu đi.” Tạ Thanh Nghiên nắm tay cô đi tới gara.
Xe của Tạ gia rất nhiều, có một căn gara ở dưới tầng hầm, nhưng cũng có mấy chiếc xe đậu trong sân để thuận tiện cho việc thường xuyên đi lại, lúc này có một chiếc xe mới được đậu ở bên cạnh chiếc xe mẹ Tạ thường xuyên sử dụng, chiếc xe được trùm vải che nắng, phía trên còn dùng một cái nơ hình con bướm siêu lớn buộc lại.
Sinh nhật của bạn trai, bạn gái nhận quà, chuyện này Lăng Vi mới thấy lần đầu tiên, xem ra làm bạn gái của Tạ Thanh Nghiên vẫn có phúc lợi không tồi.
Tạ Thanh Nghiên duỗi tay kéo tấm vải trên xe xuống, một chiếc Porsche được khảm thạch anh màu hồng phấn mới tinh hiện ra trước mắt cô, ánh đèn ở chỗ gara rất sáng, ánh sáng chiếu vào thân xe, chiếc xe sẽ trông giống như được làm bằng thủy tinh hồng, ánh sáng lập loè lóa mắt.
Lăng Vi nhịn không được cảm thán một tiếng, “Thật đẹp.”
Tạ Thanh Nghiên chống một tay lên trên mui xe, nghiêng đầu nhìn cô, “Thích không?”
Chiếc xe xinh đẹp như vậy ai mà không thích? Hơn nữa chiếc xe xinh đẹp này thật sự rất độc đáo, cô rất thích.
“Thích, chiếc này vừa nhìn đã biết xe dành cho con gái rồi.”
“Lần sau chế tạo cho em chiếc xe càng xinh đẹp hơn nữa.” Tạ Thanh Nghiên không vui nói.
Lăng Vi liếc mắt nhìn anh, “Sao ngay cả chiếc xe mà anh cũng ăn giấm vậy, là bởi vì nó do người khác tặng sao? Vậy ngày mai anh đưa tiền lại cho người ta đi, chiếc xe này sẽ biến thành anh tặng cho em.”
“Có lý.”
Lăng Vi:……
“Muốn thử một chút không?” Anh hỏi.
“Bây giờ sao? Có thể làm phiền tới người khác hay không?” Lăng Vi không chắc chắn hỏi.
“Toàn bộ đỉnh núi đều là của nhà anh, có thể làm phiền đến ai?”
Nhà anh là cướp núi hả? Còn cái gì mà toàn bộ đỉnh núi đều là của nhà anh!
Bởi vì chiếc xe thật sự quá xinh đẹp, Lăng Vi cũng nóng lòng muốn thử, vì vậy mở miệng nói: “Vậy chúng ta đi đâu đó một vòng nha?”
Tạ Thanh Nghiên gật gật đầu, lấy từ chìa khóa xe trong túi ra đưa cho cô, xem ra anh đã sớm chuẩn bị để cô hưởng thụ xe mới một chút rồi.
Lăng Vi nhận lấy chìa khóa, vô cùng hứng thú mở cửa xe ra chuẩn bị lên xe, sau đó phát hiện bộ váy trên người quá rườm rà, cho dù lôi lên hết, cũng sẽ vướng chân vướng tay, không khỏi có chút buồn bực, “Thôi, không thử nữa, mặc lễ phục không tiện, trở về thay cũng phiền toái.”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, “Cái này đơn giản thôi.”
Nói xong anh vòng qua xe đi đến bên cạnh cô, sau đó nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay cầm lấy váy của cô, trên tay dùng sức một cái, một tiếng “Xoẹt___” vang lên, nửa đoạn dưới của làn váy đã bị anh nhẹ nhàng kéo xuống.
Lăng Vi:……
Ba Tạ anh điên rồi?? Lại đi dùng tay xé lễ phục, anh có biết bộ lễ phục này được may riêng hay không? Giá trị mấy chục vạn, anh xé như vậy chính là đang xé hết mấy chục vạn đó a a a a!
Lăng Vi chỉ cảm thấy trong lòng đau đến không thể hít thở, cô còn muốn giữ bộ lễ phục này lại để mặc vào buổi trao giải lễ trên TV đó!!!! Cái tên đàn ông phá sản này!
Tạ Thanh Nghiên xé lễ phục xong, ném đống vải vụn sang bên cạnh, nói với cô: “Được rồi.”
Lăng Vi bất đắc dĩ nhìn đống vải vụn kia thê lương tung bay đi xa theo làn gió đêm, nghĩ thầm cho dù nơi này là đỉnh núi của nhà anh, cũng không thể tùy tiện vứt rác như vậy, huống hồ còn là loại rác mấy chục vạn, cô còn nghĩ tới chuyện sẽ nhặt về thử xem có thể may vá tiếp tục mặc được hay không!
Vì chạy thử chiếc xe, ném đi mấy chục vạn, nghĩ sao cũng không có lời! Đau lòng quá!
Xé cũng xé rồi, nếu còn không chạy thử sẽ càng thiệt hơn, Lăng Vi dứt khoát hiên ngang ôm váy, khom lưng ngồi vào ghế điều khiển.
Còn Tạ Thanh Nghiên thì ngồi vào ghế phụ ở bên cạnh, lại nhìn thấy trên ghế phụ còn có một hộp quà, anh bình tĩnh cầm lên, chờ sau khi ngồi vào xong mới thuận tay mở hộp quà ra, bên trong là một bộ trang phục y tá tự chế, còn có một vài đạo cụ đi kèm, đúng là bộ đêm đó anh ở bệnh viện đăng lên bảng tin.
Lăng Vi ngây người hai giây, ngay sau đó mặt đỏ tai hồng nói: “Ném xuống ném xuống ném xuống!”
Tạ Thanh Nghiên vui vẻ nở nụ cười, duỗi tay xách bộ trang phục tự chế màu hồng phấn kia lên nhìn kỹ, nghe cô nói ném xuống thì không tán thành nói: “Đây là hàng nhập khẩu, giá cả không rẻ, không mặc lãng phí lắm.”
Cái này có quý bằng bộ lễ phục hơn mười vạn anh vừa mới xe đi không? Ba Tạ, rốt cuộc giá trị quan của anh là cái quỷ gì vậy!
Tạ Thanh Nghiên nhìn bộ trang phục y tá tự chế trong tay, lại nhìn bộ lễ phục trên người Lăng Vi bị anh xé rách kia, sau đó nghiêm trang nói với cô: “Chiếc váy trên người của của em bị hỏng rồi, thay cái này ra thử xem?”
Ba Tạ quả nhiên là ma quỷ!
Không chỉ muốn chơi cosplay trang phục với cô, còn muốn nhân tiện xa chấn (*) luôn sao???
[(*) xxx trên xe]
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm đánh chết cô cũng không mặc! Vì thế cô vặn chìa khóa xe, đạp chân ga, xe oanh một tiếng rồi lao ra ngoài.
Đường xe giữa sườn núi là đường xe chuyên dụng của Tạ gia, vừa bình yên lại rộng rãi, xe chạy rất thoải mái tự do.
Khi vòng qua một khúc quanh, Tạ Thanh Nghiên bỗng nhiên nói: “Em dừng lại một chút.”
Lăng Vi tưởng là do lái xe quá nhanh, làm người bên cạnh không thoải mái, vì thế vội vàng giảm tốc độ dừng lại, “Làm sao vậy?”
Tạ Thanh Nghiên duỗi tay rút chìa khóa xe ra, nói: “Mặc cái này vào trước đi.”
Lăng Vi bĩu môi, “Đánh chết cũng không mặc.”
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, “Không mặc sẽ không trả chìa khóa.”
Lăng Vi:……
Đây là bạn trai mới vừa tỏ tình với cô đó sao? Đây rõ ràng là tên lưu manh vô lại mà!
Nửa tiếng sau, lão Nghiêm nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, vội vàng mở cửa lớn ra thì thấy trên người Lăng Vi khoác chiếc áo khoác trong bộ lễ phục của Tạ Thanh Nghiên, che che dấu dấu đi vào, sau khi chào hỏi lão Nghiêm xong lại nhanh như chớp chạy lên trên lầu.
Sau một hồi, ba Tạ đã cho xe vào gara xong, vừa xoay chìa khóa xe, vừa ngâm nga đi vào.
“Cậu chủ, cô Lăng đã chạy lên lầu rồi.” Lão Nghiêm không cảm xúc nói.
Tạ Thanh Nghiên cười cười, nói: “Biết rồi.”
“Có cần phòng bếp chuẩn bị thức ăn khuya không? Tiêu hao thể lực phải kịp thời bổ sung mới được.” Lão Nghiêm nghiêm trang nói.
Tạ Thanh Nghiên liếc mắt nhìn ông một cái, cười nói: “Chú nói xem tôi là người thiếu thể lực sao?”
Lão Nghiêm gật đầu khích lệ nói: “Cậu chủ trông có vẻ còn có thể tiếp tục chiến đấu hăng hái một đêm, vậy tôi đi ngủ trước.”
Tạ Thanh Nghiên:……
Có phải Lão Nghiêm đã hiểu lầm cái gì rồi hay không? Nhưng hiểu lầm cứ hiểu lầm đi, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn, ba Tạ không muốn giải thích.
Trở lên phòng ở lầu ba, Lăng Vi đã thay trang phục y tá tự chế ra, Tạ Thanh Nghiên lấy làm đáng tiếc lắc đầu, “Sao lại thay ra nhanh như vậy chứ, anh vẫn chưa được chích mà.”
Lăng Vi:……
Mặc trang phục y tá tự chế rồi còn chích gì đó, thật sự quá đen tối rồi!!!
Thấy sắc mặt của cô vừa xanh vừa hồng, Tạ Thanh Nghiên cảm thấy buồn cười, cố ý tiếp tục chọc cô, “Bảo bảo, rốt cuộc em đang bổ não cái gì vậy? Sao lại tự làm mình thành ra như vậy chứ? Y tá thì phải chích bệnh nhân, có cái gì không đúng sao? Vừa rồi em mặc đồ tự chế, lại muốn lái xe, căn bản không cơ hội chích giúp anh, nếu muốn chơi thì phải chơi nguyên bộ nha.”
Lăng Vi thẹn quá hóa giận nhào lên che miệng anh lại, “Cái lão lưu manh này, mau câm miệng đi!”
Tạ Thanh Nghiên ôm chặt cô, cười nói: “Được được được, anh chỉ muốn nói một câu cuối cùng.”
Sau đó lại thấy anh cúi đầu, cười khẽ ở bên tai cô nói: “Em đang bổ não hình ảnh ‘ chích ’ cho anh sao?! Hay là chúng ta thử xem nha?”
Có quỷ mới muốn thử với anh!!!!
Lăng Vi bị đùa giỡn đến mức sắp vỡ mạch máu, căm giận nghĩ: Đây là tình trạng mới vừa thổ lộ xong lại muốn gây sự chia tay đó sao???!!