Chương 45
Đây là một cái hôn hàng thật giá thật, không thăm dò, không ngả ngớn, bờ môi của anh ấm áp mềm mại, đầu lưỡi kiêu ngạo xông vào miệng cô, mạnh mẽ trêu chọc đầu lưỡi của cô, cùng dây dưa với nhau……
Thân thể bị anh ôm chặt lấy, đầu lưỡi bị cuốn lấy thật sâu, Lăng Vi cảm thấy toàn bộ thân thể đều không còn là chính cô nữa, linh hồn dường như đang thoát khỏi thân thể của cô, bay vào giữa không trung, mọi người đứng xem, cười nhìn hai người yêu nhau đang nhiệt tình ôm hôn, đứng nhìn từ nơi xa, bọn họ chính là trời sinh một đôi.
Nếu thời gian có thể ngừng lại ở khoảnh khắc này thì quá tốt rồi.
Một giọng nói ngọt ngào trong trẻo đột nhiên vang lên: “Ba mẹ còn muốn hôn bao lâu vậy, con muốn ăn bánh kem!”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều cười vang.
Tạ Thanh Nghiên buông Lăng Vi ra, thấy môi cô bị hôn đến đỏ tươi, có chút chưa đã thèm dùng ngón cái vuốt ve một chút, lúc này mới cười nói: “Được rồi, biểu diễn kết thúc, cho đứa nhỏ ăn bánh kem đi.”
Tạ Tử Du có thể là người duy nhất ở đây thật sự muốn ăn bánh kem, nhìn ba mẹ ôm hôn nửa ngày cũng không định kết thúc, chỉ có thể nóng vội lên tiếng đánh gãy, Tạ Thanh Hoa ở bên cạnh duỗi tay ra muốn che miệng nhóc cũng không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ bế nhóc lên đưa cho Tạ Thanh Nghiên.
“Muốn ăn miếng nào?” Lăng Vi cầm dao khoa tay múa chân ở trên cái bánh kem.
Tạ bảo bảo ngồi ở trong lòng ngực của ba Tạ, trừng lớn hai mắt nhìn nhìn rồi chỉ vào hai đóa hoa hồng ở phía trên nói: “Muốn cái này!”
Tạ Thanh Nghiên cong khóe miệng lên: “Muốn hái hoa sao.”
Chu Kiến sáp đến gần, cười nói: “Giống cậu thôi.”
Tạ Thanh Nghiên liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Tôi chỉ hái đóa hoa yêu kiều của bảo bối nhà tôi mà thôi.”
Lăng Vi mặc kệ bọn họ, hết sức tập trung cắt bánh kem cho nhóc con.
Tạ bảo bảo nâng một miếng bánh kem to, cảm thấy mỹ mãn rời đi với bà nội, tìm một nơi thoải mái để thưởng thức miếng bánh kem hoa hồng của nhóc.
Chờ đến khi bóng đèn nhỏ đi rồi, Lăng Vi lại cảm thấy có hơi mất tự nhiên, tầm mắt đảo khắp nơi, cũng không muốn nhìn tới Tạ Thanh Nghiên nữa, bản thân Tạ Thanh Nghiên là người hay diễn trò, lúc này sẽ không cam lòng bị vắng vẻ, vì thế lại bắt đầu trêu chọc cô, “Vừa rồi ngoại trừ uống champagne ra, em còn cái gì không?”
Lăng Vi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, “Không ăn cái gì cả.”
Ba Tạ không tin, truy hỏi: “Sao có thể, có phải em ăn vụng chocolate hay không?”
Lăng Vi bất đắc dĩ, “Vừa rồi tôi vẫn luôn đi theo bên cạnh anh, có ăn cái gì hay không anh không biết sao?”
Ba Tạ sờ cằm, nghi hoặc nói: “Quái lạ, vừa rồi rõ ràng tôi nếm được hương vị rất ngọt, môi, đầu lưỡi, chỗ nào cũng ngọt.”
Lăng Vi:……
Mỗi lần muốn nói chuyện phiếm đàng hoàng, cuối cùng đều bị đùa cợt, đây cũng là một loại bản lĩnh!
Khách khứa đến nhiều hơn, cho dù Tạ Thanh Nghiên có lòng muốn đùa giỡn hai câu, cũng không có nhiều thời gian, không bao lâu sau đã bị bạn bè trong thương giới kéo qua bên cạnh nói chuyện.
Còn lại một mình, Lăng Vi vốn muốn đi tìm nhóc Tạ, nhưng đi một nửa lại gặp phải Cố Di Ni, “Chị dâu, lại đây nói chuyện phiếm nha, bọn em mới vừa nhắc tới chị đó.”
Lăng Vi tự thấy bản thân không có đề tài gì để nói với bọn họ cả, nhưng bây giờ cô cũng coi như một nửa chủ nhân, chỉ có thể ở lại nói với bọn họ vài câu.
Cô nương theo đề tài của Cố Di Ni nói: “Nói tôi cái gì? Nói bậy sao.”
Lúc nãy Cố Di Ni bị mất mặt vì không tặng được quà, lúc này cũng sẽ không lộ ra mặt thật, vẫn bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn, “Nào dám nha, Tiểu Tuệ đang nói chị dâu là một diễn viên, còn nói đã từng thấy chị ở trên TV rồi, bọn em đều không tin, trước kia anh Thanh Nghiên đâu có tới lui với người trong giới giải trí đâu chứ.”
Lăng Vi cười cười, nói: “Trước kia không lui tới, chỉ có thể nói anh ấy vẫn chưa gặp được đúng người, bây giờ có tôi, vậy phải nói theo cách khác rồi.”
“Nói như vậy, chị dâu thật là diễn viên?”
“Đúng vậy, chuyện này rất kỳ quái sao?”
Tiểu Tuệ ở bên kia cười nói: “Không có không có, chỉ cảm thấy tò mò, nghe nói giới giải trí rất loạn, có phải là sự thật hay không?”
Lăng Vi liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Vậy phải coi các người dùng ánh mắt thế nào để đánh giá rồi, người dâm thấy thứ dâm, người thông minh thấy điều sáng suốt.”
Mọi người:……
Tất cả mọi người đều là thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, đây vẫn là lần đầu tiên thấy một người phụ nữ có thể nói năng thô tục như vậy, mỗi người đều không có lời gì để nói.
Cố Di Ni cười gượng vài tiếng, đổi đề tài nói: “Không biết chị dâu đã từng nghe nói tới chị Từ Lị chưa?”
Lúc trước Lăng Vi không đề phòng cái cô Cố Di Ni này, dù sao cũng không quen, nhưng nói chuyện một hồi, trong lòng cô đã dựng nên tuyến phòng hộ thật cao, nghĩ thầm mấy cô thiên kim nhà giàu này quả nhiên đều không đơn giản.
“Chưa từng nghe qua.”
“Bề ngoài của chị Từ Lị cũng rất xinh đẹp, không khác gì chị cả, chị ấy là mối tình đầu của anh Thanh Nghiên, sau này hai người chia tay, anh Thanh Nghiên vẫn độc thân nhiều năm, việc này, người ở đây hầu như ai cũng biết.”
Lăng Vi gật gật đầu, đưa mắt nhìn cô ta, nói: “Tôi không biết vì sao cô lại đột nhiên nhắc tới người này, nhưng cũng không sao cả, dù sao cô gọi cô ta là chị Từ Lị, nhưng lại gọi tôi là chị dâu.”
Hai cách xưng hô này đặt cạnh nhau, lập tức phân được cao thấp.
“Tôi muốn đi tìm con trai của tôi và bà Tạ, xin lỗi không tiếp được.” Lăng Vi gật gật đầu chào bọn họ, chuẩn bị xoay người rời đi, không ngờ Cố Di Ni lại mở miệng gọi cô lại.
“Chị dâu, năm trước anh Thanh Nghiên đã đồng ý với em, sẽ ở trong bữa tiệc sinh nhật này nhảy một điệu với em, em nghĩ chị sẽ không để ý đâu.”
Lăng Vi xoay người lại nhìn cô ta, lộ ra một nụ cười, nói: “Tôi đoán anh ấy đã quên rồi.”
Chờ cô đi được một đoạn xa, mấy cô gái vẫn giữ nguyên bộ dáng trợn mắt há hốc mồm, một cô gái đứng ở bên cạnh Cố Di Ni yếu ớt nói: “Sao lại có người như vậy chứ? Vừa thô tục lại vừa vô lại!”
Cố Di Ni vẫn âm thầm cắn chặt răng, nghĩ thầm cái cô Lăng Vi này còn kém Từ Lị xa hơn vạn dặm, thật không biết anh Thanh Nghiên coi trọng cô ta ở chỗ nào, chẳng lẽ giống như bọn họ nói, người phụ nữ lăn lộn trong giới giải trí đều sẽ biết câu dẫn đàn ông?
Lăng Vi lướt qua đám người, đi thẳng vào bên trong biệt thự, yến hội chỉ giới hạn ở bên trong lầu một và trước sân, lầu hai trở lên chỉ có người của Tạ gia mới có thể đi lên, Lăng Vi bị Cố Di Ni chọc giận, cũng muốn trốn lên đây, thanh tĩnh một hồi.
Tạ Thanh Nghiên đang nói chuyện với một đám người, lão Nghiêm bỗng nhiên xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở sau lưng anh, nhỏ giọng nói: “Cô Lăng một mình đi lên lầu, bà chủ kêu cậu đi xem thử.”
Tạ Thanh Nghiên nghi hoặc quay đầu lại nhìn ông, “Lên lầu? Trước đó cô ấy đã tiếp xúc với ai?”
“Cô Cố.”
Tạ Thanh Nghiên nhíu mày, nói tiếng xin lỗi không tiếp được với người ở bên cạnh rồi lập tức rời đi.
Cũng không cần hỏi người khác, Tạ Thanh Nghiên đi thẳng lên phòng của mình ở lầu ba, cửa phòng hờ khép, anh vẫn gõ hai cái mới đi vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lăng Vi đang ngồi một mình ở trên sô pha, cúi đầu suy tư.
Tạ Thanh Nghiên cất bước đi qua, đỉnh đạc ngồi xuống bên cạnh cô, đặt cánh tay ra sau lưng cái sô pha, bày ra bộ dáng anh trai thân thiết hỏi, “Sao vậy, bị người ta bắt nạt à?”
Lăng Vi nâng mí mắt lên liếc anh một cái, “Sao trông anh giống vui sướng khi người ta gặp họa quá vậy?”
“Nào có, rõ ràng tôi đang vô cùng lo lắng mới tới đây an ủi em.”
“Phải không, nhìn không ra, cử chỉ của anh trông có vẻ hơi chậm chạp nha.”
“Đừng để ý những chi tiết này, em có chuyện gì không vui, nói với tôi xong sẽ vui hơn một chút đó.”
Lăng Vi:……
Một người đàn ông như vậy, rốt cuộc cô thích anh ở chỗ nào???? Còn thích đến rối rắm như vậy nữa!!
Suy nghĩ xong, cô nói thẳng: “Vừa rồi tôi bị em gái họ Cố kia khiêu khích, cô ta không chỉ có ghét bỏ tôi lăn lộn trong giới giải trí, mà còn lấy chuyện mối tình đầu của anh ra để nói nữa.”
Tạ Thanh Nghiên nghe xong, thấp giọng cười.
Lăng Vi trợn trắng mắt, “Anh còn cười vui vẻ như vậy hả? Cho dù tôi không phải bạn gái thật của anh, nhưng tốt xấu gì cũng coi như chiến hữu của anh chứ, anh cười như vậy lương tâm của anh không bị cắn rứt sao?”
Tạ Thanh Nghiên xua xua tay, “Không không không, tôi cười là vì cô ta còn lớn hơn em một tuổi, vậy mà em lại gọi cô ta là em gái, thật ngốc.”
Lăng Vi:……
“Ở chung với anh quá lâu rồi, lòng quá mệt mỏi, cảm thấy già đi mười tuổi!”
Tạ Thanh Nghiên sững người, ngay sau đó lại vui vẻ, “Cái này chứng tỏ tuổi tâm lý của chúng ta rất hợp!
Lăng Vi thật sự không muốn để ý đến anh.
Thấy cô ngậm miệng không hé răng, lúc này Tạ Thanh Nghiên mới thu hồi vẻ cợt nhả, hỏi cô: “Thật sự giận sao?”
“Không có, chỉ cảm thấy làm bạn gái của anh thật mệt mỏi, trước kia không biết sao bạn gái thật của anh chịu nổi nữa.”
Tạ Thanh Nghiên cúi đầu nhìn cô, ý cười nhạt đi, nói: “Làm bạn gái thật của tôi, tuyệt đối là người hạnh phúc nhất ở trên thế giới này.”
Lăng Vi đưa mắt anh.
Tạ Thanh Nghiên tiếp tục nói: “Tôi có tiền có sắc, còn chưa đủ hoàn mỹ sao?”
“Nhưng anh là lão lưu manh.”
“Tôi cảm thấy mấy cô gái các em rất thích điều này mới đúng.”
Lăng Vi:……
“Sao hả, có muốn thử xem hay không?” Anh mỉm cười hỏi.
“Thử cái gì?”
“Làm bạn gái thật của tôi.”
Nhịp tim của Lăng Vi dần dần nhanh lên, cô mím mím cánh môi khô khốc, cố gắng lên tiếng: “Sau đó mỗi ngày đều phải bị người như cô Cố khiêu khích sao?”
“Tôi tin chắc em căn bản không để cô ta vào mắt.”
“Nhưng tôi không vui thì sao?”
Tạ Thanh Nghiên cười cười: “Em nói bừa, em đã thừa nhận chúng ta yêu nhau rồi.”
“Khi nào?”
“Cái lần em mặc trang phục hầu gái đó, em ở trước mặt mọi người thừa nhận, chúng ta yêu nhau.”
Lăng Vi:……
Rõ ràng đó chính là lời kịch của kịch bản, sao có thể xuyên tạc như vậy?
Tạ Thanh Nghiên nói xong, cũng bất đắc dĩ thở dài, sau đó thu hồi vẻ mặt vui cười, đứng đắn nhìn cô, nói: “Tiểu Vi, tôi muốn đưa cho em một thứ.”
Sao lại đưa? Hôm nay cô không biết đã nhận bao nhiêu thứ rồi!
Nhưng Tạ Thanh Nghiên không cho cô cự tuyệt, đứng dậy rời khỏi sô pha, đi đến trước ngăn tủ sát tường, kéo ngăn kéo ra lấy một xấp văn kiện ra, Lăng Vi nhìn chằm chằm đồ vật trên tay anh, không tự giác nín thở.
Sau đó lại thấy anh nhanh chóng quay lại, đưa văn kiện kia cho cô, “Cho em.”
Lăng Vi tiếp nhận thì thấy đúng là bản hiệp nghị lúc trước bọn họ đã ký, lại nghe anh nói: “Lúc ấy khi ký hiệp nghị đã từng nói, nếu có một bên tìm được người yêu thật sự, bản hiệp nghị này sẽ tự động trở thành phế thải, tôi cảm thấy đối với tôi mà nói, bản hiệp nghị này sớm đã là phế thải rồi.”
Lăng Vi:……
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày: “Không hiểu?”
Sao cô có thể không hiểu? Cô chỉ muốn nghe chính miệng anh nói ra mà thôi, vì thế nói: “Không hiểu.”
Tạ Thanh Nghiên cười nhẹ, bỗng nhiên quỳ một gối ở bên cạnh cô cô, thâm tình chân thành nói: “Bảo bối, chúng ta xé bỏ bản hiệp nghị này, em làm bạn gái thật của anh, được không?”
Lăng Vi cúi đầu im lặng, cảm xúc ở trong lòng lại bay bổng trên cao, người đàn ông này đang tỏ tình với cô, mà còn là chính thức quỳ xuống xin cô làm bạn gái của anh, đây là điều lúc trước cô không dám nghĩ tới, nhưng sau đó lại xảy ra một cách ly kỳ như vậy.
“Em……” Lăng Vi giật giật môi, ngay sau đó từ phía sau rút ra một quyển văn kiện, sau đó chậm rãi mở ra, “Hôm nay em cũng mang cái này đến.” Trên tay cô đúng là một bản hiệp nghị khác được ký lúc ấy.
Ánh mắt của Tạ Thanh Nghiên tỏa sáng, kiên nhẫn chờ cô ra quyết định.
Chỉ thấy cô cầm lấy phần văn kiện này, chậm rãi xé thành hai nửa, lại xé thành bốn mảnh, không mất bao lâu tờ hiệp nghị đã bị xé thành nhiều mảnh, sau đó tiếp tục xé một tờ khác.
Chờ cô xé xong, Tạ Thanh Nghiên mới hỏi lại một câu, “Làm bạn gái của anh đi, được không.”
Lăng Vi cong cong ánh mắt, cười gật đầu, “Em sẽ cố mà đồng ý vậy.”
Tạ Thanh Nghiên bị cô chọc cười, “Thật sự rất cảm ơn.”
Nếu đã thổ lộ thành công, Tạ Thanh Nghiên lập tức nghĩ tới phúc lợi của bản thân, tỷ như hôn hôn ôm ôm ấp ấp, không ngờ Lăng Vi lại đi trước anh một bước lấy ra hai sợi dây đeo, “À, quà đây.”
Tạ Thanh Nghiên nhận lấy dây đeo, dở khóc dở cười, “Vậy mà em lại lấy cái này tống cổ anh?”
“Đây là do chính tay em đan, quý giá hơn bất cứ thứ gì đó biết không!”
Tạ Thanh Nghiên cười phụ họa: “Đúng là quý giá.”
Lúc sau bọn họ đeo dây đeo vào, lại chụp tấm ảnh, “Để em đăng lên bảng tin.” Lăng Vi nói.
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, đây là lần đầu tiên cô chủ động muốn đăng bài lên bảng tin, vì thế cảm thấy rất hứng thú nói: “Em làm đi.”
Bảng tin của mẹ Lăng:
“Tạ ba tuổi tự tay đan một sợi dây đeo, có ghét bỏ cũng phải đeo, ai ~”
Đính kèm: Hai bàn tay của hai người, mười ngón tay đan vào nhau, trên cổ tay là một sợi dây đeo cùng kiểu.
Tạ Thanh Nghiên:……
Ba Tạ: “Em đang bẻ cong sự thật!”
Mẹ Lăng: “Không phải thống nhất với kịch bản của anh sao?”
Ba Tạ:……