Chương 39
Bởi vì Lisa và Cổ Ý chưa có lịch trình mới, số đầu tiên của chương trình thực tế lại cách số thứ hai thời gian hai tuần, cho nên nửa tháng này, Lý Ý không có sắp xếp Lăng Vi giúp quá nhiều hoạt động, chỉ kêu cô yên tâm đọc kịch bản của mấy bộ phim truyền hình, còn làm mẫu chụp vài bộ ảnh.
Lý Ý rất kiên nhẫn phân tích hiện trạng cho cô nghe, cũng đưa ra ý kiến cho cô, “Đừng sốt ruột, nguồn lực trên tay chị không ít, nhưng cũng không thể tùy tiện mà nhận, chị đã xem em diễn ở phim trường rồi, em rất có thực lực, không nên dễ dàng bị định vào một tạo hình.”
Lăng Vi thiếu chút nữa đã cảm động đến mức ôm gọi cô ấy là chị ruột, đời trước nếu cô có thể gặp được Lý Ý, cuộc đời cô sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng! Vận mệnh thật trêu ngươi, nhưng mà nếu đời trước cô đều thuận lợi, có lẽ sẽ không có cơ hội sống lại, cũng sẽ không có cơ hội gặp được người đàn ông như Tạ Thanh Nghiên.
Chuyện đời chính là như thế, luôn sẽ có được có mất.
Hôm nay không có công việc, Lăng Vi lại quen thói bám giường, nhưng tới 7 giờ, cô đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, lúc không có hoạt động sẽ không đặt đồng hồ báo thức, vậy sao đồng hồ báo thức này lại vang lên kỳ lạ như vậy?
Lấy di động ra nhìn thử thì thấy, mẹ nó ơi, nhắc nhở sinh nhật của ba Tạ, hơn nữa còn nhắc trước nửa tháng!
Lần trước Tạ Thanh Nghiên cài nhắc nhở, sau khi cô phát hiện cũng chưa kịp hủy bỏ, cho nên thời gian vừa đến, di động liền bắt đầu báo, hơn nữa nửa tháng mỗi ngày đều sẽ vang lên đúng giờ! Lăng Vi bất đắc dĩ cầm lấy di động, hủy bỏ nhắc nhở của từng ngày, luôn tay hủy bỏ đến chỉ còn ba ngày mới dừng tay.
Đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, Lăng Vi cũng không muốn ngủ, lăn qua lộn lại, trong đầu đều là sinh nhật của Tạ Thanh Nghiên.
Dựa theo quan hệ bây giờ của cô và Tạ Thanh Nghiên, sinh nhật của đối phương đáng lẽ ra cô nên tặng quà, nhưng với người không thiếu thứ gì như anh, cô nên tặng cái gì mới tốt đây? Hàng hiệu? Hàng xa xỉ? Bỗng nhiên nhớ tới cái vỏ di động cô thấy trong ngày bọn họ ký hiệp nghị, cộng thêm cách ba Tạ mỉa mai nó……
Tặng hàng xa xỉ cho ba Tạ thì đúng là tự chịu chết mà!
Quà quý tặng không nổi, vậy tặng chút quà có ý nghĩa đi.
Sau đó Lăng Vi dùng cả buổi sáng để suy nghĩ món quà gì thì ý nghĩa, nhưng nghĩ đến sắp rụng tóc cũng nghĩ không ra.
Giữa trưa Trần Tiểu Nhược cầm kịch bản tới tìm cô, bị bộ dạng tàn tạ của cô dọa hoảng sợ, “Chị, chị bệnh hả?”
Lăng Vi lắc đầu, “Chị đang tự hỏi.”
Trần Tiểu Nhược: “Tự hỏi về đời người sao?”
Lăng Vi: “Tự hỏi về quà tặng.”
Trần Tiểu Nhược: “Người được tặng quà chắc chắn là người vô cùng quan trọng với chị.”
Lăng Vi: “Em đoán xem.”
Trần Tiểu Nhược không cần đoán cũng biết, đáp: “Ông chủ Tạ.”
Lăng Vi:……
“Rõ ràng như vậy sao?” Lăng Vi truy hỏi.
Trần Tiểu Nhược suy nghĩ rồi nói: “Bây giờ ngoại trừ làm việc, đọc kịch bản ra thì những thời gian khác không phải chị lướt bảng tin của ông chủ Tạ, thì chính là nói chuyện phiếm với ông chủ Tạ, lúc không lướt bảng tin không nói chuyện phiếm thì chị đều ngâm nga ca hát.”
“Vì sao chị lại ngâm nga ca hát?”
“Bởi vì chị bị bảng tin hoặc tin nhắn của ông chủ Tạ chọc cười, cho nên liền ngâm nga ca hát.”
Lăng Vi rất buồn rầu: “Nghe sao giống một người bệnh tâm thần quá vậy?”
Trần Tiểu Nhược che miệng cười, nói: “Cũng không khoa trương như vậy đâu, chỉ là cả người tràn ngập hương vị của tình yêu mà thôi.”
Lăng Vi ngây người, ngay sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, “Được lắm, em thì giỏi rồi, dám giễu cợt chị?!!”
“Không dám không dám, em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!”
Lăng Vi suy nghĩ, hỏi: “Em nhìn ra rồi sao?”
Trần Tiểu Nhược chớp chớp mắt, “Chị đang nói chuyện chị thích ông chủ Tạ hả?”
Lăng Vi:……
Trần Tiểu Nhược: “Chuyện này rất dễ dàng nhìn ra mà.”
Lăng Vi:……
Ngay cả Trần Tiểu Nhược cũng đã nhìn ra, người tài giỏi có hoả nhãn kim tinh như Tạ Thanh Nghiên sao lại không nhìn ra? Cả ngày chơi trò ái muội với cô như vậy , rốt cuộc anh muốn gì đây?!
Hai người náo loạn một hồi, Trần Tiểu Nhược mới nói chính sự: “Nhân vật như ông chủ Tạ vậy, tặng quà không nhất định phải tặng quà quý, nhưng phải tặng đúng dịp.”
Đạo lý này Lăng Vi cũng hiểu, nhưng như thế nào mới gọi là đúng dịp đây?
“Em thấy chị và ông chủ Tạ không giấu nhau gì cả, sao chị không trực tiếp hỏi anh ấy đi?”
“Trực tiếp hỏi thì còn gì là ngạc nhiên nữa?” Lăng Vi không đồng ý.
“Người giống ông chủ Tạ, muốn gây bất ngờ cho anh ấy chắc là sẽ rất khó, còn không bằng trực tiếp hỏi anh ấy muốn cái gì.” Trần Tiểu Nhược nói.
Lăng Vi cảm thấy có lý, lập tức gửi tin nhắn cho Tạ Thanh Nghiên, “Anh muốn quà sinh nhật thế nào? Đừng đòi quà quý, quá quý tôi mua không nổi.”
Ông chủ Tạ: “Em có lệ như vậy được sao?”
Lăng Vi: “Nếu tôi thật sự muốn có lệ thì đã tùy tiện mua cái bật lửa cho anh rồi, là cái loại hai đồng một cái ở cửa hàng tiện lợi đó.”
Ông chủ Tạ:……
Lăng Vi: “Mau nói, có đặc biệt thích món quà gì hay không?”
Ông chủ Tạ đơn giản rõ ràng nói: “Em.”
Lăng Vi:……
“Tôi rất quý, hơn nữa còn là hàng không bán.”
“Vậy không muốn gì cả.”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi, “Anh có thể đứng đắn một chút không?”
Tạ Thanh Nghiên: “Bây giờ tôi đang họp, gương mặt rất nghiêm túc, còn chưa đủ đứng đắn sao?”
Lăng Vi:……
Vì sao vị tổng tài này cứ thích lấy lúc đang họp gửi tin nhắn trêu chọc cô vậy chứ? Chắc chắn đây là một tổng tài giả!
“Vậy tôi không quấy rầy anh họp nữa.”
Lăng Vi gửi tin nhắn xong liền cất di động, đợi một hồi, Tạ Thanh Nghiên thật sự không trả lời, vì thế cô mới lấy kịch bản do Trần Tiểu Nhược đưa tới lật xem.
Trần Tiểu Nhược thấy cô muốn làm chính sự, vội vàng rút hai xấp kịch bản ra đưa cho cô, “Có hai kịch bản, đều là vai diễn nữ số 2, chị Lý kêu chị đọc kỹ một chút, xem thử muốn chọn cái nào.”
Lăng Vi lật lật, phát hiện hai kịch bản này đều rất thú vị, một bản là phim dân quốc (*), cũng coi như là một đề tài hấp dẫn, nữ số hai là một hồng nhan họa thủy khuynh quốc khuynh thành, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn, còn một vai khác thuộc phim hiện đại, là một nhân vật vai ác.
(*) Phim dân quốc là những bộ phim cận hiện đại của Trung quốc vào những năm đầu thế kỷ 20.
“Chị Lý nói chị ấy khá vừa ý vai ác này, nhưng vẫn muốn nghe thử ý của chị.”
“Vậy nhận vai ác này đi.” Lăng Vi không hề nghĩ ngợi nói.
Trần Tiểu Nhược kinh ngạc nhìn cô, “Chị không cần suy xét một chút sao?”
Lăng Vi vuốt vuốt mái tóc dài rối loạn của mình lại, nói: “Không cần, chị sẽ không diễn bình hoa, ngoại trừ bình hoa ra, nhân vật gì chị cũng có thể diễn.”
Trần Tiểu Nhược nhún nhún vai, nghĩ thầm bình hoa thì làm sao, rất nhiều người muốn diễn bình hoa cũng không được đâu!
Quyết định chọn vai nhân vật ác kia xong, Lăng Vi mới cẩn thận mở ra xem nội dung, đọc liền một mạch tới giữa trưa, gọi hai phần cơm trưa xong, lúc này cô mới cầm di động lên xem tin nhắn, phát hiện lúc nãy Tạ Thanh Nghiên có trả lời cô.
“Vậy hôm sinh nhật của tôi, em mặc bộ lễ phục Cleopatra kia cho tôi ngắm, món quà này chắc em trả nổi mà.”
Lăng Vi:……
Nói nửa ngày, anh vẫn nhớ thương bộ quần áo kia!
Lăng Vi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thật sự không được, cô cứ mặc kệ mà làm theo sẽ chỉ là giúp người ác làm việc ác, lần trước là trang phục giả mèo, lần trước nữa là trang phục hầu gái, lần này lại là lễ phục Cleopatra, có quỷ mới biết sau này anh còn lấy ra bộ quần áo nào bắt cô mặc nữa, cô phải nghĩ biện pháp bóp chết ham mê đặc biệt này của anh ngay từ trong nôi mới được!
Suy nghĩ một hồi, cô trả lời tin nhắn cho ba Tạ, “Muốn nhìn lễ phục Cleopatra, hà tất gì phải chờ đến sinh nhật, đợi lát nữa tôi mặc vào rồi gọi video cho anh nhìn nha.”
Tạ Thanh Nghiên trả lời trong một giây: “Thật sao?”
“Thật, bây giờ tôi sẽ đi mặc quần áo rồi trang điểm đây.”
“Sao hôm nay em sảng khoái quá vậy?” Ba Tạ tỏ vẻ hoài nghi.
“Bởi vì tâm trạng của tôi tốt.”
Tạ Thanh Nghiên:……
Thư ký Đỗ thừa dịp ông chủ Tạ rảnh rỗi nên báo cáo công việc với anh, mới vừa nói được một nữa đã thấy ông chủ Tạ đột nhiên ngồi thẳng dậy, hưng phấn cầm di động, thư ký Đỗ nhịn không được hỏi anh: “Ông chủ, anh trúng vé số hả?”
Ông chủ Tạ liếc mắt nhìn anh, “Trúng vé số nhiều hơn tiền một ngày tôi kiếm được sao? Có gì đáng vui đâu?”
“Vậy sao trông anh vui quá vậy?”
“Cậu biết quá nhiều rồi, đi ra ngoài đi.”
“Tôi vẫn chưa báo cáo xong.”
“Không rảnh nghe.”
Thư ký Đỗ:……
Lúc Lăng Vi đang hóa trang, Trần Tiểu Nhược ở bên cạnh nhìn, càng nhìn càng lo lắng sốt ruột, “Chị, chị thật sự muốn làm như vậy sao?”
“Đúng vậy, anh ta muốn nhìn Cleopatra, chị sẽ để cho anh ta nhìn, không sao cả.”
“Nhưng mà chị……” Trần Tiểu Nhược cạn lời nhìn chằm chằm gương mặt của cô, nhìn một hồi lại nhịn không được rời mắt đi, cảm thấy có chút chịu không nổi.
“Không phải đã nói sẽ cho anh ta một bất ngờ sao? Bộ dáng này của chị tuyệt đối là bất ngờ, hơn nữa còn là sự bất ngờ do chính anh ta yêu cầu!” Lăng Vi bận rộn múa may quay cuồng hóa trang trước gương, làm một hồi nhịn không được “Phụt” cười ra tiếng, sau khi cười vài tiếng lại nín cười, tiếp tục hoá trang.
Trần Tiểu Nhược nói: “Chị như vậy, đoán chừng ông chủ Tạ sẽ trở mặt với chị đó.”
Lăng Vi: “Không đâu.”
Trần Tiểu Nhược: “Sao chị biết?”
Lăng Vi: “Anh cũng không phải là một tổng tài bá đạo bình thường.”
Trần Tiểu Nhược:……
Nửa tiếng sau, Lăng Vi chủ động gọi video, ở đầu dây điện thoại ba Tạ đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, khi bắt máy lên thì chỉ thấy trên màn hình lớp vải lụa trắng mông lung che đậy, xuyên qua tấm lụa trắng, có thể mơ hồ nhìn dáng người và chiếc váy lả lướt của Lăng Vi, quả nhiên cô đã mặc trang phục Cleopatra vào rồi.
Tạ Thanh Nghiên ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi khoảnh khắc tấm lụa trắng bị lấy xuống.
Nhưng ở đầu dây bên kia, Lăng Vi cố tình câu giờ, “Anh à, muốn nhìn bộ dáng bây giờ của em sao? Bộ váy này cũng thật thích hợp, nhưng hơi thiếu vải một chút, người ta có hơi thẹn thùng đó.”
Tạ Thanh Nghiên:……
Yêu tinh nhỏ câu dẫn người ta này, không chỉ không cho anh nhìn, còn dùng giọng nói quyến rũ anh.
Lúc anh đang chửi thầm trong bụng thì tấm lụa trắng đang che khuất bỗng nhiên bị kéo xuống, Lăng Vi mặc bộ trang phục Cleopatra không hề che chắn mà xuất hiện ở trong màn hình.
“Ặc ——” Tạ Thanh Nghiên đột ngột bị dọa nhảy dựng, ngay lập tức trừng lớn hai mắt, cả người lảo đảo về sau một cái, thiếu chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống đất.
Bên trong màn hình, người phụ nữ đang mặc váy màu trắng, làn da đen y như người Châu Phi này rốt cuộc là ai!!!!!
Người kia còn không biết chết sống mà giả vờ quyến rũ hỏi anh: “Anh ơi, em đẹp không ~~~”