Chương 23
Một tuần kế tiếp, Lăng Vi đều vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều xoay quanh ở phim trường, diễn tới diễn lui, ăn cơm rồi ngủ, cái tiết tấu khẩn trương này làm cô không khỏi nhớ tới cuộc sống đời trước, hai người có chỗ giống, nhưng lại hoàn toàn không giống, khi đó mỗi ngày cô bận rộn với công việc, giống như một con quay không ngừng xoay tròn vậy, chỉ là muốn cho gia đình nhỏ mà cô quý trọng có thể càng thêm hạnh phúc mỹ mãn, khi đó cô sống cho người khác rất nhiều, mà bây giờ, mặc dù mỗi ngày cô cũng bận rộn đóng phim, nhưng chỉ đơn giản là muốn cố gắng vì ước mơ của mình.
Mặc dù bây giờ bận rộn, nhưng trong lòng lại vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ, đây có lẽ mới là ý nghĩa thật sự của sống lại, không vì ghi hận, không vì báo thù, chỉ vì để cho bản thân càng thêm tự do, càng thêm hạnh phúc.
Lăng Vi chưa bao giờ hiểu được rõ ràng như thế, cuộc sống là của riêng cô, số phận nằm trong tay cô, không liên quan gì đến người khác.
Nhưng người khác này, hình như không bao gồm Tạ Thanh Nghiên, đối với Lăng Vi mà nói, Tạ Thanh Nghiên là một sự tồn tại đặc biệt, giống như mỗi lần vừa nhớ tới anh, khóe miệng sẽ nhịn không được cong lên, có đè xuống như thế nào cũng không được, cô chưa bao giờ gặp qua một người có thể làm cuộc sống của mình trở nên sôi nổi vui vẻ lại tự do tự tại đến vậy, anh không để bụng ánh mắt của người khác, tùy hứng làm cho cuộc sống của mình thành trung tâm, mặc dù anh không hề cố tình yêu cầu, nhưng người và chuyện bên cạnh anh đều sẽ không tự giác chuyển động xung quanh anh, vô thức đặt toàn bộ lực chú ý lên trên người anh.
Bao gồm cả chính cô.
Ngay từ đầu, cô cho rằng hai người chỉ là quan hệ hợp tác theo hiệp nghị, nhưng trong mỗi lần tiếp xúc, cô luôn không tự chủ được mà bị anh hấp dẫn, loại hấp dẫn này không hề có dấu vết, chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại thì ánh mắt đã không thể dứt ra được.
Anh giống như ánh sáng, giống như lửa, loá mắt như vậy, đáng yêu như vậy, khiến người ta không nhịn được mà hãm sâu vào.
Lăng Vi có chút rối rắm, đời trước cô vì một đoạn tình cảm hoang đường mà mất luôn cả tính mạng, đời này mới vừa sống lại, cũng ôm quyết tâm không hề muốn dính vào tình yêu, chờ đến khi cô đạt được giải thưởng mà mình mơ ước rồi, có lẽ cô sẽ tìm một sư phụ ni cô bái sư, mỗi ngày lạy Phật niệm kinh, làm cô gái hướng Phật vô dục vô cầu cũng khá tốt.
Nhưng bây giờ, quyết tâm của cô lung lay sắp đổ rồi, ngay lúc cô phát hiện Tạ Thanh Nghiên rất có thể đã yêu thầm cô, cô lập tức có chút lâng lâng, có chút không khống chế được chính mình.
Vừa mới dựng lên con đê phòng chắn tình cảm ở trong lòng, bây giờ lại giống như một công trình làm bằng đậu hủ, cực kỳ không vững chắc, lúc nào cũng có nguy cơ sụp xuống.
Hình như cô, có lẽ, giống như, hơi yêu người đàn ông này rồi.
Mấy ngày nay Lăng Vi bận việc đóng phim, mỗi ngày đều mệt mỏi trở về khách sạn, tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi, ngẫu nhiên sẽ lướt bảng tin của ba Tạ, nhưng cũng không nhìn thấy anh cập nhật, mặc dù cô cảm thấy quái lạ, nhưng cũng không chủ động đi chọc anh, đoán chừng chắc anh cũng đang bận, huống chi mỗi lần cô chọc anh, đều sẽ bị ba Tạ phản đòn, cô cũng sắp bị chọc đến mức tạo thành bóng ma tâm lý rồi.
Không biết trêu thì đừng nên trêu, điều này cô vẫn có thể tự mình hiểu lấy.
Một tuần sau, Lăng Vi rốt cuộc cũng đóng máy vai diễn Như phi trong《 Cung Tường Liễu 》, đoàn phim rất nhiệt tình, lúc còn ở phim trường đã tặng cho Lăng Vi một bó hoa tươi thật lớn, còn tặng một ít quà, cũng nói buổi tối sẽ mở một buổi tiệc mừng cho cô ở nhà hàng.
Lăng Vi không từ chối được, chỉ có thể tiếp nhận, trong lòng cô hiểu rõ, đoàn phim cho cô mặt mũi như vậy, hoàn toàn là nhìn mặt mũi của Tạ Thanh Nghiên, nhưng chuyện này cũng không có gì xấu, lúc trước khi cô và Tạ Thanh Nghiên ký hiệp nghị cũng chính là vì mục đích này, để người ta cảm thấy cô có chỗ dựa có bối cảnh.
Nhưng bây giờ cô đã sinh ra tình cảm phức tạp với Tạ Thanh Nghiên, cho nên cũng có chút không muốn tiếp tục lợi dụng Tạ Thanh Nghiên.
Chiều hôm nay Lăng Vi đã hết cảnh diễn, Lăng Vi ôm quà và hoa tươi của nhân viên đoàn phim tặng trở về khách sạn, Trần Tiểu Nhược tới giúp cô thu dọn đồ đạc, ngây người ở đoàn phim hơn một tháng, đã chồng chất không ít đồ riêng trong phòng khách sạn, du dọn hành lý xong, buổi tối lại ăn một bữa cơm với đoàn phim, buổi sáng ngày mai các cô lập tức có thể trở về Bắc Kinh rồi.
Mặc dù thời gian ở trong đoàn phim không dài, nhưng ít nhiều gì cũng có cảm tình, tình cảm của Lăng Vi và Lam Nhược là tốt nhất, buổi chiều ở riêng với Lam Nhược để tạm biệt cô.
“Vì muốn tặng quà đóng máy cho cô, tôi đã cố ý suy xét mấy ngày đó.” Lam Nhược nói.
Lăng Vi cảm thấy buồn cười, “Vậy nghĩ ra chưa?”
“Nghĩ ra rồi, cũng mua rồi.” Lam Nhược gật gật đầu, lấy ba lô ở bên cạnh qua, từ bên trong lấy ra một cái hộp quà được đóng gói tinh xảo xinh đẹp, đưa cho cô, “Chúc mừng cô thuận lợi đóng máy, hy vọng sau này cô một đường thuận buồm xuôi gió.”
Lăng Vi tiếp nhận hộp quà, tò mò hỏi cô: “Thứ gì vậy?”
“Tự mình nhìn đi.” Lam Nhược thừa nước đục thả câu.
Lăng Vi rất chờ mong mở hộp quà ra.
Nhưng mà……
“Đây là cái gì?” Lăng Vi chỉ vào cái đống lông xù trong hộp hỏi Lam Nhược.
Lam Nhược cho rằng cô không hiểu, vì thế thấy từng món ra giới thiệu, “Đây là tai mèo, đây là cái mũi nhỏ, đây là bao tay móng mèo, đây là cái đuôi, đây là……”
Lăng Vi nhịn không được đánh gãy lời cô nói, “Mấy thứ này có liên quan gì tới tôi?”
Lam Nhược dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng trí tuệ để nhìn cô, nói: “Hoàn toàn không có liên quan.”
“Vậy tại sao chị lại mua?” Lăng Vi hoàn toàn không nắm bắt được dụng ý của cô.
“Tôi chỉ muốn tặng mà thôi!” Lam Nhược làm như đúng lý hợp tình nói, “Từ khi cô bắt đầu có mặt, tôi đã cảm thấy cô có chút giống với loại động vật lông xù như mèo này rồi, ngày thường ưu nhã kiêu ngạo, nếu có người gây bất lợi cho cô, cô sẽ lộ móng vuốt ra ngay, còn có thói quen cười híp mắt của cô, thoạt nhìn giống như một con mèo Ragdoll được chải lông vậy, vừa xinh đẹp lại manh!”
Nghe mấy lời này giống như đang khen cô, nhưng cô lại không vui nổi!
Lăng Vi mặt không cảm xúc nhận lấy món quà, đóng nắp lại, “Cảm ơn quà của chị.”
“Cô không thử dùng một chút sao? Tôi đã đợi mấy ngày rồi đó! Cô vừa mềm lại vừa manh, nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp!” Hai mắt Lam Nhược tỏa sáng nhìn cô.
Lăng Vi:……
Nghĩ nghĩ một hồi, Lăng Vi vô cùng trịnh trọng nói, “Chị à, tôi thẳng đó.”
“Tôi cũng vậy mà.” Lam Nhược nói, ngay sau đó lại do dự nói: “Chắc là vậy.”
“Tôi còn có một người bạn trai rất đẹp trai.”
“Thật đáng tiếc.” Lam Nhược rất phối hợp trả lời.
Vì thế, Lăng Vi ôm một đống đồ chơi lông xù chạy trối chết, cô sợ chạy chậm sẽ bị thẳng tay bẻ cong!
Trở lại phòng khách sạn, Trần Tiểu Nhược đã đã đóng gói hành lý xong, căn phòng sạch sẽ hơn rất nhiều, Lăng Vi ném mấy món đồ kia lên trên giường, sau đó dựa vào giường chơi di động, lướt lướt bảng tin của ba Tạ, anh vẫn không cập nhật, Lăng Vi nghi hoặc nghĩ, có phải là bởi vì mấy ngày nay mình không chọc anh, cho nên ba Tạ không có tư liệu sống đăng lên bảng tin hay không?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, cô lập tức tự mình kiểm điểm, có phải tình nhân giả như mình có chút không làm tròn trách nhiệm hay không?
Không cẩn thận liếc nhìn cái tai mèo ở trên giường, trong lòng Lăng Vi bỗng nhiên nghĩ ra một cách.
Cuối tuần này Tạ Thanh Nghiên không có gây sóng gió ở trên bảng tin, là bởi vì anh đi công tác, lần này còn đi rất xa, là Mexico ở bên kia đại dương, đi lừa gạt người nước ngoài.
Khi nhận được lời mời gọi video của Lăng Vi, anh đang cùng một đám người nước ngoài ở thắp đèn đánh đêm (*), gà rán bia bọt thảo luận chuyện của công ty.
[(*) Làm việc vào ban đêm]
Lúc ấy anh cũng không nghĩ gì nhiều, thuận tay tiếp video, dù sao anh cũng thường xuyên nhân lúc mở hội nghị đùa cợt trêu chọc cô nàng, đã thành thói quen tự nhiên rồi, nhưng chờ đến khi video được bật lên, anh thiếu chút nữa đã ngã từ ghế trên xuống đất.
Anh thấy ở bên trong màn hình, Lăng Vi đầu đeo tai mèo, mũi dán cái mũi mèo, còn mang một đôi bao tay mèo , bày ra vẻ mặt vô tội cười với anh.
Tạ đại tổng tài chỉ cảm thấy thanh máu của mình lập tức tuột hết, không kịp đề phòng liền bị cái liếc mắt ở cách xa ngàn dặm của Lăng Vi hạ gục ngay lập tức.
Nhóm người nước ngoài ở trên bàn họp thấy vẻ mặt của anh bỗng nhiên trở nên dữ tợn, một tay cầm di động một tay ôm ngực thì đều cho rằng anh đột phát bệnh tim, sợ tới mức rối rít đứng lên, “Boss Tạ, anh làm sao vậy?!”
Tạ đại tổng tài bình tĩnh lại, vừa muốn nói mình không sao thì lại nghe người khác thét chói tai: “Boss, tại sao anh lại chảy máu mũi!”
Tạ Thanh Nghiên nhanh tay lẹ mắt úp màn hình điện thoại di động màn lên trên mặt bàn, lúc này mới nhận lấy khăn giấy cấp dưới đưa cho che mũi lại, vừa che vừa an ủi người khác, “Không sao, chắc là ăn nhiều gà rán, nóng trong người!”
Toàn bộ đám người nước ngoài đều ngây ngốc, bọn họ căn bản không biết “Nóng trong người” là cái quái gì.
Sau một trận nhốn nháo hoảng loạn, Tạ Thanh Nghiên sửa sang bộ dạng lại một lần nữa, sau đó đi ra bên ngoài phòng họp, gấp gáp nhận video call.
Một lát sau, anh nhìn thấy một người phụ nữ toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi nghiêm chỉnh ở màn hình đối diện, bày ra bộ dáng giống như đã làm sai chuyện, “Có phải vừa rồi anh đang họp hay không?” Cô cũng không rõ, chỉ muốn trêu chọc một cách đàng hoàng thôi vì sao lại khó như vậy chứ?
“Ừ, bây giờ tôi đang ở Mexico, đang họp với một đám người nước ngoài.”
Lăng Vi:……
Cho nên, cô đã ném mặt mũi sang tận Mexico sao?
“Tại sao lại tháo xuống? Lỗ tai đâu cái mũi đâu?” Tạ Thanh Nghiên châm điếu thuốc, ra lệnh: “Đeo lên lại cho tôi nhìn.”
Vừa rồi Lăng Vi cũng chỉ nhất thời xúc động cho nên mới đeo mấy thứ kia trêu ba Tạ mà thôi, nhưng sau khi bình tĩnh lại, thì lại cảm thấy quá xấu hổ, “Hay là thôi đi, rất kỳ.”
“Rất xinh đẹp, đeo lại lần nữa, tôi sẽ cắt thành tấm hình.” Ba Tạ dỗ dành cô.
Lăng Vi vội vàng nói: “Nhưng không cho đăng lên bảng tin.”
Tạ Thanh Nghiên thấp giọng cười, “Tôi cũng không nỡ.” Bộ dáng manh như vậy, anh phải giấu đi.
Vì thế, Lăng Vi dưới cái nhìn chăm chú nóng bỏng của anh, đeo một đống đồ lông mèo lên một lần nữa.
“Còn có vòng cổ!” Tạ Thanh Nghiên nhắc nhở cô.
“Chơi cái này quá xấu hổ rồi!” Lăng Vi không tình nguyện nói.
Tạ Thanh Nghiên:……
Bây giờ em mới cảm thấy xẩu hổ sao? Ba ba cũng sắp cứng lên luôn rồi này!
“Sao vậy được, đây là nguyên bộ mà.” Ba Tạ nghiêm trang dụ dỗ cô.
Cuối cùng Lăng Vi vẫn đeo vòng cổ vào, đỏ mặt nhìn vào màn hình, nghĩ thầm rõ ràng mình chỉ muốn chọc anh một chút, vì sao ngược lại lại làm mình xấu hổ như vậy chứ???
Ba Tạ nhìn di động im lặng vài giây, sau đó dụ dỗ: “Kêu một tiếng nghe chơi.”
Ý của anh là muốn cô kêu ba ba, hay là anh, nhưng mà……
Lăng Vi: “Meow???”
Ngao ~~ quả thực manh đến chảy máu mũi luôn!!