Chương 128
Bên kia thức ăn thơm ngào ngạt đang lan tỏa khắp nơi, Lăng Vi lại ôm bồn cầu không dời chân được. Tạ Thanh Nghiên ở bên cạnh nhìn mà lo lắng sốt ruột, vừa rót nước vừa lấy giấy, ngoài miệng không ngừng nói, “Sao lại đột nhiên lại nôn ra rồi? Anh mang em đến bệnh viện khám thử.”
Lăng Vi nhận lấy nước súc miệng, rồi lấy khăn giấy lau miệng, nói: “Có thể là do buổi chiều ăn nhiều đồ ăn vặt.”
Ngày thường khi đóng phim, cô đều nghiêm khắc khống chế lượng cơm, cũng ít khi ăn đồ ăn gây nóng trong người, hai ngày nay được nghỉ, hơn nữa Tạ Thanh Nghiên còn tới đây với cô, tâm trạng được thả lỏng cho nên ăn uống cũng tốt hơn, nhìn thấy thứ gì muốn ăn một chút, ăn cái này một chút ăn cái kia một chút, kết quả đã ăn đến no căng.
“Trong nhà có thuốc dạ dày, đợi lát nữa em uống vào là sẽ tốt lên thôi.” Cô thuận miệng an ủi Tạ Thanh Nghiên.
Tạ Thanh Nghiên không quá yên tâm, “Nếu thật sự khó chịu, em phải nói cho anh biết đó.”
Lăng Vi không để ý xua xua tay, “Được rồi, anh đừng lo lắng.”
Xoa xoa bụng, Lăng Vi phát hiện sau khi nôn xong cả người thoải mái hơn rất nhiều, cảm thấy cũng không quá khó chịu, vì vậy cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng là ngày đầu năm mới, cô vẫn hy vọng có thể vui vẻ ở bên mọi người.
Khi Tạ Thanh Nghiên ôm Lăng Vi trở lại phòng khách thì cơm tất niên phong phú đã dọn sẵn lên trên bàn cơm, mẹ Tạ đang vui vẻ gọi mọi người ăn cơm, nhìn thấy cô đi vào liền vội vàng hỏi một câu: “Tiểu Vi không sao chứ?”
Lăng Vi xoa xoa bụng, lắc đầu nói: “Không sao ạ, chắc là do ăn quá nhiều thôi.”
Mẹ Tạ nói: “Trước đó đã kêu con đừng ăn quá nhiều, con lại không nghe, cứ chịu tội đi! Lại đây ngồi, đợi lát nữa con chỉ cần ăn một vài món dễ tiêu hóa thôi, cũng đừng uống rượu.”
Lăng Vi thất vọng thở dài, “Con còn tưởng đêm nay sẽ có thể uống thêm mấy ly nữa chứ.”
Tạ Thanh Nghiên nhịn không được nói: “Mấy ly ở đâu ra, tửu lượng của em cũng chỉ tới hai ly thôi.”
Đúng vậy, cô không có cơ hội rèn luyện tửu lượng, cho nên đời này tửu lượng của cô cũng sẽ luôn dừng lại ở hai ly.
Ngẫm lại đời trước, cô cũng coi như là người uống giỏi ở trong giới.
Cả nhà viên mãn vây quanh ăn cơm tất niên, vừa nói vừa cười, nâng ly cạn chén ở trước bàn ăn, đồng thời còn phối với âm nhạc tươi vui của mùa xuân, càng làm tăng thêm sự hoàn mỹ cho đêm giao thừa truyền thống của dân tộc.
Những người khác uống rượu, dạ dày Lăng Vi không tốt, cho nên buộc phải chia sẻ nước trái cây với bé Tạ, người khác dùng rượu vang đỏ cụng ly với nhau, còn cô và bé Tạ lại ra dáng ra hình bưng ly nước trái cây cụng ly với mọi người, lại còn tỏ vẻ rất thích thú.
Tạ Thanh Nghiên ngồi ở bên cạnh thấy cô chỉ ăn canh, vì thế rất biết săn sóc lột con tôm giúp cô, sau đó trực tiếp đưa tới miệng đút cô ăn, “Nào, há mồm.”
Người bên cạnh coi như không phát hiện, ai cũng đã tập mãi thành thói quen đối với hành động vui khoe ân ái mọi lúc mọi nơi của bọn họ, cái loại trình độ đút nhau ăn này đã xem như đã là cấp độ tương đối bình thường rồi.
Nhưng hành động này dưới cái nhìn của Tạ Thanh Hoa lại vô cùng chói mắt. Tiểu Thanh về quê ăn tết, cho nên lần này chỉ có một mình Tạ Thanh Hoa tới Hoành Điếm, lúc này anh ấy ngồi vào trước bàn ăn, cô đơn chiếc bóng, đáng thương hề hề, “Anh à, hai người có thể ăn cơm cho đàng hoàng được không?”
Tạ Thanh Nghiên chỉ nâng mí mắt lên liếc nhìn anh ấy một cái, cũng không có để ý tới, tiếp tục làm theo ý mình, nói với Lăng Vi: “Ăn một con tôm, rất tươi.”
Lăng Vi cũng không có cự tuyệt, cúi đầu há mồm chuẩn bị ăn, kết quả vừa ngửi thấy mùi tanh của con tôm, cô lại cảm thấy buồn nôn, sau đó lập tức đứng lên chạy vào phòng tắm, ôm bồn cầu ói mửa một lần nữa.
Mọi người bị phản ứng của cô dọa đến nhảy dựng, ngây người vài giây, A Tuệ mới vỗ tay một cái, nói: “Có phải có thai rồi hay không?”
Mọi người đồng loạt trừng lớn hai mắt, trông bộ dáng như vừa trải qua một cú sốc nào đó.
Tạ Thanh Nghiên phản ứng lại khá nhanh chóng, “Dì nói là mang thai sao?”
A Tuệ gật gật đầu, “Có vài người mang thai, phản ứng trong ba tháng đầu đặc biệt lớn, ngửi thấy cái gì cũng đều cảm thấy chán ngấy, cảm thấy ghê tởm, còn đột nhiên nôn ra, mấy cái này đều là phản ứng bình thường khi mang thai.”
Mẹ Tạ vỗ nhẹ lên bàn, “Đúng rồi đúng rồi, chắc chắn là vậy, hôm nay nó ăn rất nhiều đồ ăn vặt chua ngọt, khẩu vị của người mang thai đều thiên về vị chua.”
Trần Tiểu Nhược cũng nhấc tay nói: “Đúng vậy đúng vậy, hai ngày nay chị ấy cũng đặc biệt dễ dàng mệt mỏi, trí nhớ còn không tốt, hay quên chuyện!”
Tạ Thanh Hoa làm như đang suy tư nói: “Nói cũng đúng, một thời gian không gặp chị ấy, chị ấy cũng đã trở nên không quá hiếu động.”
Tạ Thanh Nghiên bị mọi người nói làm cho có chút khẩn trương, buông đũa xuống, mím môi nói: “Lỡ như thật sự có thì phải làm sao bây giờ?” Anh và Lăng Vi hoàn toàn chưa có chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
A Tuệ nói: “Cậu Thanh Nghiên đừng nóng vội, phải thử trước đã.”
Tạ Thanh Nghiên: “Phải thử như thế nào?”
Nghĩ đến việc mình sắp có bảo bảo, lúc này đại não của Tạ Thanh Nghiên đã hoàn toàn lâm vào trạng thái chết máy, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
Mẹ Tạ không thể nhìn nổi bộ dáng sợ sệt này của anh, nói: “Con đi xem Tiểu Vi trước đi, đợi lát nữa cơm nước xong mọi người lại thảo luận việc này cũng không muộn!”
Lúc này Tạ Thanh Nghiên mới đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Bởi vì có suy đoán như vậy, cho nên tâm trí của mọi người đều trở nên không yên, không còn tâm trạng ăn cơm, càng không còn tâm tư chú ý tiết mục đón giao thừa.
Mẹ Tạ nói với A Tuệ, “Muốn thử thai thì cũng phải đợi đến buổi sáng ngày mai, đợi lát nữa bà và lão Nghiêm lái xe đi ra ngoài mua mấy cái que thử thai về đi.”
A Tuệ lộ vẻ hưng phấn liên tục gật đầu.
Bên này Lăng Vi lại nôn đến trời đất tối tăm ở trong phòng tắm, quay đầu nhìn thấy Tạ Thanh Nghiên đi theo vào liền nói: “Anh à, hay anh đưa em đến khám ở bệnh viện gần đây đi, em cảm thấy không được, tay chân đều mềm nhũn, ngay cả sức nôn cũng không có.”
Tạ Thanh Nghiên cũng không chê bộ dáng ôm bồn cầu của cô, đi qua bên cạnh cô ngồi xổm xuống, ôm lấy bả vai của cô nói: “Bảo bối, có thể em không phải sinh bệnh, mà là em đang mang thai.”
Lăng Vi lập tức giống như bị ấn nút tạm dừng, cứng đờ duy trì tư thế ôm bồn cầu, quên luôn cả việc muốn nôn, “Anh nói cái gì?”
Tạ Thanh Nghiên kiên nhẫn giải thích cho cô nghe: “Anh nói có thể em đã mang thai, bởi vì bây giờ mới vừa mới có, cho nên em mới có phản ứng như vậy.”
Lăng Vi trợn mắt há hốc mồm, “Sao có thể!”
Ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng trong lòng đã rơi lộp bộp vài cái, gần đây cô có kinh nguyệt vào lúc nào?? Cô cũng không nhớ rõ! Hình như đã lâu không có rồi!
Nghĩ đến đây, Lăng Vi cũng luống cuống, “Anh à, nếu thực sự có thì phải làm sao bây giờ!??”
Tạ Thanh Nghiên ôm cô: “Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, có anh ở đây, nếu thực sự có, chúng ta cứ sinh ra đi!?”
Dưới bầu trời này chính là có chuyện trùng hợp như vậy đấy, hôm nay cô mới tiễn Lam Nhược đang mang thai đi, còn đồng ý sẽ làm mẹ nuôi của con cô ấy, ai ngờ Lam Nhược chân trước mới vừa đi, bên này không hiểu sao cô lại mang thai!! Mang thai cũng lây sao??
Tối hôm qua cô còn có tâm trạng lên nhiều kế hoạch và lý tưởng với Lam Nhược như vậy, lúc này đúng là bị vả mặt bạch bạch, nếu thực sự có bảo bảo, cô chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều kế hoạch cho công việc, có lẽ có thể miễn cưỡng kiên trì quay xong《Thiên Hạ》, nhưng kịch bản mà Đổng Đông đã đưa cho cô hôm lãnh chứng, chỉ sợ cũng phải đẩy đi.
Đúng là “Kế hoạch không đuổi kịp sự biến hóa” mà!
Chờ Lăng Vi nôn xong đi ra, ánh mắt mọi người nhìn cô đều chói lọi viết lên hai chữ mang thai, nhìn đến nỗi Lăng Vi muốn độn thổ đào tẩu.
Cuối cùng vẫn là mẹ Tạ đứng ra che chở cô: “Chuyện vẫn chưa xác định, tất cả mọi người đều bình tĩnh một chút đi!”
Ăn cơm chiều xong, cả nhà tiếp tục xem tiết mục đón giao thừa ở trong phòng khách, nhưng tất cả mọi người đều thất thần, không ai biết tiết mục xuân đang chiếu cái gì! Lúc này lão Nghiêm đang chở A Tuệ đi ra cửa tìm tiệm thuốc, nhưng hôm nay là đêm giao thừa, cửa hàng bên ngoài có thể đều đã đóng cửa, cũng không biết có thể thuận lợi mua được que thử thai hay không.
Tạ Thanh Nghiên nhìn thấy Lăng Vi vẫn luôn xụ mặt, trong lòng không khỏi lo lắng cho cảm xúc của cô, vì thế thay đổi biện pháp chọc cô.
“Bà xã, ăn nho nhé?”
“Bà xã, ăn dưa đi?”
“Bà xã, có muốn không kẹo ăn hay không?”
“Hay ăn chút đồ ăn nóng nha?”
Mọi người bị anh làm phiền chịu không được, “Hai con lên lầu ba xem tiết mục xuân đi!”
Lăng Vi và Tạ Thanh Nghiên:……
Đến tối, lão Nghiêm và A Tuệ cuối cùng cũng không phụ sứ mệnh mà mua được vài hộp thử thai ở trong một tiệm thuốc bán 24 giờ trở về.
Giữa đêm Lăng Vi lại nôn thêm một lần, nhưng cơ bản không có vấn đề gì lớn.
Sáng sớm mùng một năm mới, Lăng Vi đã thức từ sớm, nhưng không có xuống giường, mà nhìn chằm chằm vào trần nhà nửa ngày, tâm trạng bây giờ của cô có chút bồi hồi như người tha hương về quê, cô nửa muốn nửa không muốn đi thử.
Cô phát hiện, mặc dù mọi người không có thúc giục cô, nhưng vẫn rất chờ mong bảo bảo xuất hiện, cho nên lần này nếu cô thật sự mang thai, bọn họ chắc chắn hy vọng cô giữ nó lại.
Ở trong ổ chăn ấm áp yên lặng xây dựng tâm lý một hồi, lúc này Lăng Vi mới rón ra rón rén lén đi WC.
Mười mấy phút sau, cô mở cửa đi ra thì phát hiện Tạ Thanh Nghiên đang đứng ở trước cửa phòng tắm, yên lặng chờ cô ra.
“Thế nào?” Tạ Thanh Nghiên hỏi xong câu này thì mới phát hiện giọng nói của mình có chút khô khốc.
Lăng Vi im lặng vài giây, sau đó lắc đầu, đưa que thử thai cho anh xem, nói: “Không có mang thai.”
Căng thẳng nửa ngày rốt cuộc cũng có kết quả, Tạ Thanh Nghiên không thể nói rõ tâm trạng lúc này của mình, thất vọng khẳng định là có, nhưng anh tôn trọng quyết định của Lăng Vi, nhiệm vụ đóng phim của cô được sắp xếp đến tháng năm năm sau, lúc này bỗng nhiên có bảo bảo, kế hoạch của cô nhất định sẽ bị quấy rầy, anh vẫn tình nguyện nghĩ cho sự nghiệp của cô hơn.
Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Nghiên tiến lên ôm cô, an ủi nói: “Không có thì không có, bây giờ em đang bận đóng phim, không có càng tốt, chờ về sau khi em có thời gian, chúng ta sẽ có bảo bảo.”
Lăng Vi vùi đầu vào trong lòng ngực của anh, hỏi: “Vậy anh có thất vọng không? Anh không muốn em sinh bảo bảo cho anh sao?”
Tạ Thanh Nghiên nói: “Việc này có gấp cũng không được.”
Khóe môi của Lăng Vi cong lên, giảo hoạt cười nói: “Cái que thử thai em cho anh xem là giả, em lừa anh thôi.”
Tạ Thanh Nghiên:……
Loại chuyện này mà cô cũng lấy ra đùa giỡn?!
Lăng Vi thấy sắc mặt của anh trở nên phức tạp, lúc này mới lấy que thử vừa nãy từ trong túi ra, “Cái này mới là thật.”
Tạ Thanh Nghiên cúi đầu nhìn thì thấy ở trên đó có hai vạch đỏ vô cùng rõ ràng, anh nuốt nuốt nước miếng, nói: “Cái này nghĩ là có?”
Lăng Vi gật gật đầu, cười nói: “Có.”
Tạ Thanh Nghiên muốn giơ tay bế cô lên, nhưng lại bận tâm đến thân thể của cô, cuối cùng chỉ lựa chọn cúi đầu hôn cô thật sâu, sau đó có chút thấp thỏm nhìn cô, nói: “Bảo bối, chúng ta sinh bảo bảo ra đi, được không.”
Lúc này Lăng Vi mới cười nói: “Vậy anh nói thật đi, anh có muốn hay không?”
Tạ Thanh Nghiên gật đầu, “Anh muốn một bảo bảo đáng yêu giống em.”
Lăng Vi cười gật gật đầu, “Chuẩn tấu, đây cũng coi như món quà em tặng anh vào dịp năm mới!”
Tạ Thanh Nghiên cười khẽ, đây chắc chắn là món quà năm mới tuyệt vời nhất!