Chương 12
Lăng Vi cũng thật là bội phục ông chủ Tạ này luôn, có điều kiện anh sẽ khoe, không có điều kiện thì cũng sẽ sáng tạo ra điều kiện để khoe, đúng là không khoe sẽ chết mà.
Lúc trước khi cô ký hiệp nghị, có lẽ Tạ Thanh Nghiên đã nghĩ đến ngày hôm nay, cho nên mới để thêm điều kiện này trong hiệp nghị, tâm tư kín đáo lại chu đáo như vậy, chỉ dùng để khoe khoang trên bảng tin, có phải hơi lãng phí rồi hay không?
Lăng Vi trượt trượt cái di động để cập nhật bảng tin, mặc dù cô không thấy bạn bè của Tạ Thanh Nghiên phản hồi lại, nhưng Tạ Thanh Nghiên không chỉ thích thể hiện, mà anh còn vui vẻ trả lời bình luận, cô cũng muốn xem thử anh nói cái gì.
Cũng không biết nhóm bạn chó mèo của Tạ Thanh Nghiên có phải đều rảnh rỗi đến mức đau trứng hay không, không có việc gì làm lại đi nằm vùng ở trên bảng tin, quả nhiên cập nhật bảng tin của Tạ Thanh Nghiên không bao lâu, Tạ thích diễn đã bắt đầu phản hồi lại.
“Ba ba nhặt về.”
“Ba ba thoát FA phải thông báo với cậu à? Tiện nhân ~”
“Bảo Bảo nhà ba ba ngọt ngào như vậy, đáng yêu như vậy, ba ba cưng lắm ~”
“Chu tiện nhân đã gặp rồi, mấy người hỏi cậu ta đi. “
“Bảo Bảo đang bận, không rảnh gặp đám tiện dân như mấy người đâu ~”
“Lui xuống hết đi.”
……
Lăng Vi xem bình luận của ba Tạ xong, sợ tới mức cầm di động cũng không vững, trực tiếp để rớt xuống đập vào mặt mình, khiến cô đau đến mức mặt mày nhăn nhó.
Trần Tiểu Nhược quay đầu nhìn cô, “Chị, sao vậy?”
Lăng Vi xua xua tay, nhặt di động lên nói: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ là nhìn thấy một trò hề, bị kỹ thuật diễn của người nào đó làm chấn động thôi!”
“Trò hề gì, em cũng phải xem.”
“Em cứ chơi của em đi, không có gì hay hết.” Lăng Vi sợ sau khi Trần Tiểu Nhược nhìn thấy bảng tin điên rồ như vậy, tâm hồn bé nhỏ sẽ chịu tổn thương nặng nề, thế giới quan sẽ sụp xuống.
Quay đầu lại tiếp tục lướt bình luận, chỉ xem riêng phần phản hồi của Tạ Thanh Nghiên thôi, cô nhiều ít cũng có thể đoán được người khác đang hỏi cái gì rồi.
Lăng Vi đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, về sao Bảo Bảo là cô không phải sẽ là khách quen trên bảng tin của Tạ Thanh Nghiên chứ, dù sao khoe ân ái ngược cẩu, cũng là chuyện rất có khoái! cảm!!
Nghĩ đến đây, cô vội vàng gửi tin nhắn cho Tạ Thanh Nghiên, “Ngài Tạ, có ở đó không?”
Sau khi tin nhắn này được gửi đi thì giống như đá chìm đáy biển vậy, đợi nửa ngày cũng không thấy nhắn lại, trong lòng Lăng Vi cảm thấy sốt ruột, tiếp tục gửi cho anh.
“Ngài Tạ?”
“Ông chủ Tạ?”
“Tạ tổng?”
“Không có ở đó sao?” Vừa rồi rõ ràng còn rất siêng năng trả lời bình luận trên bảng tin, tại sao lại không trả lời tin nhắn của cô chứ? Suy nghĩ một hồi, Lăng Vi thay đổi cách gọi.
“Anh Tạ ~”
“Ba Tạ!!”
“Bảo Bảo chuyện gì vậy?” Tạ Thanh Nghiên rốt cuộc cũng trả lời, hơn nữa cách trả lời này còn có chút vi diệu.
Lăng Vi rất cạn lời nhìn kia xưng hô ba ba và Bảo Bảo kia, nghĩ thầm chắc không phải bởi vì lúc nãy cô không gọi đúng xưng hô, cho nên ông chủ Tạ mới không để ý tới cô, chờ đến khi cô sửa miệng rồi, anh mới đáp lại đó chứ.
Nhìn chằm chằm ảnh đại diện có chút mơ màng kia của Tạ Thanh Nghiên, Lăng Vi thật muốn nghiến răng nghiến lợi một phen.
Từ từ đã, có phải đã đổi ảnh đại diện mới rồi hay không? Cô vội vàng click mở ảnh đại diện ra xem thử.
Lăng Vi:……
Đây là ảnh chụp của hai người hôm ký hiệp nghị, mặc dù Tạ Thanh Nghiên đã làm mờ, nhưng cô chỉ liếc mắt một cái thì đã nhìn ra rồi.
Vua diễn quả nhiên là thích diễn mà!!
Lăng Vi vốn muốn hỏi anh, về sau có phải sẽ thường xuyên khoe cô ở trên bảng tin hay không, nhưng xem với trình độ diễn trò này của anh, không cần hỏi cũng biết đáp án!
Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao, cô cũng không kém.
“Ba Tạ, cũng đã trễ thế này rồi, cụ già như anh còn lướt bảng tin hay sao, nhanh tắm rửa rồi ngủ đi.”
Lăng Vi vốn tưởng rằng anh sẽ lấy đề tài bảng tin trêu chọc cô hai câu, kết quả chờ nửa ngày, chỉ chờ được một câu: “Vậy ngủ thôi, lui xuống đi ~”
Lăng Vi:……
Lui xuống cái lông, thật đúng là diễn đến nghiện luôn rồi!!!
Vừa rồi rõ ràng cô còn rất mệt, nói một hồi bị tức đến tỉnh luôn, nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, nghĩ thầm bản thân đối đầu với Tạ Thanh Nghiên sẽ chỉ bị ăn hết sạch mà thôi, gần như không có phần thắng nào, quả nhiên đạo cao một thước ma cao một trượng, mặc dù cô không hề ngu ngốc, nhưng gặp gỡ Tạ ma quỷ rồi, so ra vẫn kém xa một khoảng.
Ngày hôm sau là ngày Lăng Vi chính thức đóng phim, đây cũng là cảnh diễn đầu tiên của cô, phải phối hợp diễn với Lam Nhược.
Lăng Vi là người mới, đương nhiên phải cần mẫn một chút, mới sáng sớm đã đi hoá trang, mặc dù phó đạo diễn đã đưa cho cô lịch diễn, nhưng tiến độ quay ở trường quay là không thể khống chế, trạng thái của diễn viên tốt thì sẽ quay nhanh, trạng thái không tốt thì chỉ một cảnh quay sẽ tốn cả buổi sáng.
Lúc Lăng Vi hóa trang xong đang ở một bên đợi tới lượt diễn thì phát hiện nha hoàn Bạch Hiểu Liên của cô vẫn chưa có mặt, Quách Khải đối với chuyện này cũng rất bất mãn, còn nói với phó đạo diễn nếu không được thì đổi người, sau đó không biết phó đạo diễn nói gì đó, lúc này Quách Khải mới bỏ qua.
Ngày quay đầu tiên của Lăng Vi không may mắn lắm, bình thường kỹ thuật diễn của Lam Nhược không tệ, nhưng buổi sáng hôm nay không biết vì sao cô ấy vẫn luôn không có tinh thần, hai cảnh quay suốt một buổi sáng mới miễn cưỡng cho qua, vốn dĩ có cảnh quay Lam Nhược và Lăng Vi phối hợp diễn với nhau, bây giờ cũng chỉ có thể dời đến buổi chiều, Lăng Vi coi như đợi không công suốt một buổi sáng rồi.
Trần Tiểu Nhược thấy cô nóng nực liền cầm cây quạt nhỏ quạt cho cô, sợ cô bị nổi rôm sảy.
Lúc ăn cơm trưa, Trần Tiểu Nhược đi lãnh thức ăn nhanh tới, Lăng Vi bị nóng đến mức không muốn ăn uống gì, chỉ ăn hai ngụm rau xanh đã buông đũa xuống, ôm chai nước chậm rãi uống.
Buổi chiều là vai diễn phối hợp của Lăng Vi và Lam Nhược, Lam Nhược vẫn không có tinh thần như cũ, đầu tiên biểu cảm không đúng, thứ hai quên bài…… Cả người giống như đang mộng du vậy.
Đạo diễn cũng bị tức đến không thèm giận nữa, vẫy vẫy tay kêu Lam Nhược đi nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục quay cảnh đơn của Lăng Vi.
Có một Lam Nhược mất tinh thần ở trước làm tiêu chuẩn so sánh, một sinh viên hệ biểu diễn chuyên nghiệp như Lăng Vi khiến Quách Khải thiếu chút nữa đã lệ rơi đầy mặt, ánh mắt của Lăng Vi có sự hấp dẫn, ngôn ngữ hình thể tự nhiên, bản lĩnh thoại kịch cũng tốt vô cùng, mấy cảnh quay gần như một lần đã qua, thật sự đã tạo cho đạo diễn Quách Khải một sự vui mừng ngạc nhiên nho nhỏ.
Cảnh đơn của Lăng Vi đã quay xong, sau đó liền đi vào phòng nghỉ, cô muốn tìm Lam Nhược tâm sự.
Cô nhớ đời trước khi cô diễn vai nha hoàn của Như phi, Lam Nhược đang quay bộ phim này thì trên Weibo tuôn ra chuyện tình yêu của cô và nam diễn viên Thẩm Cánh, kết quả Thẩm Cánh lại nói rõ ở trên Weibo là anh ta vẫn còn độc thân, hung hăng đánh vào mặt Lam Nhược, chuyện này lập tức gây ồn ào huyên náo, bởi vì độ nổi tiếng của hai người đều không nhỏ, lượng fans khổng lồ, cho nên fans ruột và antifans liền lao vào cắn xé lẫn nhau, sau đó liền trở thành đề tài đứng đầu hot search.
Chuyện này Lăng Vi cũng chỉ nhớ đại khái, cụ thể là chuyện xảy ra khi nào thì lại nhớ không ra, hôm nay thấy Lam Nhược ở trong trạng thái lạc ba hồn bảy phách thế này, chắc là chuyện tình cảm xuất hiện vấn đề.
Cô cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng đời trước cô và Lam Nhược có giao tình khá tốt, thật sự không thể trơ mắt nhìn cô ấy xảy ra chuyện. Nhưng chuyện cô có thể làm, cũng chỉ là tìm Lam Nhược tâm sự, nếu Lam Nhược đồng ý nói chuyện, cô sẽ giảng đạo lý cho cô ấy nghe, nếu không muốn nói chuyện, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.
Một mình Lam Nhược ngẩn người ở trong phòng nghỉ, thấy Lăng Vi tới cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ chỉ vào cái ghế dựa ở bên cạnh kêu cô ngồi xuống.
Lăng Vi thấy cô nắm chặt di động, trên màn hình đúng lúc hiện ra giao diện của Weibo, nghĩ thầm sẽ không thật sự khéo như vậy chứ, Lam Nhược muốn phát Weibo công khai tình yêu vào ngay lúc này?
“Chị Lam Nhược, hôm nay tâm tình của chị không tốt sao? Vừa rồi ở phim trường, tôi thấy chị sắp khóc.” Lăng Vi thử mở miệng.
Có lẽ tâm tình lúc này của Lam Nhược đang rất rối bời, cho nên cô cũng không thể duy trì vẻ cao lãnh trước sau như một được nữa, sau nghe Lăng Vi nói xong thì gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy, rất không tốt.”
Lăng Vi hỏi: “Cho nên muốn phát Weibo nói gì đó?”
Lam Nhược liếc nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn di động, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Tôi cũng không biết có nên phát hay không, tôi sợ mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được.”
Lăng Vi lẳng lặng nhìn cô, trong ánh mắt sáng ngời mang theo ý cười nhợt nhạt, giống như có ma lực vậy, lặng lẽ trấn an cảm xúc nóng nảy của Lam Nhược, sau đó lại nghe thấy Lăng Vi thấp giọng nói: “Nếu phát rồi khiến mọi chuyện trở nên hỏng bét, vậy thì phát làm gì?”
“Tôi…… tôi chỉ cảm thấy không cam tâm.” Lam Nhược lẩm bẩm nói nhỏ, giống như đang nói cho Lăng Vi nghe, cũng giống như đang tự nói cho chính mình nghe vậy.
“Chị Lam Nhược, mặc dù tôi không biết chị đang rối rắm cái gì, nhưng có một câu nói luôn không sai, đó chính là lùi một bước trời cao biển rộng.” Suy nghĩ một lúc, cô tiếp tục nói: “Lần trước tôi mới vừa chia tay bạn trai, cũng cho rằng bản thân sẽ rất khổ sở, nhưng kỳ thật vẫn rất tốt, chia tay rồi tận thế cũng không hề xảy ra mà.” Thật ra là vẫn chưa chia tay được thì đã bị bạn trai cũ giết chết, sau đó còn sống lại!
Lam Nhược đưa mắt nhìn cô, lần này cô ấy nhìn rất nghiêm túc, giống như mới vừa quen biết Lăng Vi vậy, “Cũng có thể là do cô yêu không sâu đậm.”
Lăng Vi lắc đầu, “Tôi yêu rất thật lòng.”
Lam Nhược do dự đặt điện thoại di động lên trên bàn, nhìn đồng hồ rồi nói với Lăng Vi: “Có thể kể cho tôi nghe đoạn tình cảm kia của cô không?”
Vì thế, suốt một tiếng đồng hồ, Lăng Vi kể cho Lam Nhược nghe khúc mắc tình cảm của mình và bạn trai cũ, đương nhiên, đại đa số nội dung đều là do Lăng Vi bịa đặt ra.
Nghe chuyện đau khổ của người khác khiến bản thân vui vẻ hơn, mặc dù điều này thật máu lạnh, nhưng lại rất có hiệu quả.
Buổi chiều khi Lam Nhược và Lăng Vi diễn vai diễn phối hợp thì rốt cuộc cũng tìm được nhịp điệu, mặc dù trong quá trình quay vẫn có NG (*), nhưng cũng không thảm như buổi sáng.
((*) NG: Cảnh quay hỏng)
Lịch diễn một ngày của Lăng Vi đã quay xong, hai chân bước đi như đang bay, cơm trưa không ăn no, còn liên tục đổ mồ hôi, có cảm giác cả người đều sắp nhũn ra rồi.
Lúc thay quần áo tháo trang sức ở trong phòng hóa trang, Lam Nhược mang theo cái bình giữ ấm tới tìm cô, “Tổ yến chưng đường phèn, cho cô ăn này.”
Tinh thần của cô ấy tốt như vậy, làm Lăng Vi có hơi bất ngờ, xem ra lúc chiều giảng đạo lý cho Lam Nhược rất có ích.
Quả nhiên, sau đó đã nghe Lam Nhược nói: “Lúc chiều cảm ơn cô.”
“Đừng khách sáo, có thể giúp đỡ được chị tôi cũng rất vui.”
“Cô……”
Lam Nhược chuẩn bị mở miệng thì đã nghe thấy ngoài cửa có người nói: “Lăng Vi tiểu thư có ở đây không?”
“Tôi đây.” Lăng Vi xoay đầu qua, ngay sau đó liền phát hiện ngoài cửa có một chàng trai ôm một bó hoa hồng lớn, đang thò đầu vào trong quan sát.
“Cô Lăng, hoa của cô, xin ký nhận.” Chàng trai kia cố hết sức khiêng bó hoa, dùng một tay lấy tờ hóa đơn ra đưa cho cô.
Trong lòng Lăng Vi mơ hồ đã đoán ra được là ai đưa hoa tới, vì vậy cũng không hỏi nhiều, tiếp nhận hóa đơn rồi thuận tay ký tên của mình lên.
Một bó hoa thật lớn được khiêng đến phòng hóa trang, Lăng Vi tìm được một tấm card màu hồng nhạt mang theo hương thơm ở phía trên, hình ở trên tấm card được in từ máy ra, nhưng chữ viết là tự tay viết lên.
“Chúc cô em mở đầu gặp nhiều thuận lợi! Tôi đang ở xa ngoài ngàn dặm vẫn không quên tặng hoa cho em, cảm động không? Cảm động thì bày tỏ chút thành ý đi.”
Ở phần điền họ tên người gửi chỉ có một chữ Tạ .
Lăng Vi cẩn thận gấp tấm card lại, sau khi nhìn sang bó hoa hồng kiều diễm ướt át kia, đột nhiên cảm thấy bó hoa xinh đẹp này vô cùng kiêu ngạo, giống y hệt như người tặng vậy.
Lam Nhược nhớ rõ cô mới chia tay không lâu, cho nên thấy lạ hỏi cô: “Bắt đầu quay đã có người tặng hoa rồi, săn sóc như vậy, là người theo đuổi cô sao?”
Lăng Vi khiếp sợ, vội vàng xua tay: “Không không không, chỉ là một người bạn khá nghịch ngợm mà thôi.”
Lam Nhược gật đầu, không tiếp tục tra hỏi nữa.
Lăng Vi nghĩ thầm đây là cách thu thập tư liệu sống để khoe khoang trên bảng tin sao?
Cô có thể bày tỏ cái gì đây? Nói cảm ơn chắc chắn không phải thứ anh muốn.
Sau đó cô mở WeChat ra, gửi cho Tạ Thanh Nghiên bao lì xì hai trăm đồng, ghi rõ trên bao lì xì: Đã bày tỏ rồi.
Nếu trong hiệp nghị đã nói không được có hành vi ép buộc, thì cô cũng không thể để Tạ Thanh Nghiên tiêu pha.
Đầu di động bên kia, Tạ Thanh Nghiên không cảm xúc nhìn chằm chằm cái bao lì xì kia thật lâu, sau đó click mở ra.
Thư ký Đỗ đang đứng ở bên cạnh anh báo cáo công việc không cẩn thận thấy được.
Thư ký Đỗ:……
Tạ Thanh Nghiên khó tin ngẩng đầu nhìn thư ký Đỗ, “Vậy mà cô ấy lại lấy tiền tống cổ tôi, hơn nữa chỉ có hai trăm đồng!!”