Chương 117
Có thể là do uy hiếp của Tạ Thanh Nghiên có tác dụng, cho nên sau ngày đó, Lăng Vi cũng không gặp lại Từ Lị và Cố Di Ni nữa, nghe Tạ Thanh Nghiên nói, hành động của Cố Di Ni ở Mexico đã hoàn toàn chọc giận ông cụ Cố, dưới cơn tức giận, ông cụ thật sự đã đưa cô ta đến công ty con ở Nam Mỹ, cũng tịch thu toàn bộ tiền tiêu vặt của cô ta, còn hạ lệnh cưỡng chế mọi người trong nhà không được chi viện tiền tài cho cô ta, cô ta chỉ có thể dựa vào năng lực của mình mà sống.
Lăng Vi lắc đầu, trong lòng có chút đồng tình cô ta, “Người được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, sẽ chịu không được nỗi khổ này.”
Tạ Thanh Nghiên cười lạnh, “Mấy chuyện này đều không liên quan đến chúng ta, một người đã mục nát từ gốc rễ không đáng được thông cảm.”
Lăng Vi đồng ý với ý kiến của Tạ Thanh Nghiên, cho nên rất nhanh đã vứt Cố Di Ni ra sau đầu.
Điều làm cô ngạc nhiên là sau khi Cố Di Ni biến mất, dường như Từ Lị cũng biến mất theo luôn, sau này trong vài buổi tiệc xã giao của giới nhà giàu, cô cũng không nhìn thấy cô ta, chắc là đã cố ý tránh mặt.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, lúc Lăng Vi được cho nghỉ đông thì cả nhà liền thu dọn bao lớn bao nhỏ hành lý, bất chấp gió lạnh đi ra cửa bay đến Hoành Điếm, ở Chiết Giang tương đối ấm áp hơn. Mùa đông năm nay, mọi người cơ bản sẽ cùng nhau vượt qua, bao gồm cả Tết Âm Lịch.
Cho nên đi chuyến này không chỉ có Lăng Vi và mẹ Tạ, mà còn có bé Tạ, lão Nghiêm, A Tuệ và Trần Tiểu Nhược, quả thực chính là một đợt di cư có quy mô.
Bởi vì tài chính đầy đủ, cho nên đoàn làm phim 《Thiên Hạ》 đã nhanh chóng được thành lập xong, sẽ bắt đầu quay ở thành phố điện ảnh vào mùa đông năm nay, mẹ Tạ ngày mong đêm mong, cuối cùng cũng chờ tới ngày được tiến vào đoàn phim.
Bởi vì Tạ Thanh Nghiên là nhà đầu tư lớn nhất, cho nên Lý Ý đương nhiên sẽ trở thành nhà sản xuất chịu trách nhiệm vận hành toàn bộ bộ phim, mặc dù cô ấy chỉ là một người đại diện, nhưng năng lực và sự hiểu biết của cô ấy về toàn bộ ngành công nghiệp này hoàn toàn đủ điều kiện để đảm nhiệm vị trí đó, mà biên kịch thì lại do Lâm Dư tự mình đảm nhiệm, đạo diễn cũng là người quen cũ, chính là đạo diễn đạo diễn Quách Khải phim Cung Tường Liễu.
Nói đến đạo diễn Quách Khải thì không thể không nhắc tới bộ phim《Cung Tường Liễu》 sắp được khởi chiếu, bộ phim truyền hình này quả thực giống như được lắp tên lửa vậy, nhanh chóng hoàn thành cắt nối biên tập, nhanh chóng được thông qua phát hành, bây giờ lại sắp được công chiếu trên hai đài truyền hình có sức ảnh hưởng lớn, hơn nữa trailer phim lúc trước được đăng trên Weibo chính thức cũng gần như đều được khen ngợi, mặc kệ là fan nguyên tác của Lâm Dư, hay là nhóm mê phim cung đình hầu tước, thì đều ôm sự mong chờ cực cao đối với bộ phim này.
Lúc này đúng là giai đoạn nên tuyên truyền《Cung Tường Liễu》, Lam Nhược thân là nữ chính, vì vậy sớm đã bay khắp phố lớn hẻm nhỏ ở các thành phố lớn để tuyên truyền phim, vốn dĩ Quách Khải thân là đạo diễn cũng cần phải phối hợp tuyên truyền, nhưng bởi vì ông ấy cũng si mê bộ phim《Thiên Hạ》này, cho nên ông ấy kiên quyết từ bỏ đi tuyên truyền cho bộ phim mới, mà sớm tiến vào đoàn phim《Thiên Hạ》.
Vì việc này, Lam Nhược còn đặc biệt gọi điện thoại tới oán giận với Lăng Vi, “Vai phụ như cô không tới cũng thôi đi, ông ấy là một đạo diễn lớn lại không tới lộ diện lần nào, chuyện gì cũng do tôi và nam chính lo liệu, tôi cũng chịu ông ấy luôn, hai ngày nay tôi mệt đến sắp nằm liệt luôn rồi.”
Lăng Vi cười khuyên bảo: “Không phải sắp chiếu phim rồi sao? Chị cứ nhẫn nại đi, hơn nữa không phải chị đã quay xong《Mặt Trái》 rồi sao? Chờ đợt tuyên truyền này xong là chị có thể xin nghỉ dài hạn rồi.”
Lam Nhược ở đầu bên điện thoại thở dài nói: “Số của tôi chính là số phải lao lực,làm gì có ngày nghỉ, thừa dịp bây giờ đang nổi phải nhiều kiếm tiền một chút để dưỡng già, làm cái nghề diễn viên này phải kiếm cơm từ thanh xuân mà.”
Lăng Vi không đồng ý, nói: “Bộ phim nào cũng có người già người trẻ, sao lại là kiếm cơm từ thanh xuân.”
Lam Nhược nói: “Nhưng cô không thể phủ nhận, có tới tám mươi phần trăm người trẻ tuổi làm nam nữ chính nha, chờ khi chúng ta tuổi lớn rồi, con đường diễn xuất của chúng ta sẽ hẹp lại, dần dần, chúng ta cũng chỉ có thể nhận một vài vai phụ, sau này từ từ chúng ta sẽ không còn diễn được nữa.”
“……” Lăng Vi: “Chị nghĩ xa thật đó.”
Lam Nhược thở dài nói: “Bây giờ tôi không nơi nương tựa, không nghĩ xa một chút sao được? Vẫn là số của cô tốt, tuổi còn trẻ đã tìm cho mình được một người chồng tốt, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ sớm đi lãnh chứng.”
Lăng Vi nghe xong lại cảm thấy không đúng: “Chị Lam Nhược, chị cùng lắm chỉ hơn tôi có vài tuổi, sao giọng điệu nói chuyện lại y như bà cụ non vậy? Có phải thật sự quá mệt rồi hay không?”
Lam Nhược: “Được rồi, không nói tới mấy chuyện làm mất hứng này nữa, chờ đến khi tôi được nghỉ phép sẽ đến Hoành Điếm thăm cô.”
Lăng Vi vui vẻ cười híp mắt, nói: “Được đó, từ sau khi tôi rời đoàn phim, chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt rồi.”
Lam Nhược: “Lúc trước cô đã nói ở trên WeChat, lần này cả nhà cô đều đến đó?”
Lăng Vi: “Đúng vậy, bởi vì mẹ Tạ cũng vào đoàn, cho nên cũng mang trẻ nhỏ, quản gia, giúp việc, bảo mẫu trong nhà tới luôn, Thanh Nghiên đã mua căn biệt thự ở gần thành phố điện ảnh rồi.”
Lam Nhược chậc lưỡi, “Thật đúng là xa hoa.”
Lăng Vi thở dài, “Tôi cũng cảm thấy như vậy, theo ý tôi chỉ cần thuê một căn là được, nhưng anh ấy nói có thể sau này sẽ tới đây đóng phim nữa, cho nên muốn mua luôn để lần sau còn ở.”
Lam Nhược chậc chậc hai tiếng: “Nói chuyện thì cứ nói thôi, cô khoe ân ái làm gì!”
Lăng Vi:……
Khoe ân ái ở chỗ nào, còn không phải cô ấy hỏi, cô mới thuận miệng nói sao? Cẩu độc thân đúng là không nói lý lẽ mà!
Hai người lại thuận miệng nói thêm vài câu mới cúp điện thoại, Lăng Vi quay sang tiếp tục sửa sang lại quần áo của mình, trong nhà có phòng giữ quần áo, cô đang chuẩn bị treo từng cái vào trong tủ.
Diện tích của căn biệt thự vừa mua không lớn, là nhà second-hand, tuy là một căn nhà ba tầng riêng biệt, nhưng sân lại rất nhỏ, không thể so với nhà ở Bắc Kinh, tuy nhiên đây cũng chỉ là nơi ở tạm, có thể ở nơi mang hương vị của gia đình đã là hiếm có rồi.
Lăng Vi vừa mới sắp xếp xong rương hành lý mới của mình thì lão Nghiêm lại kéo lên thêm hai rương lớn nữa, cô không khỏi nghi hoặc mà nói: “Mấy cái này của phải của con, có phải chú lấy nhầm rồi hay không?”
Lão Nghiêm nói: “Không nhầm, đây là quần áo vừa được chuyển phát nhanh tới, là của cậu Thanh Nghiên.”
Lăng Vi:……
Tạ Thanh Nghiên không tới, đưa quần áo tới làm gì? Lúc trước khi tách ra, anh rõ ràng nói cuối năm sẽ khá bận, không thể cùng cô đi đến đây mà.
“Cậu Thanh Nghiên để mợ nhìn vật nhớ người.” Lão Nghiêm nói.
Đưa hai rương quần áo lớn tới để cô nhìn vật nhớ người? Có phải quá khoa trương rồi không?
Lăng Vi hỏi: “Sao anh ấy không trực tiếp nói với con?”
Lão Nghiêm trả lời: “Đỗ Minh gọi điện thoại lại đây nói là truyền đạt thay.”
Lăng Vi:……
Lão Nghiêm truyền đạt dặn dò của chủ nhà xong liền xoay người xuống lầu, Lăng Vi chỉ có thể nhận mệnh đẩy mạnh cái rương vào trong phòng, sau đó mở ra tiếp tục sắp xếp lại, nghĩ thầm người đàn ông này thật sự quá biết tìm đất diễn cho mình, người chưa tới đã mang quần áo tới bổ sung trước rồi!
Sắp xếp xong một rương, cô lại mở ra một một rương khác ra, sau khi lấy hai chiếc áo gió ra, nhìn thấy đồ vật ở phía dưới, cô lập tức trừng lớn hai mắt.
Lăng Vi:!!!!
Đó là đủ loại kiểu dáng trang phục tình thú và trang phục đáng yêu!!!
Nhìn màu sắc cùng kiểu dáng thì thấy đều là mới mua, rốt cuộc anh vơ vét từ đâu ra nhiều như vậy??
Người còn chưa tới, lại nghênh ngang gửi mấy thứ này tới trước, người đàn ông này quả nhiên là tinh trùng lên não mà?!
Hay là nhân lúc anh chưa tới đây trực tiếp ném mấy thứ này đi, sau đó làm bộ như chưa nhận được? Mình thật sự quá thông minh!
Lăng Vi nghĩ như vậy xong lại khóa cái rương lại lần nữa, sau đó kéo xuống dưới lầu.
Kết quả còn chưa kịp đi xuống lầu một thì đã bị lão Nghiêm đứng ở chỗ rẽ ngăn cản, sau đó nghe ông ấy lạnh lẽo gọi một tiếng, “Mợ chủ.”
Lăng Vi đang định ném mấy thứ này đi liền lập tức chột dạ, bị ông ấy gọi lại như vậy, thiếu chút nữa đã bị dọa đến vỡ mật, run rẩy nói: “Lão Nghiêm, chú trốn ở chỗ này làm gì?”
Từ sau khi cô và Tạ Thanh Nghiên lãnh giấy thì trong nhà từ lão Nghiêm đến gì giúp việc phòng bếp đều đồng loạt gọi cô là mợ chủ, cái xưng hô mang đầy màu sắc giàu có cổ xưa này làm mỗi lần cô nghe được đều cảm thấy 囧囧, cô đã trực tiếp sửa lại cho đúng rất nhiều lần, kêu mọi người gọi tên cô là được, nhưng lại không có ai đồng ý, bọn họ dường như rất thích cái xưng hô này.
Cô nói với Tạ Thanh Nghiên về chuyện này, Tạ Thanh Nghiên cũng thương mà không giúp gì được, “Em quên bọn họ gọi anh và Thanh Hoa như thế nào rồi sao?”
Lăng Vi suy nghĩ, nói: “Cậu Thanh Nghiên, cậu Thanh Hoa?”
Tạ Thanh Nghiên gật đầu, “Bọn họ vốn còn muốn gọi anh là cậu hai, gọi Thanh Hoa là cậu út, nhưng sau khi bị bọn anh nặng nề kháng nghị thì mới thêm cái tên vào.”
Thì ra mấy chủ nhà bị gọi như vậy cũng là thân bất do kỷ nha!
Biết can thiệp không có kết quả, cho nên Lăng Vi cũng tùy ý bọn họ.
Mặc dù tuổi tác của lão Nghiêm không nhỏ, nhưng bởi vì luôn mang gương mặt liệt, cho nên trên mặt không có chút nếp nhăn nào, sau đó ông ấy mang vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, nói: “Chỗ của chúng ta có tủ, mợ chủ cầm cái rương định đi đâu?”
Lăng Vi có chút bế tắc, suy nghĩ rồi nói: “Vừa rồi con có sắp xếp lại một chút thì thấy có vài món đồ vô dụng, muốn mang đi vứt bỏ.”
Lão Nghiêm nói: “Mợ chủ, cậu chủ nói nếu mợ vứt bỏ đồ trong cái rương cậu ấy mang tới, vậy lần sau cậu ấy sẽ gửi thêm nhiều món tới nữa.”
Lăng Vi:……
“Sao vừa rồi chú không nói những lời này cho con biết?”
Lão Nghiêm nói: “Cậu chủ nói nếu mợ không ném thì không cần phải nói, nếu mợ ném thì kêu tôi đến nói với mợ.”
Lăng Vi: “Cậu chủ của chú thật nhiều chuyện nha! Cái gì cũng nói với chú!”
Lão Nghiêm nói: “Cậu chủ nói, nếu cậu ấy trực tiếp nói những lời này với mợ, thì sẽ trở mặt.”
Lăng Vi:……
Cuối cùng, Lăng Vi không thể không kéo cái rương hành lý cồng kềnh kia về lại phòng, trong lòng căm giận nghĩ: Anh cho rằng kêu lão Nghiêm tới truyền lời thì em sẽ không trở mặt sao? Ha hả!
Ở Bắc Kinh bên này, Tạ Thanh Nghiên họp xong thì trở về văn phòng, theo thường lệ cầm ảnh chụp của bà xã lên ngắm một chút rồi mới cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Lăng Vi, anh nghe thư ký Đỗ nói đồ gửi qua bưu điện đã được bên cô nhận rồi, anh phải thăm dò thử thái độ của bà xã, xem cô có tức giận hay không mới được.
Nhưng mà, lúc anh gửi tin nhắn qua thì câu trả lời anh nhận được chính là: Lăng Vi đã mở chế độ không nhận tin nhắn từ người lạ, bạn chưa phải là bạn bè của anh ấy (cô ấy). Xin hãy gửi yêu cầu kết bạn, sau khi đối phương chấp nhận xong mới được trò chuyện. Gửi yêu cầu kết bạn?
Tạ Thanh Nghiên:……