Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Khoe Vợ Hàng Ngày



Chương 111 
 
Tạ Thanh Nghiên hỏi câu là ai xong lại quay đầu nhìn về phía phòng khách, chờ sau khi nhìn thấy rõ người ngồi trên sô pha rồi thì có hơi bất ngờ, nhướng mày nói: “Từ Lị? Về nước khi nào?”
 
Người phụ nữ Lăng Vi cảm thấy xa lạ mỉm cười trả lời: “Trở về được một tuần rồi.”
 

 
Trong lòng Lăng Vi có hơi chấn động, người này lại chính là Từ Lị, mối tình đầu của Tạ Thanh Nghiên trong truyền thuyết!
 
Bề ngoài của cô ta đúng là xinh đẹp hơn Cố Di Ni ở bên cạnh một chút.
 
Nhưng thời cơ người yêu cũ gặp nhau không khỏi quá trùng hợp đi, là tới rồi chúc mừng tân hôn của bọn họ sao?
 
Lăng Vi không rõ cảm xúc, chỉ đưa túi hồ sơ trên tay cho bà cụ đang tha thiết chờ mong, nói: “Mẹ, lúc tuyên thệ, bọn con còn chụp ảnh lưu niệm.”
 
Bà cụ hưng phấn mở túi ra, lại dặn dò Tạ Thanh Nghiên, “Con tiếp hai vị khách một chút đi.”
 
Tạ Thanh Nghiên gật đầu, ôm Lăng Vi đi về phía sô pha, lúc tiến lên lại phát hiện thân thể của Lăng Vi có chút cứng đờ, vì thế vỗ nhẹ lên bả vai cô, lặng lẽ an ủi.
 
Không đợi anh mở miệng, Cố Di Ni đã gấp không chờ nổi mà nói: “Anh Thanh Nghiên, đột nhiên nhìn thấy chị Từ Lị, có phải rất vui hay không nha?”
 

 
Lăng Vi âm thầm cười nhạo, cũng không biết có phải đầu óc của Cố Di Ni này có hố hay không, mang theo người cũ tới trước mặt người mới rêu rao, còn hỏi anh có vui không, cho rằng không ai nhìn ra mấy chiêu mượn đao giết người này sao?
 
Cố Di Ni mở miệng nói xong, trên mặt của Từ Lị nhanh chóng hiện lên một tia lúng túng, quay đầu lại ném cho cô ta một ánh mắt trách cứ, Cố Di Ni lại làm như không thấy, cô ta cảm thấy mình cũng chưa có nói bậy.
 
Tạ Thanh Nghiên lại không cảm thấy xấu hổ, chỉ đẩy đẩy Lăng Vi về phía trước, nói: “Hai người tới thật đúng dịp, hôm nay có một việc càng vui hơn nữa đây.”
 

Cố Di Ni hỏi: “Chuyện gì nha?”
 
Tạ Thanh Nghiên cười khẽ, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc cúi đầu nhìn Lăng Vi, “Buổi sáng tôi mới vừa cùng Tiểu Vi lãnh giấy hôn thú.”
 
Sắc mặt của Từ Lị khẽ biến, Cố Di Ni trực tiếp trừng lớn hai mắt, lộ ra dáng vẻ hoảng sợ, “Sao lại đột nhiên kết hôn? Lúc trước cũng chưa nghe hai người nói qua?”
 
Nụ cười của Tạ Thanh Nghiên có chút phai nhạt, lạnh lùng nói: “Sao, chẳng lẽ tôi lãnh chứng còn phải báo cáo với cô?”
 
Từ Lị liếc nhìn Cố Di Ni một cái, cảm thấy cô ta có chút thất lễ, nhưng hai người cùng nhau tới, cũng không thể để cô ta quá xấu hổ, vì vậy bèn nói: “Di Ni cũng chỉ vì quá kinh ngạc thôi, Thanh Nghiên, chúc mừng hai người.”
 
“Cảm ơn” Tạ Thanh Nghiên nói, sau đó cúi đầu hôn lên gương mặt của Lăng Vi, “Bà xã đại nhân, vị này chính là Từ Lị, bạn học thời đại học của anh.”
 
Thì ra không chỉ là mối tình đầu, mà còn là bạn học thời đại học, ràng buộc cũng rất sâu nha.
 
Lăng Vi cong môi cười nhạt, hòa nhã tiến lên bắt tay với Từ Lị, “Chào cô.”
 
“Chào cô Lăng Vi, trước khi tới tôi đã nghe Di Ni nói cô rất xinh đẹp, không ngờ tới hôm nay còn là ngày lành của hai người, xin chúc mừng.”
 
“Cảm ơn, đừng đứng nữa, mau ngồi đi.” Lăng Vi ngọt ngào cười cười, sau đó đi tới trước sô pha ngồi xuống đối diện với hai người, lại quay đầu lại nói với Tạ Thanh Nghiên: “Trà lạnh rồi, anh kêu A Tuệ đổi ly khác bưng lên đây, cứ pha loại trà mới chúng ta mua ở Thượng Hải đi.”
 
“Được rồi, bà xã đại nhân.” Tạ Thanh Nghiên vô cùng ngoan ngoãn đáp lời, sau đó xoay người đi tìm A Tuệ.
 
Mẹ Tạ ôm túi hồ sơ đi tới, ngồi xuống ở kế bên Lăng Vi chậc chậc hai tiếng, cảm thán nói: “Ngay cả ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn cũng đẹp như vậy.”
 
Lăng Vi cong môi cười, thân mật ôm lấy cánh tay của bà, nhỏ giọng nói: “Còn có thứ càng vui hơn nữa đó, lúc tuyên thệ, khuôn mặt của Thanh Nghiên đã dọa sợ nhân viên công tác ở bên cạnh, còn nhỏ giọng hỏi anh có phải tự nguyện hay không nữa.”
 
Mẹ Tạ bật cười to, “Mất mặt.”
 
Cố Di Ni ở đối diện còn định mở miệng nói cái gì đó, nhưng rất nhanh đã bị Từ Lị ngăn cản, sau đó lại nghe Từ Lị nói: “Có thể để bọn con nhìn xem giấy hôn thú một chút không?”
 
Giấy hôn thú đang ở trên tay mẹ Tạ, bà cũng không đưa cho hai người bọn họ mà là đưa ảnh chụp kết hôn lúc tuyên thệ ra, “Giấy hôn thú có cái gì mà đẹp, nhìn tấm hình này đi, hai đứa chúng nó đều rất đáng yêu nha.”
 
Từ Lị cũng không nói cái gì, cười tiếp nhận lấy ảnh chụp, ngồi xem cùng với Cố Di Ni.
 
Lăng Vi nâng mí mắt lên quét nhìn về phía hai người ở đối diện, tuổi của Từ Lị xấp xỉ Tạ Thanh Nghiên, nhưng được bảo dưỡng thích đáng cho nên thoạt nhìn cũng rất trẻ trung, vừa rồi khi cô ta đối diện với bọn họ đã luôn bày ra bộ dáng bình tĩnh nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm sống phong phú rồi, người không lộ rõ con người thật như vậy khiến người ta khó mà nắm bắt được.
 
Mà Cố Di Ni thì lại không giống, mặc dù cô ta lớn hơn Lăng Vi một tuổi, nhưng dù sao cũng vẫn là người trẻ tuổi, vẫn chưa quá biết che giấu cảm xúc của mình, từ sau khi cô ta biết Tạ Thanh Nghiên đã lãnh chứng thì sắc mặt vẫn luôn tối tăm không vui, ngay cả nụ cười ngụy trang cũng vô cùng khó coi, loại người này ngược lại dễ đối phó.
 
Nếu nói Lăng Vi hoàn toàn không ngại sự xuất hiện của Từ Lị thì đó là điều không thể nào, nhưng Lăng Vi cũng rõ ràng, so đo với quá khứ là việc làm không sáng suốt, hiện giờ cô đã là mợ Tạ danh xứng với thực, so với hai người kia thì mình hoàn toàn chính là người chiến thắng sau cùng, cho nên cô sẽ phòng bị bọn họ, nhưng sẽ không sợ bọn họ.
 
A Tuệ nhanh chóng bưng trà mới đi lên, Tạ Thanh Nghiên cũng trở về, đặt mông ngồi bên cạnh Lăng Vi.
 
Từ Lị thấy Tạ Thanh Nghiên đã trở lại mới mở miệng nói: “Nếu đã lãnh chứng, vậy khi nào tổ chức hôn lễ? Em có quen một nhà thiết kế áo cưới, có rất nhiều danh nhân ở nước Mexico tới tìm cô ấy để đặt làm đó.”
 
Tạ Thanh Nghiên nhìn Lăng Vi ở bên cạnh, “Khi nào làm thì phải xem lịch trình của cô ấy, do cô ấy định đoạt.”
 
Người sáng suốt đều nhìn ra được, Tạ Thanh Nghiên vẫn luôn biến tướng khoe ân ái, cố ý để người ngoài biết địa vị của Lăng Vi ở trong nhà này còn muốn cao hơn cả anh.
 
Mẹ Tạ nói: “Có vẻ hôn lễ phải kéo dài tới sang năm rồi.”
 
Cố Di Ni nói, “Vậy hai người cũng không định công khai với bên ngoài sao? Cái này cũng quá ủy khuất anh Thanh Nghiên rồi.”
 
Lăng Vi nói: “Đây là chuyện chúng tôi đã thương lượng tốt, không ủy khuất ai cả.”
 
Tạ Thanh Nghiên thu hồi ý cười trên mặt, nghiêm túc nói với hai người bọn họ: “Hai người cũng coi như là người đầu tiên biết chuyện này, hy vọng có thể giữ bí mật.”
 
Cố Di Ni:……
 
Từ Lị nói: “Chắc chắn sẽ bảo mật mà, vậy lúc nào muốn đặt áo cưới cứ tới tìm em, về sau chắc là em sẽ ở lại trong nước luôn.”
 

“Vậy được, cám ơn cô.” Lăng Vi nói.
 
“Chúng tôi tới cũng đã lâu, nên cáo từ rồi.” Từ Lị nói xong liền lôi kéo Cố Di Ni đứng lên, nhưng Cố Di Ni rõ ràng không muốn đi cho lắm.
 
Lúc này mẹ Tạ mới thu hồi giấy hôn thú lại, cười giữ khách lại, “Cũng sắp tới giữa trưa rồi, ở lại ăn cơm đi, bác kêu phòng bếp làm thêm đồ ăn cho hai con.”
 
Từ Lị khách khí nói: “Cảm ơn bác gái, nhưng khi ra cửa con đã đồng ý sẽ về ăn cơm với mẹ rồi, cho nên không dám lưu lại, lần sau đi, lần sau nhất định sẽ tới quấy rầy.”
 
“Vậy hết cách rồi.” Mẹ Tạ nói: “Để Thanh Nghiên tiễn hai đứa đi.”
 
Tạ Thanh Nghiên nha một tiếng, khi đứng lên cũng thuận thế ôm Lăng Vi lên, để cô cùng đi tiễn khách.
 
Lăng Vi:……
 
Nói là tiễn khách, kỳ thật cũng chỉ tiễn người đến cửa, nhìn bọn họ lên xe là được, trước khi đi, Từ Lị lộ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cười nói: “Lăng Vi, về sau cùng nhau đi chơi đi.”
 
Lăng Vi híp mắt cười, “Được thôi, không thành vấn đề, tạm biệt.”
 
“Tạm biệt.”
 
Còn Cố Di Ni thì ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng vứt bỏ, thở phì phò trực tiếp leo lên xe.
 
Nhìn chiếc xe chạy ra khỏi cổng lớn, Lăng Vi bỗng nhiên chu miệng ra, hừ nhẹ một tiếng, ném tay Tạ Thanh Nghiên ra rồi xoay người vào nhà.
 
Tạ Thanh Nghiên đau đầu nhíu mày, nghĩ thầm muốn tính sổ nhanh như vậy sao?
 
Lăng Vi trở lại phòng khách, mẹ Tạ vẫn còn đang đùa nghịch hai tờ giấy hôn thú, càng xem càng vừa lòng, hận không thể lấy cái khung ảnh ra trực tiếp lồng chúng nó vào, sau đó treo lên đại sảnh triển lãm, “Giấy hôn thú bây giờ đẹp hơn thời của mẹ nhiều, thời đó chỉ có trắng đen.”
 
“Mẹ, bọn họ tới bao lâu rồi?” Lăng Vi đi qua ngồi xuống lại bên cạnh mẹ Tạ, Tạ Thanh Nghiên cũng đi lại ngồi, muốn ngồi xuống cạnh cô lại bị cô trừng mắt đuổi đi.
 
Tạ Thanh Nghiên thở dài, “Bây giờ đã là mợ Tạ cho nên cũng dám cho anh nhìn sắc mặt rồi.”
 
Lăng Vi ôm mẹ Tạ không để ý đến anh.
 
Mẹ Tạ nhìn hai người, cười nói: “Đừng để người khác ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.”
 
Lăng Vi cười trộm, “Mẹ, con nhìn ra rồi, vừa rồi mẹ cũng không muốn nói chuyện với bọn họ.”
 
Tính cách của mẹ Tạ hiền hoà rộng rãi, ngày thường thấy ai cũng có thể trò chuyện đến vui vẻ, nhưng vừa rồi có rất nhiều chi tiết cho thấy mẹ Tạ không thích nói chuyện với Cố Di Ni, mẹ Tạ như vậy, vẫn là lần đầu tiên Lăng Vi nhìn thấy.
 
“Ai bảo gần đây Tiểu Cố cứ nói với mẹ diễn viên không tốt, là một công việc không có thể diện thế này thế kia, những lời này mẹ thật sự không thích nghe, thời đại cũng đã cởi mở như vậy rồi, sao một cô gái còn có tư tưởng bảo thủ như vậy nữa chứ, còn một tiếng con hát hai tiếng con hát, đây đâu phải là thời đại dân quốc!” Mẹ Tạ nói: “Mẹ cũng sắp làm diễn viên rồi, nó nói như vậy, mẹ không vui.”
 
Tạ Thanh Nghiên nói: “Cô ta bị chiều hư rồi, không quan tâm tới cô ta là được.”
 
“Đúng vậy, cho nên mẹ cũng không nói quá nhiều với hai đứa đó.” Mẹ Tạ nói xong thì trả lại túi hồ sơ hôn thú cho Lăng Vi, “Hai con đi lên lầu thay quần áo trước đi, sắp ăn cơm trưa được rồi đó, buổi chiều lão Nghiêm sẽ xuống tay chuẩn bị tiệc chúc mừng cho đêm nay, đêm nay chúng ta tổ chức buổi tiệc nướng BBQ ngoài trời đi.”
 
Từ khi cô vào ở nhà họ Tạ, hình như lâu lâu sẽ tìm một cơ hội nào đó làm một tiệc chúc mừng, mặc dù chỉ có vài người trong nhà tham gia, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, Lăng Vi cũng rất thích bầu không khí nhiệt tình như vậy.
 
Cô ôm túi hồ sơ đi lên lầu ba, Tạ Thanh Nghiên đi theo ở phía sau, sau đó nhân cơ hội bế cô lên, đi nhanh vào phòng ngủ, cười khẽ nói: “Dám không để ý tới anh!”
 
Lăng Vi xoay eo giãy giụa, “Tạ Thanh Nghiên, anh buông em ra!”
 
Đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Nghiên nghe thấy cô gọi luôn cả họ tên anh, vì thế không khỏi ngây người một lúc, ngay sau đó lại ném cô lên trên giường lớn mềm mại rồi áp cả người lên, nguy hiểm cười nói: “Em gọi anh là cái gì? Gọi lại lần nữa!”
 
“Tạ Thanh Nghiên!” Lăng Vi không hề sợ hãi mà đón lấy ánh mắt của anh, nhưng khi mở miệng gọi lại lần nữa thì trong giọng nói có mang theo chút ủy khuất, “Quỷ chán ghét!”
 
“……” Tạ Thanh Nghiên: “Thật sự tức giận rồi sao?”
 
Hốc mắt của Lăng Vi nóng lên, sau đó lập tức nghiêng mặt sang một bên, không có trả lời.
 

Tạ Thanh Nghiên thở dài, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên gò má và cần cổ của cô, “Bảo bối, đừng khó chịu mà, anh đã mấy năm không gặp Từ Lị rồi, vừa rồi cũng mới biết cô ta mới về nước thôi.”
 
Lăng Vi lạnh nhạt anh một hồi lâu mới quay lại đầu nhìn anh, nói: “Vậy anh nói với em về Từ Lị đi, bằng không trong lòng em sẽ khó chịu.”
 
Tạ Thanh Nghiên buồn cười nói: “Nếu nói rồi mà em lại càng khó chịu hơn thì làm sao bây giờ? Hôm nay chúng ta mới lãnh chứng nha, em nhẫn tâm cáu kỉnh với anh như vậy sao?”
 
“Có thể là do em khá keo kiệt đi, chỉ cần nghĩ tới trước kia anh vui vẻ với người phụ nữ khác, lòng em lại cảm thấy khó chịu.” Lăng Vi thở dài nói.
 
Tạ Thanh Nghiên gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, khi đó nếu em xuất hiện thì cũng sẽ không đến lượt người khác.”
 
“Lúc anh học đại học, em vẫn chưa thành niên đâu!” Lăng Vi tức giận nói: “Đừng ngắt lời, em muốn biết lúc trước hai người yêu đương như thế nào, có phải là hoa khôi và giáo thảo thuận theo tự nhiên hay không!”
 
Tạ Thanh Nghiên bị cô nói đến không hiểu ra sao, “Cái gì mà hoa khôi giáo thảo?”
 
“Không phải anh nói hai người là bạn thời đại học sao? Tình yêu thời đại học thật hồn nhiên nha!” Sức tưởng tượng của Lăng Vi trở nên phong phú, lập tức nhớ tới các hình ảnh thanh xuân vườn trường, tài tử giai nhân, sau đó tự làm bản thân buồn nôn theo luôn.
 
“Ai nói thời đại học bọn anh yêu nhau?”
 
“Không phải?”
 
“Không phải.” Tạ Thanh Nghiên nói: “Là sau khi đi làm mới yêu đương, cũng không kéo dài được bao lâu, phát hiện không hợp đã chia tay, chia tay trong hoà bình.”
 
Lăng Vi nói: “Nói chi tiết đi.”
 
Tạ Thanh Nghiên nhíu mày, khó xử nói: “Không phải, em hỏi kỹ càng tỉ mỉ chuyện này như vậy, đợi lát nữa nghe xong lại không vui.”
 
“Bây giờ anh không nói, em cũng không vui!” Lúc Từ Lị chưa xuất hiện, cô còn có thể coi như không biết người này, nhưng bây giờ cô ta cũng đã chạy tới nhà cô rồi, Lăng Vi có thể không ngại sao? Nếu hôm nay bọn họ không đi lãnh giấy kết hôn, có phải Từ Lị sẽ còn định nối lại tình xưa với anh hay không?
 
Tạ Thanh Nghiên bất đắc dĩ nói: “Nếu em không vui thì phạt anh đi, chuyện quá khứ anh cũng không có cách thay đổi, nếu có thể xuyên qua hoặc sống lại, anh chắc chắn sẽ ngăn mình lại, sau đó toàn tâm toàn ý chờ em xuất hiện.”
 
Lăng Vi bị dọa nhảy dựng, không ngờ anh lại có thể tự nhiên nói ra cái từ sống lại này, làm cô không khỏi chột dạ, bởi vì cô chính là người sống lại nha!
 
Suy nghĩ một hồi cô lại chỉ vào tấm thảm ở bên cạnh, nói: “Vậy phạt anh tập hít đất đi, như vậy tâm trạng của em sẽ tốt hơn được một chút.”
 
Không ngờ trừng phạt lại đơn giản như thế, Tạ Thanh Nghiên không nói hai lời đã xoay người xuống giường, tay chân chấm đất, chuẩn bị tập hít đất.
 
Kết quả anh vừa mới bày tư thế ra xong, Lăng Vi cũng bước xuống, đặt mông ngồi yên trên mông anh, “Anh cõng em rồi tập đi, cái này gọi là gánh nặng ngọt ngào đó.”
 
Tạ Thanh Nghiên:……
 
Được rồi, bây giờ cô là lớn nhất, nói cái gì thì chính là cái đó, trước cứ dỗ dành cho cô vui rồi lại nói.
 
“Bắt đầu đi, anh vừa tập hít đất, em vừa hỏi chuyện, nếu đáp án làm em vừa lòng, vậy sẽ cho anh đứng lên.”
 
Tạ Thanh Nghiên:……
 
Lăng Vi vỗ vỗ lên mông anh, nhịn cười, hỏi: “Thế nào?”
 
Tạ Thanh Nghiên thở dài: “Em hỏi đi.”
 


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!