Chương 110
Cứ như thế, Lâm Dư mặc áo sơ mi quần tây chạy ở trên máy chạy bộ một hồi lâu, mặc dù ngày thường anh ta cũng có rèn luyện thân thể, nhưng đó đều là chạy dưới tình huống tốc độ bình thường, chạy lúc nhanh lúc chậm như bây giờ thì đúng là muốn mạng, nhưng cố tình anh ta lại không thể cự tuyệt.
“Tôi cảm thấy tốc độ chuyển đổi của nó rất nhanh nhạy.” Nói xong, Tạ Thanh Nghiên lại ấn vài cái.
Bởi vì lúc trước có mấy lần Lâm Dư đã suýt té ngã, cho nên lúc sau anh ta đều nắm chặt tay vịn, không dám có lơi lỏng chút nào, thở hổn hển nói: “Anh…… anh Tạ……”
Tạ Thanh Nghiên lộ ra nụ cười ôn hòa, nói: “Không cần cảm ơn, nếu anh cảm thấy không tồi, vậy lại chạy thêm một hồi đi?”
Lăng Vi tiến lên nói: “Em cảm thấy anh Lâm đã thử đủ rồi.”
Lâm Dư vội vàng gật gật đầu, anh ta thật sự rất muốn đi xuống!
Tạ Thanh Nghiên nhướng mày, sau khi tắt máy lại quay đầu qua nói với Lâm Dư: “Xem ra anh Lâm rất thích chạy bộ, vậy tôi tặng bộ máy này cho anh, coi như quà gặp mặt.”
Lâm Dư nghe lời này xong thì thiếu chút nữa đã lật ngang té xỉu, sau đó liên tục xua tay nói: “Không cần không cần, nhà tôi có một bộ rồi.”
Tạ Thanh Nghiên nhiệt tình nói: “Bộ đó chắc chắn không có công năng tốt như bộ nhà tôi, quyết định như vậy đi, đợi lát nữa tôi sẽ kêu lão Nghiêm đưa nó tới nhà cho anh.”
“Không……”
“Anh Lâm, chẳng lẽ anh không muốn làm bạn với Tạ mỗ sao?”
Lâm Dư có chút khó xử, nói: “Anh Tạ nói quá lời, có thể làm bạn với anh là vinh hạnh của tôi, được…… được rồi, vậy tôi sẽ nhận lấy, rất cảm ơn món quà này của anh Tạ.”
Tạ Thanh Nghiên rất sảng khoái mà xua tay, “Không cần khách khí, anh Lâm cũng đã chạy mệt rồi, chúng ta xuống lầu uống ly trà xanh đi.”
Nói xong lại vui vẻ dẫn Lâm Dư xuống lầu.
Để lại ba người Lăng Vi Tạ Thanh Hoa A Thanh đứng ở tại chỗ mà trợn mắt há mồm.
Lăng Vi nói: “Anh ấy trêu chọc người ta như vậy, kết quả người bị trêu chọc chẳng những không tức giận mà còn thật lòng cảm ơn anh ấy nữa!”
A Thanh nói: “Loại cảnh giới này không phải người thường nào cũng có thể làm được, tác giả Lâm vẫn còn quá đơn giản!”
Tạ Thanh Hoa: “Vấn đề là anh ấy rất hào phóng tặng bộ máy anh mua cho người ta!!!”
Lăng Vi A Thanh:……
Giữa trưa sau khi mọi người ăn bữa trưa phong phú xong, Lâm Dư liền vác bộ máy chạy bộ cồng kềnh kia về nhà, trong khoảng thời gian ngắn, anh ta chắc sẽ không dám lên trên núi nữa, anh ta thật sự sợ anh Tạ nhiệt tình quá mức sẽ lại muốn tặng cho anh ta thiết bị vận động nào đó.
Từ khi Lăng Vi lên trên núi ở thì mỗi ngày đều lật xem hoàng lịch tính thời gian, cuốn hoàng lịch này là lấy từ lầu hai qua, chắc sẽ không có ai phát hiện.
Có một lần bị Tạ Thanh Nghiên bắt gặp cô đang xem hoàng lịch thì lập tức ôm cô hỏi cô đang tính cái gì, có phải đang tính kỳ an toàn hay không, Lăng Vi lại im lặng không để ý đến anh.
Thẳng đến hôm đã tính trước, mới sáng sớm cô đã đánh thức Tạ Thanh Nghiên, sau đó nhét cuốn hoàng lịch vào trong tay anh, chỉ vào một ngày ở trên đó, nói: “Anh đọc đi.”
Tạ Thanh Nghiên vốn đang ngủ ngon lành lại đột nhiên bị đánh thức, hai mắt đều mở không lên, vì thế cúi đầu gian nan nhìn nhìn một hồi mới thì thầm nói: “Nên: Khai trương, cầu phúc, kết hôn.”
Lăng Vi gật đầu, “Vậy nhanh đứng lên đi, hôm nay chúng ta đi lãnh chứng.”
Tạ Thanh Nghiên lập tức bị dọa thanh tỉnh, “Em nói thật?”
Lăng Vi cười tủm tỉm nói: “Mấy chuyện này có thể tùy tiện nói chơi sao? Em còn đặc biệt xem hoàng lịch nữa mà!”
Lần trước ở yeutruyen.net Thượng Hải, cô đã quyết định trở về sẽ đi lãnh chứng với anh trước, nhưng khi lật xem hoàng lịch thì không có ngày nào thích hợp cả, cuối cùng mới chọn được hôm nay, cho thấy cô thật sự rất nghiêm túc.
Tạ Thanh Nghiên lau mặt, xoay người ngồi dậy, nhìn thời gian, “Cục Dân Chính mở cửa lúc mấy giờ?”
“9 giờ, bây giờ rời giường sửa soạn một chút, ăn sáng xong chạy tới đó là vừa.” Lăng Vi nói.
Tạ Thanh Nghiên nhìn kỹ cô, “Làm sao bây giờ, kế hoạch đều bị em làm rối rồi,nhẫn cầu hôn anh đặt làm vẫn chưa xong.” Việc này vốn phải bảo mật để tạo bất ngờ cho cô, nhưng bây giờ người bất ngờ lại là anh, trong lòng Tạ Thanh Nghiên cảm động muốn chết, sao vợ bé nhỏ lại có thể ngọt ngào như vậy chứ!
“Bảo bảo, để ba ba ôm một cái trước đã.” Nói xong liền giơ tay kéo cô vào trong lồng ngực.
Lăng Vi duỗi tay ôm vòng eo trần của anh, khóe miệng mang theo ý cười, nghĩ thầm: Người đàn ông tốt như vậy đã bị cô nắm chặt, cả đời cũng đừng mong cô buông tay!
Hai người dính lấy nhau một hồi lâu, Lăng Vi mới thúc giục anh mau đi rửa mặt, lúc này Tạ Thanh Nghiên mới đứng dậy đi xuống giường, nghĩ tới chút nữa sẽ đi lãnh chứng lại lập tức không thể bình tĩnh, nhịn không được nhẹ giọng ngâm nga, lại còn hát bài “Ngày lành” đặc biệt vui vẻ tươi sáng nữa chứ!
Lăng Vi chọn quần áo trong tủ quần áo, sau đó chọn được một chiếc váy trắng rồi mặc vào, nhìn cửa phòng tắm thông qua gương trước tủ quần áo, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tạ Thanh Nghiên đang cẩn thận cạo râu, anh nâng cằm lên để lộ ra hầu kết, tư thế rũ mắt xuống nhìn gương thật sự gợi cảm chết đi được, làm cô nhịn không yeutruyen.net được liếm liếm môi.
Vì thế cô xoay người đi tới chỗ anh, nói: “Em cạo râu giúp anh được không?”
Ba Tạ luôn là người dính được thì sẽ dính, lúc này vừa nghe cô nói như vậy đã lập tức giao tuýp kem cạo râu đã nặn ra được một nửa cho cô, “Bôi đều ra trước.”
Lăng Vi gật đầu, “Được rồi.” Sau đó cô cầm tuýp kem cạo râu lấy ra một ít kem rồi thoa đều lên cằm anh.
Sau đó cô mới cầm lấy dao cạo râu, thoạt nhìn cái này rất sắc bén, vì thế dặn dò: “Anh đừng nhúc nhích!”
Tạ Thanh Nghiên cười chớp chớp mắt, tỏ vẻ anh sẽ không động đậy.
Sau đó cô nhanh chóng phát hiện chiều cao của hai người có chút vấn đề, vì thế nhìn nhìn bốn phía, rồi chỉ vào bồn cầu nói: “Anh ngồi lên đó đi, em mới xuống tay được.”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên 😘
Vì thế Tạ Thanh Nghiên lại ngoan ngoãn mà ngồi lên nắp bồn cầu.
Chờ đến khi cô chuẩn bị xuống dao thì Tạ Thanh Nghiên lại đột nhiên làm động tác dừng lại, sau đó lại khoa tay múa chân làm tư thế gọi điện thoại, Lăng Vi lập tức hiểu rõ, vì thế nhanh chân chạy ra ngoài cầm di động vào giúp anh.
Lúc sau chính là hình ảnh cô cẩn thận cạo râu giúp anh, anh lại nghiêm túc chụp ảnh, hình ảnh vô cùng ấm áp.
“Anh, về sau để em cạo râu giúp anh đi, kỹ thuật của em tốt như vậy mà.” Lăng Vi dựa vào cạnh cửa nhìn anh rửa mặt, cạo râu xong khuôn mặt vừa sạch sẽ lại anh tuấn, làm cô không rời mắt được.
Tạ Thanh Nghiên nghe xong cười nói: “Vậy sau này chúng ta phải dậy sớm nửa tiếng mới được, động tác của em thật sự quá chậm, hôm nay rõ ràng chúng ta phải vội vàng đi lãnh chứng, vậy mà lại bị em kéo dài hết nửa tiếng!”
Lăng Vi bĩu môi, “Vào lúc này chẳng lẽ anh không nên khen em rất tuyệt sao? Vậy mà còn chê em chậm nữa!”
Tạ Thanh Nghiên ôm cô hôn hôn mấy cái, “Được rồi, em tuyệt nhất, bây giờ chúng ta mau thay quần áo xuống lầu ăn cơm sáng sau đó xuất phát đi lãnh chứng thôi!”
Lúc này Lăng Vi mới vừa lòng gật gật đầu.
Khi ăn sáng, Tạ Thanh Nghiên hỏi bà cụ để lấy sổ hộ khẩu, hai mắt bà cụ lập tức sáng ngời, nhìn anh xong lại nhìn Lăng Vi, sau đó vui tươi hớn hở mà về phòng đi lấy sổ, sau khi bà giao sổ cho Tạ Thanh Nghiên xong mới cười dặn dò: “Đêm nay về sớm một chút, cả nhà chúng ta phải chúc mừng một phen mới được!”
Nói xong vẫn không giấu được sự vui mừng trong lòng, bà đi đến bên cạnh Lăng Vi, ôm lấy cô, “Con ngoan.”
Hốc mắt của Lăng Vi có chút nóng lên, ôm eo bà cụ cười ngây ngô.
Lúc hai người chạy tới thì đúng lúc Cục Dân Chính đã mở cửa, ngoài cửa có rất nhiều người trẻ tuổi đang đợi chờ, xem ra đây đều là người chuẩn bị lãnh giấy kết hôn, tâm trạng đều gấp gáp như nhau.
Lăng Vi ngồi ở trong xe ngơ ngác nhìn cánh cổng kia, sau đó quay đầu qua nhìn Tạ Thanh Nghiên: “Đột nhiên em có chút khẩn trương.”
Tạ Thanh Nghiên nhéo nhéo tay cô, sau đó lại đưa đến bên miệng hôn, nói: “Hôm nay là do em chọn, nên khai trương, cầu phúc, kết hôn, anh không cho em đổi ý.”
Lăng Vi thở dài nói: “Vậy đi thôi.”
Tạ Thanh Nghiên chờ cô xây dựng tâm lý đủ rồi mới mang cô xuống xe đi vào Cục Dân Chính.
Hơn một tiếng sau, hai người mang vẻ mặt thoải mái trở lại xe.
Lão Trương là người đầu tiên lên tiếng chúc phúc, “Chúc mừng ông chủ bà chủ, chúc hai người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử!”
Lăng Vi cười đến mặt mày ngọt ngào, “Cảm ơn!”
Tạ Thanh Nghiên mới vừa ngồi vào trong xe đã lấy giấy hôn thú ra cẩn thận nhìn kỹ, trong lòng rất là cảm khái.
Sau đó lại nghe Lăng Vi ở bên cạnh nói: “Hình như cũng không khác gì cả.”
Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, có cuốn vở chứng này rồi, hai người bọn họ sẽ là bạn đời chân chính, bọn họ phải có trách nhiệm với đối phương, cả đời chung thủy như một.
Sau khi cất giấy chứng nhận và ảnh chụp vào túi hồ sơ xong, Tạ Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn cô, “Bà xã, kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu? Về trên núi hay là trải qua thế giới cho hai người?”
Lăng Vi dựa đầu vào vai anh, “Ông xã, chúng ta trở về trên núi đi, chắc mẹ đang ngóng trông chúng ta trở về đó.”
Tạ Thanh Nghiên cười, “Gọi lại một câu.”
Lăng Vi: “Ông xã.”
Tạ Thanh Nghiên: “Gọi lại.”
Lăng Vi: “Ông xã.”
Tạ Thanh Nghiên cảm thấy mỹ mãn, “Bà xã thật ngoan.”
Lão Trương nghĩ thầm: Buồn nôn!
Trên đường trở về, Lăng Vi nói tin tức mình đã lãnh chứng cho Lý Ý nghe, Lý Ý hoảng sợ vội vàng dặn dò: “Dặn dò ông xã nhà em đừng tùy tiện đăng giấy hôn thú lên trên mạng! Muốn công bố cũng phải tìm một thời cơ thích hợp đã.”
Lăng Vi nói: “Yên tâm đi, anh ấy có chừng mực.”
Lý Ý không khách khí nói: “Anh ta có chừng mực? Không biết em lấy đâu ra tự tin này!”
Lăng Vi:……
Xe trở về biệt thự trên núi, khi mới vừa tiến vào sân đã phát hiện trong sân có chiếc một chiếc xe xa lạ, xem ra là có khách trong nhà.