Trần Phong nhắm mắt để giảm bớt ưu phiền, khi mở miệng ra đã quay trở về dáng vẻ như trước: “Anh Hiền, con nói đúng. Nhưng tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ trong cuộc sống, đợi đến khi tình cảm dần biến mất, con sẽ phát hiện giá trị lớn nhất mà người yêu có thể cho con không phải tình cảm mà là cuộc sống, cậu ta có thể đem đến cho con cuộc sống thế nào. Từ nhỏ đến lớn con không thiếu thốn gì cả, con không biết được mùi vị của nó đâu, chắc hẳn con biết rõ từ nghèo thành giàu dễ chấp nhận hơn từ giàu về nghèo.”
“Thẩm Đông Dương mới là người có thể giúp con đứng vững, đứng bên đúng người, có lẽ cậu ta không thể giúp con cao hơn một tầng lầu nhưng cậu ta có thể bảo đảm con sẽ không rơi xuống,”
Anh Hiền cười: “Mẹ, những lời này mẹ nói với thân phận mẹ nói với con gái, hay là lấy thân phận vợ chủ tịch nói với người thừa kế?”
Trần Phong: “Có ý gì?”
Anh Hiền cười lắc đầu, lựa chọn bỏ qua đề tài này, sửa miệng hỏi: “Mẹ, mẹ cảm thấy con có thể nắm lấy toàn bộ Tưởng thị sao?”
Trần Phong hỏi lại: “Vì sao lại không thể.”
“Bởi vì bố có sáu đứa con, trừ khi những người khác chết sạch, bằng không Tưởng thị không bao giờ là của mình con được.” Anh Hiền thản nhiên nói: “Mẹ, Tưởng thị đã không phải công ty năm đó mẹ sáng lập với bố rồi, bây giờ dưới cờ của Tưởng thị có 3 công ty niêm yết, 8 công ty sở hữu tư nhân, những công ty này không có cái nào thật sự là ‘Tưởng thị’ cả, cái gọi là Tưởng thị chỉ là một khái niệm, đến khi không còn nữa thì khái niệm này cũng sẽ biến mất.”
“Bây giờ chia ra cũng đến cực hạn rồi, con tin tưởng bố đã suy nghĩ cặn kẽ, thậm chí là sau khi có kết quả dò xét chúng ta hết lần này tới lần khác, cho con nhiều hơn thì sẽ dẫn đến việc kiện tụng không ngừng nghỉ, tính luôn Tưởng Anh Độc thì sáu người bọn con, cô cắn tôi, tôi cắn cô, có thể tốn 10-20 năm, rất nhiều công ty gia tộc đều vì vậy mà sụp đổ.”
Đây là “khốn cảnh” mà tất cả phú nhị đại đều phải gặp, trừ khi tự lập công ty hoặc là con một, nếu không thì phải tranh giành với anh chị em, rất khó đạt được địa vị trong lòng bậc cha chú.
Trần Phong nói: “Anh Hiền, không được đánh tráo khái niệm, bây giờ chúng ta đang nói Thẩm Đông Dương có thể giúp con đi lên cao nhanh hơn.”
“Bị mẹ phát hiện rồi.” Anh Hiền nhún vai, cười thản nhiên nhưng cũng xảo quyệt, giống một cô bé bị bắt bẻ trò đùa.
Trần Phong bất lực, mơ hồ cảm thấy mình đàn bị con gái dắt mũi xoay vòng vòng, đề tài cũng vòng tới vòng lui, không hề đúng trọng tâm chút nào.
Trần Phong thử thay đổi suy nghĩ, nói: “Anh Hiền, con đã lăn lộn một trận như vậy rồi, ngoại trừ việc khiến danh tiếng của mình xấu đi thì không có bất cứ tác dụng thực tế gì, nếu nhà họ Thẩm lựa chọn con thì sao có thể từ hôn vì chút chuyện cỏn con này chứ. Con đó, vẫn còn trẻ, lấy tên tuổi của mình để gây chuyện. Con nhìn mấy người làm từ thiện hết đợt này đến được khác đi, có thể tránh được bao nhiêu thuế, chẳng phải chỉ vì một cái tiếng thơm thôi sao, đây là bản tính của con người, sau này con sẽ hối hận.”
Anh Hiền cụp mắt, từ chối cho ý kiến.
Trần Phong không ngừng thuyết phục: “Sau khi kết hôn, Thẩm Đông Dương có thể phái người ta giám sát con 24 giờ à?” Có mấy lời bà khó lòng nói thẳng ra được, dừng lại một chút mới nói: “Anh Hiền, con làm ầm trận này là được rồi, đừng trêu đùa tương lai của mình nữa, tuy bố con đã nhường cổ phần nhưng uy nghiêm của ông ấy vẫn còn, nếu thật sự xảy ra chuyện thì đám già trong hội đồng quản trị vẫn nghe ông ấy, không thể thiếu cảnh giác được.”
Im lặng một hồi lâu, Anh Hiền nói: “Mẹ, con biết, con không có dự định để mọi người chú tâm vào việc nhà mình nữa đâu.”
Trần Phong cảm thấy vô cùng vui mừng. Ai cũng có thời kỳ phản nghịch, đây chắc là kỳ phản nghịch của Anh Hiền rồi, thế nhưng dù sao đi nữa cô vẫn là một đứa trẻ có chừng mực.
Nhìn vẻ mặt của cô là biết, từ đầu tới đuôi đều rất bình tĩnh, không ồn ào mấy thứ như không phải anh ấy thì con không gả, chứng tỏ cô cũng biết điểm mấu chốt nằm ở đâu.
Trần Phong cầm túi xách đứng dậy, nói: “Buổi tối mẹ còn có hẹn, đi trước đây. Gần đây con vất vả rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Anh Hiền tiễn bà xuống lầu, trước khi tạm biệt, Trần Phong giữ chặt tay Anh Hiền, nói: “Anh Hiền, con vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của mẹ.”
Anh Hiền cười cười.
Nhìn đôi mắt bình tĩnh kia, Trần Phong mất mát. Đây không phải phản ứng trong dự đoán của bà, bà cho rằng con gái sẽ xúc động một chút.
Năm đó bà giận dỗi bỏ rơi con gái đến Singapore bình tĩnh, lần này trở về mới phát hiện hai đứa nhỏ một đứa biến thành đồ bỏ đi, một đứa khác trở nên xa vời khó nắm bắt…
Trên xe, Trần Phong thầm thở dài.
Trở lại chung cư, Phó Thành đã đi ra khỏi phòng ngủ, đang từ từ bỏ chén đũa vào máy rửa chén trong phòng bếp.
Anh Hiền ôm lấy eo anh từ sau lưng, thấp giọng nói: “Em xin lỗi.” Phải để anh trốn tránh trong phòng như người không thể đưa ra ánh sáng.
Phó Thành lắc đầu, lau khô tay, xoay người ôm cô: “Anh hiểu mà, bây giờ không phải lúc.”
Anh Hiền ôm chặt hơn: “Anh nghe thấy sao?”
“Nghe được một chút.”
Một chút là nhiều hay ít, có thể đang cho rằng thái độ của cô ba phải sao cũng được hay không?
Phó Thành mở miệng trước, giọng nói nghẹn ngào: “Không có cậu ta, có phải rất khó khăn hay không?”
Anh Hiền suy nghĩ một chút mới hiểu được anh đang nói Thẩm Đông Dương, nhẹ giọng nói: “Đúng thật anh ta là lối tắt, chỉ là, dựa núi núi sập, dựa người người đi, tựa lưng vào nhà họ Thẩm không chắc là chuyện tốt, chẳng may anh ta ngã xuống, Tưởng thị không đơn giản là chỉ mất chút lợi ích thôi đâu. Hơn nữa, buộc cùng một chỗ với anh ta, sau này công ty có phải họ Tưởng hay không cũng khó nói, có thể em sẽ trở thành một tay sai cấp cao.”
Anh Hiền vuốt ve tấm lưng căng chặt của anh, nói: “Phó Thành, không phải em nói để an ủi anh, cho dù là lựa chọn nào cũng có nguy hiểm. Trước kia em nguyện ý chấp nhận nguy hiểm để mau chóng nắm lấy Tưởng thị, bây giờ em không muốn.” Cô tốn sức ngửa cổ, nhìn thẳng vào anh: “Anh không tin em ư?”
Phó Thành lập tức nhíu mày.
“Đừng phủ nhận, em cảm thấy anh nghĩ như vậy, anh cảm thấy em không thể ngồi vững trên Tưởng thị với bản lĩnh của mình, cần phải dựa vào người khác mới được.”
Rõ ràng là đang gây chuyện, Phó Thành không thể nào chống đỡ, chỉ có thể dùng sức ôm cô hơn.
Anh Hiền nói: “Phó Thành, có Thẩm Đông Dương thì em bớt chút sức, ngồi vững trên vị trí chủ tịch sớm mấy năm, không có anh ta thì tốn sức thêm mấy năm nữa, chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi.”
Cô giơ hàng mi thon dài, khóe môi cong lên, ánh sáng lộ ra từ đôi mắt đen nhánh, trong hồn nhiên có sẵn kiêu ngạo.
Lóa mắt như thế, Phó Thành không thể nào rời mắt được.
Tính xâm chiếm của ánh mắt anh quá mạnh, Anh Hiền nhìn mà rung rinh, bắt lấy cánh tay anh rồi nói: “Vẫn chưa cất chén xong đâu.”
Phó Thành không hé răng, ngoan ngoãn buông tay.
Anh Hiền đến trước bồn rửa tay, mở vòi nước.
Không ngờ Phó Thành lại dán lên, cánh tay hư hỏng vòng qua eo cô, môi cọ cọ sau cổ cô.
Anh Hiền vừa tê vừa nhột, rụt cổ cười: “Đừng quậy.”
Phó Thành không nghe, từ cọ đổi thành hôn, đốt từng đốm lửa lên làn da của cô, đốt Anh Hiền run rẩy.
Hồi lâu, Phó Thành nói với giọng khàn khàn: “Anh yêu em.”
Anh Hiền lập tức cứng đờ, lông mi run rẩy, nhỏ nhẹ hỏi: “Anh nghe thấy gì rồi.”
Phó Thành không trả lời, xoay vai cô, hai tay đặt hai bên người cô, đè cô lại giữa cánh tay và lồng ngực mình, khom lưng mắt đối mắt, mũi đối mũi với cô, cánh môi mỏng cũng tạo thành một vòng cong.
Chắc chắn anh đã nghe thấy rồi, nếu không sẽ không cười như vậy.
Anh Hiền như đắm chìm trong đôi mắt nóng rực của anh, hoảng hốt, nghe anh nhắc lại một lần nữa: “Anh Hiền, anh yêu em.”