Sau khi Hoắc Đông tắm xong lần nữa bước ra đã là 10 giờ tối.
Hướng Tình còn trong phòng tắm làm vệ sinh, một mình Hoắc Đông nhìn chung quanh căn hộ của cô.
Lúc anh tới Hướng Tình cố ý chỉnh ánh đèn tối mờ, bây giờ mới có thể nhìn rõ ràng toàn cảnh căn phòng.
Trong nhà trang trí đơn giản thanh nhã, lấy màu trắng và sắc gỗ thô làm chủ đạo, hoa tươi, huân hương, quầy để rượu, thảm,... mỗi chi tiết đều thể hiện sự tinh tế của chủ nhân.
Một góc phòng khách thậm chí treo bức bút hoạ thuỷ tiên đồ, chặn giấy và bút mực, bên cạnh còn có một cây đàn tỳ bà.
Căn hộ của Hướng Tình diện tích cũng không nhỏ, không giống của người độc thân, mà thích hợp cho một gia đình nhỏ ở hơn. Đoạn đường của tiểu khu này ưu việt, khách ở là tầng lớp có tiền, giá nhà cũng không thấp. Phú nhị đại như Mạc Dực vì để tiện đi làm cũng lựa chọn ở đây.
Nếu Hướng Tình thuê, một người không cần thiết ở căn to như này, trừ khi là thuê chung.
Căn nhà này không có đồ dùng của đàn ông.
Bàn chải đánh răng, dép lê, máy tính, quần áo, tách trà... Không hề có dấu vết.
Hướng Tình mặc một cái váy ngủ tơ tằm màu lam nhạt ngang đầu gối từ trong phòng đi ra, mái tóc vừa mới sấy khô mềm mại rơi bên hông.
Cô đi đến bên người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng khách. Từ sau lưng cô vòng lấy eo anh, thân mình mềm mại dán lên lưng anh.
"Suy nghĩ gì vậy?"
Cô gái sau khi triền miên thoả mãn tiếng nói cũng mang theo ngọt ngào không cách nào che dấu.
Hoắc Đông cảm thụ được cô gái mềm mại không xương dán lên sau lưng, lãnh đạm nói: "Em ở chung với đàn ông?"
Hướng Tình sửng sốt, chợt buông eo anh, dịch một bước đứng đối mặt với anh ở cửa sổ sát đất:
"Không có, vì sao anh lại nói như vậy?"
Hoắc Đông giơ tay chỉ chỉ trêи kệ trang trí cách đó không xa có để một cái dao cạo râu. Toàn bộ căn nhà chỉ có duy nhất một dấu vết đàn ông đó.
Hướng Tình nhìn vào mắt Hoắc Đông, lại giơ tay ra ôm anh, dán vào trong lồng ngực, dẩu dẩu cái miệng nhỏ, ngẩng đầu nhìn anh:
"À, đó là của
s.εメ partner* của tôi..."
*
S.εメ partner: bạn tình.Hoắc Đông nhướng mày.
Anh từng ở nước ngoài nhiều năm, phụ nữ bên cạnh sống thoáng về chuyện ȶìиɦ ɖu͙ƈ, anh cũng không hiếm lạ.
Nhưng cô gái trước mắt này, toàn thân bên ngoài giống như một tiểu thư khuê các truyền thống phong độ trí thức, ở trong việc nam nữ, lại như thế... phóng đãng bộc trực.
Đơn thuần trong sáng, mâu thuẫn lại dụ hoặc.
Hướng Tình vừa dùng ngón tay vẽ vòng sau eo anh, vừa nói: "Anh ta chưa từng tới nhà tôi, dao cạo râu là do có một lần chúng tôi đi suối nước nóng anh ta không cẩn thận bỏ nó vào trong túi tôi."
"Tôi ở một mình nha..." Đôi mắt Hướng Tình long lanh ngập nước, khoé mắt cong lên cười ngọt ngào nhìn anh.
"Bọn em hiện tại còn hẹn sao?" Hoắc Đông hỏi.
Anh trước đây ở Mỹ đi học và làm việc nhiều năm, cũng từng có vài mối quan hệ bạn tình ổn định. Nhưng chưa từng có chuyện có hai mối quan hệ cùng một lúc.
"Ít nhất sau khi biết anh không có hẹn qua..." Hướng Tình cắn môi, "Chẳng qua sau này thì tôi cũng không thể bảo đảm đâu."
"Tuy rằng làm với anh cảm giác rất tuyệt," Hướng Tình cố ý làm ra biểu tình say mê lại mất mát, "Nhưng Hoắc tiên sinh lại có vợ rồi, chúng ta luôn có thời điểm không thể theo ý mình..."
Nếu lúc tôi yêu cầu anh không thể thoả mãn mà nói...
"Hắn có thể thỏa mãn em?"
Hướng Tình đôi mắt liễm diễm, làm bộ do dự, nhẹ than mà nói ra sự thật: "Anh ta cũng rất mạnh..."
Hướng Tình không phủ nhận bản thân dùng chút thủ đoạn nhỏ, làm Hoắc Đông cảm giác mình không phải chỉ mê muội với anh.
Dùng bản tính của đàn ông kϊƈɦ thích ý chí chiến đấu của anh, cũng là một loại thủ đoạn để bắt lấy đàn ông.
Hoắc Đông nhíu mày đang muốn nói cái gì đó, Hướng Tình lại nâng hai cánh tay như ngó sen lên vòng quanh cổ anh, ngửa đầu, cánh môi đỏ tươi ướt át đưa đến bên môi anh, mềm mại nói:
"Hoắc Đông... chúng ta hiện giờ cũng là partner đúng không..."
Bàn tay Hoắc Đông xoa lưng cô, một cái tay khác cách áo ngủ tơ lụa xoa cái ʍôиɠ xúc cảm cự tốt của cô: "Ừm."
Hướng Tình nhận được câu trả lời khẳng định của người đàn ông lạnh lùng, lại nhìn lên trêи mặt anh vẫn bình thường không có biểu tình gì, cô cảm thấy trong lòng mềm thành một bãi nước xuân. Mặt chôn trong lòng anh, thanh âm coi nhẹ nhàng:
"Em thích được anh sờ..."
Thời điểm Hoắc Đông rời đi đã gần 11 giờ.
Sau khi anh đi, Hướng Tình đi đến kệ trang trí lấy dao cạo râu kia, nhớ tới một gương mặt đàn ông anh tuấn khác.
Dylan là bạn giường đầu tiên cũng là duy nhất của cô.
Lúc cô mới đến thành phố này phát triển đã ngây ngốc ở văn phòng một khoảng thời gian, làm hạng mục IPO yêu cầu thường xuyên đi công tác, áp lực công việc cực lớn. Không khéo chính là, lại đúng lúc sau khi cô thất tình, cảm xúc đã xuống mức tệ nhất, tinh thần vặn vẹo một khoảng thời gian.
Vào một buổi tối cuối tuần khi đi công tác lần thứ hai, cô trùng hợp nghe được Dylan gọi điện thoại với bạn gái. Anh ta kiên nhẫn nói từng lời xin lỗi, từng lời âu yếm để dỗ dành bạn gái nhỏ đang oán trách anh ta luôn đi công tác, không có thời gian bên cạnh cô ấy.
Bị ma quỷ ám ảnh, buổi tối ngày hôm sau, Hướng Tình liền mượn cớ công việc đi gõ cửa phòng Dylan.
Giờ nhớ lại, khi đó bản thân câu dẫn vẫn rất vụng về, rất cẩn thận, không có bài bản, chỉ dựa vào một chút tà niệm vừa phát sinh trong lòng kia chống đỡ.
Nhưng, đến buổi tối ngày thứ ba, đêm khuya Dylan gõ cửa, leo lên giường cô.
Từ đó về sau mỗi lần đi công tác hai người liền thâu hoan đến mê muội, ban ngày làm việc áp lực, đêm khuya đều ở Hilton phát tiết.
Dylan đầu này vừa ôn hoà lời nói dịu dàng kiên nhẫn trả lời điện thoại bạn gái, đầu kia vừa mở khoá bra của Hướng Tình.
Từ đây Hướng Tình sa đoạ thật sâu vào trong kɧօáϊ cảm báo thù khó có thể miêu tả.
—————————————————
Vivi: nhớ đừng quên nhấn ⭐️
cho ta nhéeee ????
Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247