Giang Yểm Ly lui về sau, ánh mắt của cô dù đã nhìn thấy nhưng vẫn diễn ra được cái thần thái của người mù, thực sự rất đáng khen. Gương mặt xanh xao, động tác thì mang theo chút vụng về, lùi về phía sau vài bước thì đã đụng trúng bậc thềm, lập tức cô ngã xuống đất.
Dương Nghiêm hớt hãi tiến đến đỡ cô dậy, nhưng hắn vừa mới nấm lấy cổ tay thì cô đã lập tức vùng ra, sắc mặt không tốt nhưng tiếp đó lại mang theo nghi hoặc.
Người đàn ông quan sát cô, trong lòng trở nên lo lắng.
Mắt cô không nhìn thấy, vậy nên những giác quan khác nhạy bén vô cùng, có khi nào chỉ vì hắn chạm vào mà cô cảm thấy quen thuộc, sẽ nhận ra hay không?
Giang Yểm Ly chật vật ngồi ở trên đất rồi lui về sau, cô lúc này thực sự thảm thương vô cùng, bởi vì ‘không nhìn thấy’ cho nên chẳng thể nào chạy được.
"Ha, nhìn kìa nhìn kìa, trông có… ".
"Dương Nhất Nguyệt!!! " - Người đàn ông xoay về hướng em gái mình rồi trầm giọng, từng câu từng chữ đều mang cảnh cáo, mắt phượng tràn đầy tức giận, có thể đoán được rằng chỉ cần Dương Nhất Nguyệt có ý khiêu khích dù chỉ là một chữ thì hắn cũng sẽ không nể tình cảm anh em mà tống cổ cô ta đi.
Gương mặt Giang Yểm Ly không còn giọt máu, cô lồm cồm đứng dậy rồi thét lên:
"Vô! Vô… anh… anh đừng có đến đây, Vô… cứu… ".
Con ngươi màu đen của người đàn ông mang theo chút phức tạp, lúc cô cảm thấy sợ hãi người đầu tiên nhớ đến chính là hắn, nhưng giọng nói khiến cho cô trở nên mất bình tĩnh lại là của hắn.
Trái tim của hắn thực sự rất khó chịu, đau đáu như bị ai bóp chặt, hô hấp khó khăn.
Hắn hé môi hít lấy một hơi rồi cố gắng thở ra một cách chậm rãi và không gây tiếng động, tiếp đó liền nhỏ giọng:
"Anh lập tức đi ngay, không phiền em đâu, đừng lo ".
Khi hắn vừa cất giọng, cô liền lui về sau, đôi mắt mông lung nhìn vào hư không và nâng cao cảnh giác, tiếp đó liền không nhịn được mà mở miệng:
"Lần này anh lại định giở trò gì nữa đây? Đã xây mật thất bí mật ở một nơi không ai tìm thấy, chỉ chờ cơ hội bắt tôi đến đó có đúng không? ".
"… " - Dương Nghiêm thực sự bất lực, hắn lúng túng và ngập ngừng không biết nên làm gì tiếp theo, nhưng sau đó vẫn lên tiếng:
"Yểm Ly, nghe anh giải thích… ".
"Đừng đến gần tôi!!! " - Giang Yểm Ly lại lui về sau, nhưng mà Vàng thì không như thế, nó quấn quýt dưới chân hắn, phát ra âm thanh nũng nịu.
Cô diễn vai kẻ mù, dùng tai xác định vị trí của hắn thông qua âm thanh, bất ngờ cô gọi:
"Vàng? ".
Chú chó nghe thấy tên, lập tức sủa một cái đáp lại.
Dường như ý thức được sự nguy hiểm, người đàn ông liền xoay người, hắn quét mắt nhìn về phía em gái gương mặt tràn đầy căm phẫn đang bất mãn cúi đầu, lười biếng nói:
"Đi thôi ".
Dương Nhất Nguyệt bị hắn túm cổ tay kéo đi, Giang Yểm Ly cứng đờ đứng ở đó, cô hô hấp gấp gáp, giọng nói run rẩy:
"T… Tiểu Thuý… ".
"Vâng ".
"Đưa tôi về phòng đi ".
Cô gái vội vàng được dìu về phòng, gương mặt sợ hãi cho đến khi cánh cửa đóng lại và chẳng còn ai ngoại trừ bản thân ở trong phòng.
Giang Yểm Ly vuốt ngược tóc ra phía sau, nhớ lại gương mặt khó coi của Dương Nhất Nguyệt, dù muốn lao vào túm lấy cô nhưng lại không thể làm được thì không tự chủ được mà cười.
Trò này vui thật đấy, thảo nào hắn lại say mê diễn kịch.
Dương Nhất Nguyệt bị hắn lôi đi, Dương Nghiêm nhét em gái mình vào trong ghế lái phụ, chưa đợi cô ta kịp lên tiếng đã lớn giọng cảnh cáo:
"Đừng có để anh thấy em đến đây làm phiền Yểm Ly thêm lần nào nữa, em cũng biết tính tình của anh mà, đúng không? ".
"Anh, rốt cuộc anh bị sao vậy? Dạo này anh không có mặt ở nhà, tập đoàn cũng rất hiếm khi xuất hiện, chị Yên Chi cười vui đến nỗi khoé môi cũng sắp dài đến tận mang tai rồi. Em cứ tưởng anh bận rộn, không ngờ lại ở cùng với thứ đó ".
"Thứ đó? " - Giọng nói của hắn mang theo dò xét và không hài lòng.
Dương Nhất Nguyệt bề ngoài không sợ trời không sợ đất, được cha mẹ nuông chiều, nhưng chẳng ai ngờ được cô ta chỉ sợ duy nhất người anh trai này, tone giọng lập tức hạ xuống dù đang tức giận:
"B… bình thường em vẫn gọi như vậy, anh cũng chẳng bắt bẻ em, sao bây giờ… ".
"Từ nay về sau đừng có gọi như thế nữa ".