Người đàn ông trên mặt không có lấy một nụ cười, trong ánh mắt dù lộ ra vẻ đầy hứng thú nhưng cô lại có dự cảm chẳng lành.
Dương Nghiêm tiến sát, bàn tay đang bóp lấy cổ cô dần thả lỏng rồi buông bỏ, hắn nâng cằm của cô lên, trong lời nói đều mang theo những câu từ trách móc:
"Yểm Ly của chúng ta thật không ngoan, em hết lần này đến lần khác bỏ trốn là đang thách thức sự nhẫn nại của tôi có đúng không? ".
"Tôi chẳng dư dả thời gian mà làm như thế, mọi chuyện đến nước này là do kẻ điên là anh không muốn hiểu tôi đang muốn nói gì, còn tự cho mình là đúng. Tôi thực sự thắc mắc đấy, anh chống đối với mẹ mình, một mực muốn giữ tôi bên cạnh…
…Sao nào? Tôi trở thành người trong lòng của anh rồi, cho nên mới bất chấp tất cả mà giữ tôi bên cạnh? ".
Mắt phượng lãnh đạm, người đàn ông không hề đáp lại câu hỏi của cô, hắn đưa mắt nhìn xung quanh rồi lên tiếng:
"Nơi này tuy chật hẹp nhưng hai người ở chắc cũng chẳng sao, nhỉ? ".
Hắn có ý gì cô hoàn toàn hiểu được, không tức giận mà Giang Yểm Ly chỉ khinh miệt mà cười:
"Nơi này nhỏ bé làm sao chứa được vị thần như anh? Dương thiếu vẫn là nên tìm nơi thuộc về mình đi, tốt nhất là chọn những nơi sang trọng xa hoa nhất, nếu không thì giá trị của anh sẽ bị giảm đấy ".
Dương Nghiêm chăm chú nhìn cô, hắn không vội trả lời mà lẳng lặng quan sát từng đường nét trên gương mặt thanh tú của thiếu nữ.
Đôi mắt to tròn trông tràn đầy sức sống, chỉ mới không gặp một tháng mà khí sắc hồng hào, điều này khiến hắn vừa vui vừa thẹn.
Hắn cười lạnh, dửng dưng mà nói:
"Một tháng này tôi cho em tự do, cốt là để em suy nghĩ thật kỹ, nhưng mà dường như em lại chẳng hề trân trọng cơ hội có được nhỉ? ".
Người đàn ông nắm lấy cổ tay của cô, nước da của hắn trắng lạnh, so với màu da hơi ngăm của cô thì quả thực chênh lệch, hắn nhỏ giọng:
"Nơi ở tốt nhất đương nhiên hợp với tôi hơn nơi này, trùng hợp là tôi đang cần một con thú cưng để những lúc buồn chán sẽ có thứ mà tiêu khiển ".
Lời mà hắn nói bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nhưng từng câu từng chữ đều mang ý tứ, Giang Yểm Ly nhìn hắn thì lại càng sợ hơn, cô cố giật tay ra nhưng hắn lại nắm chặt.
Gương mặt của Dương Nghiêm bình tĩnh đến lạ thường, những năm gần đây cô mới hiểu được đôi chút về con người này.
Hắn mang một gương mặt thư sinh hoà nhã, mỗi khi cười đều tràn đầy gió xuân, khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng cũng có đôi lúc cô nhìn thấy hắn duy trì nụ cười đó thì cả cơ thể lại rùng mình khiếp sợ.
Giang Yểm Ly không lý giải được, đây chẳng qua chỉ là trực giác mà thôi.
Chẳng hạn như lúc này, hắn cười lên liền khiến cho cô muốn tháo chạy, lại thêm cái hàm ý sâu xa mà hắn nói thì dù có mười lá gan cô cũng chẳng dám ở lại.
Vùng vằng mãi mà chẳng được khiến cho cô nóng lòng gào vào mặt hắn:
"Buông tay… á! ".
Người đàn ông túm chặt lấy cô, gương mặt hắn cũng dí sát, hơi thở nóng rực hệt như một con mãnh thú cứ thế phả lên, da đầu của cô cảm thấy tê rần.
Hắn càng tiến tới thì cô càng kháng cự, và chính vì như thế mà hắn lại càng không chịu buông tha.
Một vòng lặp.
"Ban đầu vì không muốn em lỡ dở việc học hành nên tôi mới mua căn biệt thự ở gần trường em, bất chấp nơi đó cách xa thành phố A. Lúc nào rãnh đều đến đó với em, Giang Yểm Ly, em thế mà lại bỏ học chạy ra nước ngoài, lại đến cái nơi hoang vu hẻo lánh này để tránh mặt tôi? Quả nhiên cho em nhiều tự do quá thì không ổn, em hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn chịu đựng của tôi, đúng là can đảm lắm đấy ".
"Ai mới là kẻ khiêu khích? Tôi ngay từ đầu đã nói thẳng rằng tôi không muốn ở cùng với anh, tôi làm tất cả mọi chuyện chỉ để anh bớt điên lại mà thôi. Anh thì hay rồi, ngay cả lời của mẹ mình cũng làm trái. Anh mua biệt thự rồi đem tôi đến đó là có ý gì? Muốn tôi trở thành tình nhân của anh, mặc cho anh chà đạp dưới chân sao? Dương Nghiêm, đừng có nằm mơ nữa, dù có gả cho một kẻ chẳng ra gì thì cũng tốt hơn phải làm công cụ ấm giường cho anh!!! ".