Giọng anh không nhẹ không nặng.
Nhưng giống như một tiếng sét giữa trời quang, trong nháy mắt đánh thức Ôn Dĩ Phàm.
Hôm qua lúc cô đến đây, đã nói với Tang Diên thế nào nhỉ.
—— "Xin lỗi, chúng tôi ở đây là quán bar lành mạnh."
—— "Vậy thì thật tiếc."
". . ."
Ôn Dĩ Phàm khẽ nhấp môi, cảm giác bối rối ùn ùn kéo tới chiếm lấy cô.
May mắn là xung quanh ồn ào, cậu pha rượu hoàn toàn không nghe được lời Tang Diên nói, chỉ buồn bực than vãn: "Anh, làm gì vậy chứ." Rồi sau đó, cậu chỉ chỉ ngăn kéo, hơi cao giọng hỏi: "Anh có thấy cái vòng tay để ở chỗ này sao?"
Nghe tiếng, Tang Diên nhẹ liếc về một cái.
Cậu pha chế giải thích: "Vị khách này hôm qua đến quán chúng ta, làm rớt mất cái vòng tay. Lúc đó Dư Trác nhặt được, em bỏ. . ."
Nói đến đây, cậu suy nghĩ, đổi lại lời nói: "Anh có giữ không?"
Tang Diên ngồi vào bên thành ghế, lười biếng trả lời 'A' một tiếng.
Cậu pha chế: "Vậy anh để ở đâu?"
Tang Diên thu hồi ánh mắt, không mặn không nhạt nói: "Chưa từng thấy qua."
". . ." Cậu pha chế nghẹn lời, bối rối không biết nói sao.
Cùng lúc đó, có hai cô gái trẻ tuổi đi đến cạnh quầy bar.
Như gặp được cứu tinh, cậu pha rượu ném cho Tang Diên một câu: "Ông chủ, anh chiêu đãi khách giúp em, em lo công việc trước". Sau đó lập tức quay đầu đi chào hỏi hai người kia.
Dư Trác cũng đã rời khỏi khu vực này từ lúc nào.
Chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mặc dù đang ở nơi ồn ào đông đúc, nhưng cũng không khác lắm so với ở riêng hai người. Dù sao cậu pha rượu đã nói như vậy, hai người người đứng người ngồi, không khí như tách biệt hẳn so với chung quanh, có chút khác thường.
Tang Diên cầm một cái ly sạch sẽ trong suốt, điệu bộ tự nhiên đi vào bên trong rót rượu, cho đến đầy nửa ly.
Một giây sau, Tang Diên đem ly đẩy tới trước mặt cô.
Ôn Dĩ Phàm ngoài ý muốn nhìn sang.
Vài sợi tóc đen rơi loạn trên trán anh, lông mi anh dày rậm, khuôn mặt ở góc độ này nửa chìm trong bóng tối. Trong tay anh còn cầm nửa lon bia, rũ mắt nói: "Muốn tôi chiêu đãi thế nào?"
Lúc này Ôn Dĩ Phàm thật sự có cảm giác, muốn 'phiêu'.
Cô im lặng chốc lát, không cầm ly rượu kia: "Không cần, cám ơn."
—— nhạt nhẽo.
Đoán chừng Tang Diên vẫn còn lúng túng vì lời giải thích của cậu pha chế, không thấy anh nhắc lại chuyện phương thức liên lạc nữa. Nghĩ dù sao đây cũng là địa bàn của anh, Ôn Dĩ Phàm quyết định nể mặt anh, cũng không nhắc tới.
Cô lại nói về chuyện chiếc vòng tay: "Ở đây mọi đồ vật khách để quên đều do ông chủ quản lý sao?"
Tang Diên cười: "Ai nói với cô như vậy?"
Ôn Dĩ Phàm hướng về phía cậu pha rượu chỉ chỉ.
Tang Diên nhìn theo, bàn tay đang gõ gõ trên bàn đột nhiên cầm lon bia đập mạnh lên quầy bar.
"Hà Minh Bác."
Hà Minh Bác vô thức ngẩng đầu: "Dạ, sao vậy anh?"
Tang Diên không mặn không nhạt nói: "Tôi lúc nào rảnh đến mức mấy chuyện đồ đạc bị thất lạc hư hỏng cũng xía vào vậy?"
". . ." Hà Minh Bác rõ ràng không phản ứng kịp, hơn nữa cậu còn bận, liền chỉ nói một câu, "Anh, anh chờ em chút, để em pha xong cho khách ly rượu này trước."
Thái độ của Tang Diên lúc này không được tốt lắm.
Ôn Dĩ Phàm mím môi, cầm danh thiếp thả vào ly rượu bên cạnh: "Vậy tôi để phương thức liên lạc lại đây, các anh nếu có tìm thấy thì gọi số này cho tôi, tôi sẽ đến lấy. Cám ơn."
Tang Diên mắt cũng không nhìn, qua loa lấy lệ ừ một tiếng.
Ôn Dĩ Phàm không hiểu được.
Nếu với bất kỳ khách hàng nào anh cũng đối đãi như vậy.
Thì quán bar này làm sao mà kinh doanh được.
Chắc là chỉ đối xử như vậy với một mình cô thôi.
Có lẽ là vì những lời nói trước đó của cô nên cảm thấy không vui. Cũng có thể là vì còn canh cánh trong lòng chuyện ngày xưa, giả vờ như không nhận ra cô, cũng không muốn có chút thái độ tốt nào với cô.
Hôm nay rạng sáng phải đi đến đồn công an, sau đó lại chạy đến ba nơi làm phỏng vấn. Trở về lại phải báo cho chủ nhà biết chuyện dọn nhà đi trước thời hạn hợp đồng, lại phải suy nghĩ thêm chuyện tìm chỗ ở mới, rồi lại còn phải đề phòng tên đàn ông hàng xóm trả thù.
Một đống chuyện ngổn ngang đang chờ cô.
So sánh lại, chuyện thái độ của Tang Diên, cũng không tính là vấn đề lớn gì.
Nhưng chẳng biết tại sao.
Có thể là vì còn sót lại chút bực bội từ lúc thức dậy kia, cô mơ hồ cảm thấy chán nản.
Ôn Dĩ Phàm nhẹ giọng bổ sung: "Chiếc vòng đó là vật rất quan trọng, làm phiền các anh chú ý giúp."
Cô đang chuẩn bị rời khỏi.
Tang Diên: "Đợi chút."
Ôn Dĩ Phàm dừng động tác lại.
Tang Diên nuốt nuốt rồi hắng giọng, lại kêu một tiếng: "Hà Minh Bác, cậu lề mề cái gì vậy?"
Hà Minh Bác: "A?"
"Khách mất đồ ở chỗ này." Tang Diên nhìn hắn, gằn từng chữ một, "Không đi tìm sao?"
". . ."
Tang Diên đã nói đến như vậy, Hà Minh Bác chỉ có thể lục soát lại lần nữa. Lần này rất thần kỳ lại nhìn thấy chiếc vòng tay ở ngăn kéo bên dưới. Cậu nhẹ nhàng thở ra, lập tức đưa cho Ôn Dĩ Phàm: "Là cái này sao?"
Ôn Dĩ Phàm nhận lấy: "Đúng, cám ơn anh."
Hà Minh Bác liếc nhìn về phía Tang Diên, tay sờ sờ sau ót: "Không cần không cần. Làm chậm trễ thời gian của cô như vậy, chúng tôi thật có lỗi."
Tang Diên tiếp tục uống rượu, không lên tiếng.
Ôn Dĩ Phàm gật đầu, xoay người rời đi.
Bên ngoài vừa lạnh lại ẩm ướt, cũng vắng vẻ. Cả con đường lạnh lẽo và trống không.
Ôn Dĩ Phàm bị lạnh đến nỗi lười cầm điện thoại, nhanh nhanh chóng chóng mở WeChat nhắn cho Chung Tư Kiều một câu "Đã tìm được vòng tay", xong liền đem tay giấu vào trong túi. Cô hít hít mũi, chợt mơ hồ mất thần.
Suy nghĩ dần dần bị lấp đầy bởi chuyện ngày trước.
Có lẽ vì nét xấu tính vừa nãy của Tang Diên lại thật quen thuộc với cô.
Cô nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
***
Ngày khai giảng năm lớp mười, Ôn Dĩ Phàm tới trễ.
Vừa đến trường học, cô ngay cả ký túc xá cũng không kịp ghé qua, chỉ kịp nhờ bác cả giúp cô đem hành lý gởi ở chỗ bảo vệ. Cô vội vã chạy về phía khu vực lớp mười ở tòa nhà A, leo đến bốn tầng lầu.
Cô chạy xuyên qua một hành lang dài, lại đi vào dãy phòng bên trong. Đi ngang qua chỗ máy uống nước, thì, lần đầu tiên cô gặp Tang Diên.
Cậu thiếu niên người cao dong dỏng, mặc áo trắng quần xanh đồng phục học sinh, túi sách đeo lỏng lẻo một bên vai. Khuôn mặt anh tuấn pha lẫn nét tự phụ, biểu tình hơi lạnh nhạt, nhìn có chút khó gần.
So với trạng thái của cô hoàn toàn khác biệt.
Như là không biết đã đổ chuông, cậu ở nơi đó lấy nước, nhìn qua nhàn nhã thoải mái.
Ôn Dĩ Phàm cuống cuồng, cô chỉ biết là lớp học của cô ở nhà A tầng bốn này, nhưng không biết vị trí cụ thể.
Cô không muốn lãng phí thời gian tìm kiếm, nên dừng bước lại, quyết định hỏi đường: "Bạn học."
Tang Diên buông chốt mở điện, tiếng nước chảy dừng lại. Cậu chầm chậm vặn chặt nắp bình, đưa mắt nhìn qua.
Chỉ nhìn lướt qua rồi dời ánh mắt, cũng không có vẻ muốn trả lời cô.
Lúc đó Ôn Dĩ Phàm còn chưa biết cậu, chỉ cảm thấy người này không sợ tới trễ, trong giờ học mà còn có thể nghênh ngang ở nơi này rót nước, lại không có vẻ cẩn thận và lo lắng của học sinh mới.
Càng giống học sinh lớp trên lão luyện nhiều năm.
Cho nên cô do dự mấy giây, sửa lại: ". . . Đàn anh?"
Tang Diên nhướng mày, lại lần nữa nhìn tới.
"Xin hỏi một chút " Ôn Dĩ Phàm nói: "Anh có biết lớp mười A7 ở đâu không?"
Lần này Tang Diên không giữ vẻ lạnh nhạt nữa. Cậu nâng nâng cằm, hết sức nhân từ mà lên tiếng: "Đi về phía trước quẹo phải."
Ôn Dĩ Phàm gật đầu, chờ cậu nói tiếp.
Nhưng Tang Diên không nói gì nữa.
Ôn Dĩ Phàm cũng không nghe thấy tương tự như "--là đến" để kết câu.
Sợ cậu còn chưa nói hết, do tính tình cẩn thận, cô nhắm mắt lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Tang Diên nhấc chân đi về phía trước, giọng nhàn tản lại thiếu đòn, "Sau đó tự bản thân nhìn số trên cửa lớp, chẳng lẽ còn đợi đàn anh lớp trên này từng bước từng bước hướng dẫn nữa sao —— "
Cậu kéo dài giọng, nói tiếp: "Em gái lớp dưới."
". . ."
Ôn Dĩ Phàm tốt tính nhẹ nói cám ơn.
Cô đi tiếp dựa theo hướng cậu chỉ, quẹo phải, liền thấy bảng hiệu khu vực lớp mười. Đi thêm chút nữa, là bảng hiệu lớp mười A7. Ôn Dĩ Phàm tăng nhanh nhịp bước, đến cửa cô nhỏ giọng nói: "Báo cáo."
Trên bục giảng cô chủ nhiệm nhìn về phía cô, rũ mắt liếc nhìn danh sách, hỏi: "Tang Diên?"
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu: "Thưa cô, em là Ôn Dĩ Phàm."
"Dĩ Phàm à." Cô chủ nhiệm nhìn xuống danh sách, có chút kinh ngạc, "Trong danh sách còn sót lại em và Tang Diên chưa tới, cô nhìn tên Tang Diên giống tên con gái, nên nghĩ đó là tên em."
Không đợi cô chủ nhiệm bảo cô đi vào, sau lưng Ôn Dĩ Phàm lại vang lên một giọng nam: "Báo cáo."
Theo tiếng nói, cô vô thức quay đầu lại.
Chỉ thấy "đàn anh lớp trên" mới vừa chỉ đường cho cô đang đứng ở sau lưng cô. Hai người đứng cách nhau chưa đến hai bước chân, đứng gần vậy cô mới nhận ra được vóc dáng cậu rất cao.
Ở khoảng cách này phải ngửa đầu mới nhìn được mặt cậu.
Khí tức lạnh lùng, bình thản mang thêm vẻ áp bức. Lại thoang thoảng như có như không mùi đàn hương.
Cậu cảm xúc nhàn nhạt, rất không thành ý nói: "Xin lỗi cô, em đến trễ."
"Hai em đi vào đi, ngồi ở vị trí đó." Cô chủ nhiệm chỉ chỉ hai chỗ ngồi còn sót lại trong phòng học, nhân tiện hỏi, "Vì sao mới ngày đầu tiên đã đến trễ rồi? Hai em đi chung à?"
Hướng cô chủ nhiệm chỉ là phía dãy bàn cuối cùng ở bên trong.
Hai chiếc bàn nằm song song cạnh nhau.
Ôn Dĩ Phàm nghiêm túc trả lời: "Dạ không đến chung. Người nhà em buổi sáng có việc bận, nên đưa em đến hơi trễ. Hơn nữa em cũng không biết đường, cho nên tìm phòng hơi mất thời gian."
"Vậy à." Cô chủ nhiệm gật đầu một cái, nhìn về phía Tang Diên: "Còn em thì sao?"
"Ba em không biết năm nay em đã lên lớp mười, " Tang Diên đi thẳng tới dựa vào cái bàn bên ngoài, lấy cặp sách bỏ lên, lười biếng nói, "Nên chở em đến trường cấp hai cũ bên kia."
". . ."
Yên lặng như tờ.
Bỗng sau một giây, tiếng cười ầm ĩ vang khắp cả lớp. Phòng học đang yên tĩnh bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Ôn Dĩ Phàm cũng lặng lẽ mỉm cười.
"Vậy sau này ba em chở em đi học thì nhớ nhắc ba nhé." Cô chủ nhiệm cũng cười vui vẻ "Được rồi, hai em ngồi xuống đi."
Tang Diên gật đầu xem như đáp lời. Kéo ghế ra, cậu đang định ngồi xuống, đột nhiên chú ý tới Ôn Dĩ Phàm đang đứng cạnh đó.
Động tác của cậu dừng lại: "Cậu muốn ngồi bên ngoài hay bên trong?"
Hai người nhìn nhau.
Ôn Dĩ Phàm vội vàng cười gượng gạo, chần chờ nói: "Bên trong đi."
Diện tích phòng học không lớn lắm.
Bàn học bị chia làm bốn tổ, mỗi tổ gồm bảy hàng, mỗi hàng lại có hai chiếc bàn xếp cạnh nhau. Hàng cuối cùng không còn dư lại nhiều chỗ, ghế bị ép sát vào vách tường, muốn đi vào bên trong thì người ngồi ngoài lui ra nhường đường.
Tang Diên không lên tiếng, lùi ra ngoài một bước, để cho cô vào chỗ ngồi.
Trên bục giảng cô chủ nhiệm lại bắt đầu nói tiếp: "Cô tự giới thiệu một chút nhé, cô là giáo viên chủ nhiệm năm nay của các em, cũng là giáo viên môn hóa của lớp." Nói xong cô gõ gõ lên tấm bảng đen: "Đây là tên cô."
Trên bảng đen là một hàng chữ ngay ngắn "Chương Văn Hồng", cùng với một dãy số điện thoại.
Ôn Dĩ Phàm lấy giấy bút từ trong cặp ra, nghiêm túc ghi xuống.
Một lát sau, cậu nam sinh bàn trước đột nhiên dựa hẳn người về phía sau, cùi chỏ gác lên bàn Tang Diên. Cậu dường như biết Tang Diên, quay đầu, cười đùa cợt nhã nói: "Tang cô nương, tên của cậu thật đúng là tên con gái ha ha."
". . ."
Ôn Dĩ Phàm sửng sốt một chút.
Nhớ lại lúc vừa vào phòng học thì Chương Văn Hồng có nói.
—— "Trong danh sách còn sót lại hai người là em và Tang Diên chưa tới, cô nhìn tên này thấy giống tên con gái."
Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm dồn sự chú ý vào Tang Diên.
Người cậu thật cao lớn, lại ngồi ở vị trí chật hẹp này, chân dài cũng không thể nhét hết vào dưới bàn, cảm giác bó chân bó tay. Một chân cậu bỏ luôn ra bên ngoài lối đi. Mắt cậu rũ xuống, nhìn có vẻ chưa tỉnh ngủ lại có chút thiếu kiên nhẫn.
Mặt cậu không biểu lộ cảm giác, nhìn thẳng vào cậu nam sinh bàn trên.
"Đây không phải là tớ nói mà là cô giáo vừa nói đấy nhé. Nhưng nghe cô nói vậy, tớ ngẫm nghĩ lại tên của cậu đúng là khiến tớ mê mẩn đến điên đảo tâm thần đó." Cậu nam sinh cố nín cười, "Nếu cậu là con gái, tớ nhất định sẽ cua cậu."
Tang Diên quét mắt nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, rồi sau đó ung dung thong thả nói: "Tô Hạo An, đầu cậu không dùng để suy nghĩ à?"
Tô Hạo An: "Gì?"
"Tớ là con gái thì tớ sẽ thích con cóc à?"
". . ." Tô Hạo An trong nháy mắt đen mặt lại, im lặng ba giây: "Cút nhanh lên."
Ôn Dĩ Phàm phân tâm nghe hai người bọn họ nói chuyện, có chút buồn cười.
Giọng điệu này làm cô nhớ lại, mới vừa rồi Tang Diên tự xưng 'đàn anh lớp trên', gọi cô là 'cô em lớp dưới'. Cô dừng một chút, ở trong lòng lẩm bẩm: "Không biết xấu hổ".
Lúc này Chương Văn Hồng bị một cô giáo khác gọi đi có việc.
Không có người cai quản, âm thanh líu ríu trong phòng học dần dần tăng lên.
"Còn nữa, tên này của tớ." Tang Diên vẫn chưa nói xong, tiếp tục dài giọng: "Là do ba tớ mất bảy ngày bảy đêm lật từ điển Trung Hoa, mở hội nghị gia đình 180 lần, sau đó ngẫm nghĩ nhiều lần mới chọn..."
Ôn Dĩ Phàm nâng cằm, suy nghĩ dần dần mơ màng, lắng nghe từng chữ từng câu cậu nói.
Liền nghe cậu ngừng mấy giây, cà lơ phất phơ mà nói hết lời: "Mới chọn được một cái tên nam tính nhất đó."
Nghĩ xung quanh ồn ào sẽ không ai nghe thấy tiếng mình, Ôn Dĩ Phàm vừa chăm chú đọc bài trên máy tính xách tay, khẽ thở dài một tiếng, vừa thấp giọng bình phẩm: "Kết quả còn không có nam tính bằng tên tớ."
". . ."
Tô Hạo An giễu cợt cười "Ha ha": "Vậy sao không trực tiếp đặt tên cậu là Tang Đàn Ông luôn đi?"
Ôn Dĩ Phàm đang mơ màng chợt bị cậu chọc cười, cúi đầu im lặng nhếch môi. Qua thật lâu, cô bỗng nhiên nhận ra được, Tang Diên không hề đáp lại lời Tô Hạo An.
Bên cạnh yên lặng không tiếng động.
Giống như cậu không hề tồn tại.
Cô vô thức nhìn về phía Tang Diên.
Lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, ánh mắt Tang Diên đã dời đến trên người cô. Đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo, ánh mặt trời chiếu vào khóe mắt cũng không mang lại chút nhu hòa nào.
Ánh nhìn thẳng thừng không che giấu, mang theo vẻ dò xét.
Trong lòng Ôn Dĩ Phàm lộp bộp than một tiếng.
Tình huống gì đây?
". . ."
Chắc cậu không nghe thấy lời cô mới nói chứ...
Không thể nào?
Chắc không đến nỗi đó đâu?
Còn không chờ cô ra kết luận.
Đầu ngón tay Tang Diên gõ nhẹ dọc theo cạnh bàn, khoan thai nói: "À, còn chưa kịp hỏi."
Ôn Dĩ Phàm cứng đờ người, siết chặt cây bút trong tay.
"Bạn cùng bàn mới à," Tang Diên nghiêng đầu, hơi có vẻ ngạo mạn nói, "Tên bạn là gì nhỉ?"