Tuy rằng nhà họ Dương là gia đình truyền thống quân nhân chính trị, yêu cầu chọn dâu cũng không thể tuỳ tiện.
Nhưng những yêu cầu khắt khe chỉ áp dụng khi chọn dâu trưởng.
Còn con dâu thứ thì không cần phải quá khắt khe, chỉ cần thông minh, lương thiện, thân thế trong sạch là được, gia cảnh bần hàn cũng không sao.
Bà Bạch Dương nghe vậy mới sực nhớ ra, bà bạn thân già này có tận ba người con trai, người nào người nấy đều rất xuất chúng.
Con trưởng Dương Đình Thiên từ nhỏ đã nổi trội hơn người.
Chín tháng biết đi, một tuổi đã nói được rõ ràng, hai tuổi đã biết chữ, ba tuổi đã tự học toán và ngoại ngữ.
Năm tuổi đã theo ông nội vào quân đội học tập bắn súng, rèn luyện võ nghệ.
Còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã lập được chiến công lớn, được đặc cách phong lên sĩ quan cao cấp.
Hai mươi tuổi đã được phong quân hàm thiếu tá, hai sáu tuổi đã lên chức Đại tá.
Hai chín tuổi lên quân hàm Thiếu tướng, trở thành vị Thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử quốc gia.
Tuy rằng bà không rõ Đình Thiên công tác ở bộ phận nào, cũng không rõ chức vụ hiện tại là gì nhưng chừng đấy cũng đủ để người ta thèm nhỏ dãi.
Con thứ Dương Đình Lập không theo ông nội và bố vào quân đội, mà theo chú hai vào đường chính trị, xuất sắc không kém gì anh trai.
Mới hai chín tuổi mà đã được bổ nhiệm lên chức Thứ trưởng bộ Ngoại giao.
Con út Dương Đình Nhân theo học ngành luật, mới hai sáu đã lấy được bảng tiến sĩ.
Nhận vụ án nào, thẳng kiện vụ án đấy.
Là luật sư nổi tiếng trong giới, cả trong nước lẫn quốc tế.
Còn tự mở được phòng luật với quy mô lớn, tương lai sáng ngời vô hạn.
Cơ mà thẳng con trai của Huỳnh Bạch Dương cũng đâu có thua kém gì Dương Đình Lập.
Né cũng là quân nhân, vừa lập được chiến công thăng lên quân hàm Đại tá, chỉ huy trưởng quân đoàn đặc công đấy.
Tương lai xán lạn vô bờ.
Khó khăn lắm mới tìm được cô gái tốt giữa biển người mênh mông, bà Dương đâu dễ dàng nhường cho người khác.
Cho dù là người bạn thân mấy chục năm trời cũng không được.
Thế nên, hai người bạn thân già xưa nay luôn rất ăn ý, bênh vực nhau bỗng đứng về hai đầu chiến tuyến, không ai chịu nhường ai.
Ai cũng quyết định muốn cô gái đáng yêu xinh đẹp kia làm dâu của mình.
Cả hai còn cùng gọi điện kêu người đi tìm hiểu thông tin của cô nữa cơ!
Người của bà Ngân Châu có tốc độ làm việc cực nhanh, chưa được bao lâu đã có đầy đủ thông tin về Hạ Lâm mà bà cần.
Hạ Lâm!
Vừa chào đời đã bị vứt bỏ, được nhà họ Hoàng nhận nuôi, năm năm trước đã bị gạch tên khỏi hộ khẩu nhà họ Hoàng.
Tốt nghiệp xuất sắc trường đại học Oxford danh tiếng với hai chuyên ngành, là tổng giám đốc công ty game điện tử Thiên Hạ!
Cứ nghĩ cô cùng lắm thì cũng chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp, không ngờ đã tự mở được công ty từ lâu, lại còn phát triển vượt trội, chỉ sau bốn năm đã trở thành một trong những công ty game điện tử nổi tiếng toàn cầu.
Quả là đáng kinh ngạc! Vượt ngoài mong đợi.
Bà Ngân Châu chắc mẩm.
Cô gái này, bà chọn chắc rồi! Nếu cô mà có thể kết duyên cùng với Đình Lập, thì quá tốt.
Có một hậu thuần lớn mạnh như vậy, đối với chuyện thăng quan tiến chức của Đình Lập chỉ có lợi chứ không có hại.
Tuy rằng gia thế nhà họ Dương rất hùng hậu, nhưng có sự hỗ trợ của bên vợ nữa thì càng tốt.
Giờ bà bạn già kia chắc cũng đã biết mấy thông tin này rồi, bà phải nhanh nghĩ cách dụ dỗ cô bé kia về nhà họ Dương mới được.
Không là sẽ bị Bạch Dương cướp mất.
Bà Ngân Châu càng nghĩ càng phấn khởi, trong lòng rạo rực như có trăm hoa đua nở.
Lúc bà về tới nhà, vẫn tủm tỉm cười không thôi.
Ba cha con ông Dương Đình Phàm đã đi làm về, đang ngồi nói chuyện ở ngoài phòng tiếp khách.
Thấy mẹ Châu mặt mày hớn hở trở về, Dương Đình Nhân ngứa mồm trêu: "Dương phu nhân, hôm nay mẹ ra ngoài nhặt được vàng hay sao mà trông vui thế?"
Hiếm khi mẹ Châu bị con trai út trêu mà không thèm để ý tới.
Còn vui vẻ đáp lại: "Còn vui hơn là nhặt được vàng ấy chứ"
"Ôi"
Đình Nhân càng thêm hiếu kỳ: "Là chuyện gì thế, mẹ kể con nghe đi.
"
"Từ từ"
Mẹ Châu ngồi xuống cạnh bố Phàm, cầm lấy ly trà của bố Phàm uống hết sạch.
Xong, mới kể lại chuyện tên trộm ở trung tâm mua sắm.
Kể hãng say một hồi, cuối cùng, mẹ Châu kết thúc bài văn bằng một tràng dài lê thê mà không thiếu sự uyển chuyển: "Đình Lập này.
Mẹ thấy cô gái đó không đến nỗi nào, khá hợp với con nên mới cho người đi tìm hiểu hoàn cảnh cô ấy.
Không ngờ, người ta lại là tổng giám đốc công ty game Thiên Hạ đấy.
Còn trẻ như vậy đã có sự nghiệp vững vàng như vậy, thật sự là rất giỏi.
Mẹ nghĩ con nên tìm cách làm quen người ta xem thử, biết đâu hai đứa lại thành đôi thì sao.
"
Đình Lập im lặng nãy giờ, lúc này được mẹ yêu nêu tên, mới nhìn lướt qua mẹ Châu một cái, gật đầu: "Vâng, con sẽ thử"
Tuy mẹ Châu không nói ra, anh vẫn biết mục đích của bà là gì, chỉ là anh không muốn vạch trần mà thôi, cũng không muốn thấy bà mất hứng nên tuỳ tiện đáp cho qua.
Dù sao thì gặp hay không mẹ anh cũng đâu có biết.
Mẹ Châu cực kỳ hài lòng với câu trả lời ấy.
Vẫn là Đình Lập ngoan nhất.
Cơ mà, để tránh việc xôi hỏng bỏng không, bà vẫn nên tự nghĩ cách cho con trai tiếp cận cô bé kia.
Mẹ Châu xoa cằm suy tính một lúc, ánh mắt chợt lóe sáng.
"Có rồi!"
Bà vỗ đùi một cái rõ kêu, hớn hở nói: "Chẳng phải hai ngày nữa nhà bác Hải có mở tiệc mừng Thanh Như về nước sao, mẹ sẽ xin bác gái một tấm thiệp mời thêm cô gái kia là được"
"Mời ai thế ạ?"
Một giọng nói nam trầm bổng vang lên, cả nhà cùng quay lại nhìn.
"Anh cả về rồi!"
Đình Nhân lên tiếng trước.
Đình Thiên nhìn qua Đình Nhân, gật đâu.
Rồi hướng về phía hai vị lớn tuổi trong nhà, lễ phép chào: "Bố mẹ, con mới về"
Mẹ Châu nhìn cậu con lớn đã nửa năm không thấy bóng dáng, hờn dỗi nói: "Gớm, Dương thiếu tướng đã về rồi đấy à.
Tôi đợi anh về còn khó hơn muốn gặp tổng thống Mỹ cơ.
Có phải nếu mẹ không gọi thì cả đời này anh cũng không thèm về không hả?"
Đứa con trai lớn này là niềm tự hào lớn nhất trong đời bà, cũng là người khiến bà lo lắng nhiều nhất.
Bao lâu nay, bà vẫn luôn không đồng ý về quyết định chọn theo con đường nguy hiểm muôn trùng của Đình Thiên năm ấy.
Cả nhà đã dọn sẵn đường để anh đi theo bộ đội đặc chủng cùng ông nội rồi.
Vậy mà đến giây phút chót, Đình Thiên lại bẻ lái, không theo sắp xếp của ông bà.
Những bộ phận khác, tuy có gặp không ít gian nan vất vả, nguy hiểm cũng không thiếu.
Nhưng đem so với công việc ở bên Cục an ninh nội địa thì chẳng là gì cả.
Những năm tháng Đình Thiên đầu quân cho Cục an ninh nội địa là những năm tháng mẹ Châu sợ hãi nhất.
Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nhận được tin dữ từ Cục an ninh.
Khuyên bảo anh không nghe, dọa nạt cũng chẳng sợ.
Mẹ Châu thật sự rất bất lực với thẳng con trai cứng đầu khó bảo này.
Mãi cho tới hai năm trước, Đình Thiên được bổ nhiệm chức vụ Phó cục trưởng kiêm Chính ủy viên của Cục an ninh nội địa, không phải thường xuyên đi làm những nhiệm vụ gian nan nữa, bà mới bớt lo một chút.
Cứ nghĩ anh được điều về tổng bộ rồi thì bà sẽ được gặp anh thường xuyên.
Ai dè, vẫn như cũ, chẳng thay đổi gì.
.