Bấy lâu nay cô chỉ nghĩ họ không thích cô vì cô không phải do họ sinh ra thôi.
Đâu có thể ngờ, cô đối với họ căn bản chỉ là một món đồ được nuôi lớn chờ đến ngày đem đi trao đổi lợi ích, bán cho người này không được thì lại bán cho người khác.
Thậm chí, khi Triệu Thái Tú nói cho cô biết, cô còn nửa tin nửa ngờ, sâu trong lòng vẫn mang một chút hy vọng, họ không phải tình nguyện bán cô, mà là bị ép buộc!
Thậm chí, cô vì báo ân sâu nghĩa nặng mà sống cam chịu bao năm qua, chưa từng oán than nửa lời dù bị đối xử bất công.
Dù Bảo Thư được học trường quốc tế, còn cô chỉ được học ở trường công lập bình thường.
Dù cho có bị "em gái"đối xử như chó canh nhà, bị mẹ Ngọc nhốt vào phòng tối không cho ăn cơm liền ba hôm chỉ vì cô lỡ làm đổ chén tổ yến của Bảo Thư.
Dù cho có bị bà nội ném hồ nước lạnh như băng giữa mùa đông giá rét chỉ vì lỡ tay làm đổ ly nước lạnh vào người Bảo Thư.
Dù cho bị bố Tùng tra tấn từng trận đòn roi chỉ vì không đợi em về cùng.
Hạ Lâm vẫn cắn răng nhẫn nhịn.
Cô luôn luôn cố gắng làm tốt bản thân chỉ để chứng minh cho họ thấy, cô xứng đáng làm con gái của họ, xứng đáng là thành viên nhà họ Hoàng!
Nhưng cuối cùng, thứ cô nhận lại là gì? Chỉ là sự tuyệt tình của họ.
Sao họ nỡ nhẫn tâm giẫm lên tình cảm của cô, hung hăng xé rách toạc nó ra mà không chút thương tiếc? Sao họ có thế đối xử với cô như vậy??? Nuốt nước mắt đảng cay xuống, Hạ Lâm bình tĩnh nhìn bố Tùng, nhẹ nhàng nhả từng chữ: "Cảm ơn ý tốt của bố, nhưng giờ không cần nữa đâu, bố để dành cho con gái rượu của mình đi thì hơn.
May mà ông trời có mắt, giúp con thoát được con heo đó"
"Chị nói gì?"
Bảo Thư nghe xong bật dậy, vẻ mặt không thể tin được.
Sao nó có thế thoát được.
Chẳng phải ly rượu kia đã bị bỏ thuốc rồi à? Cả cụ Hoàng lẫn vợ chồng ông Tùng cũng bất ngờ không kém.
Hạ Lâm nhìn Bảo Thư, cười khẩy: "Khó tin làm phải không, nhưng sự thật chính là như vậy.
"
Cô quét mắt qua ba vị người lớn, nói tiếp: "Hôm nay con về là để chào tạm biệt mọi người.
Con sẽ đi Anh du học"
"Mày nói gì?"
Cả nhà hiếm khi lại đồng thanh một lần như thế.
Ánh mắt họ nhìn Hạ Lâm đầy giêu cợt.
Hạ Lâm không để ý, nhắc lại một lần nữa: "Con sẽ đi Anh du học.
".
Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn
Không biết là ai cười trước, chỉ biết một giây sau cả phòng khách đều ngập tràn tiếng cười chế giễu, như thể họ vừa nghe được một câu chuyện khôi hài nhất hành tinh.
Bố Tùng châm biếm nói: "Mày đi du học? Mày đang nằm mơ đấy hả con? Mày nghĩ đi du học giống như đi chợ đấy phỏng? Muốn vào được Oxford phải là học sinh ưu tú.
Còn mày? Tự nhìn lại mình xem, học lực kém như vậy mà muốn a dua theo người ta.
Đúng là nực cười.
Không có tao chu cấp tiền cho mày, đổ mày đặt chân được đến nước Anh đấy.
"Con không cần bố chu cấp tiền cho con, con có thể tự lo được.
Hơn nữa, con đã thi đậu vào Oxford rồi nên bố đừng lo Nói rồi, Hạ Lâm đặt hai tờ giấy báo trúng tuyển xuống bàn, ngay trước mặt họ.
Mẹ Kim Ngọc là người cầm lên đọc, cơ mà trên giấy toàn ngoại ngữ, mẹ Kim Ngọc, nhìn mà chả hiểu mô tê gì, đành phải đưa cho Bảo Thư đọc cho nghe: "Hội đồng tuyển sinh trường Đại Học Oxford thông báo: Thí sinh Hoàng Hạ Lâm!
Đã trúng tuyển chuyên ngành Quản trị kinh doanh với tổng số điểm A*A*A*"
Cả nhà nghe xong, kinh hãi nhìn nhau, vẻ mặt không thế tin được như thể vừa nghe được tin sắp tới ngày tận thế.
Cũng phải thôi, bao nhiêu năm nay họ chỉ quan tâm tới đứa con gái cưng như châu báu của mình.
Nào có từng hỏi han tới việc học tập của Hạ Lâm lấy một lần.
Thành tích học tập của cô thế nào, họ cũng không biết, thậm chí họp phụ huynh cũng là kêu giúp việc đi thay.
Bảo Thư sợ mình nhìn nhầm, còn đọc đi đọc lại, những con chữ đó vậy.
Nó lảm nhảm như con điên: "Chắc là giả, không thể là thật được.
Nói dối, mày đang nói dõi? Hạ Lâm nhếch môi cười nhạt, không bào chữa.
Nhìn bọn họ thật khôi hài.
Nghĩ tới chuyện đứa con mình nuôi lớn mà lại dám lén lút đăng kí thi trường quốc tế, không xin phép mình, mẹ Ngọc tức điên người, bà chỉ tay chì chiết cô: "Mày!
mày dám tự ý lén thí vào Oxford mà không xin phép chúng tao hả? Quân mấy dạy, mày có còn coi tao là mẹ không?"
"Nếu con nói, ba mẹ sẽ đồng ý sao?"
"Nếu mày có khả năng, sao chúng tao lại không đồng ý"
"Sao cũng được.
"
Hạ lâm nhún vai, cô không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện dông dài này nữa: "Hôm nay con về là chỉ muốn thông báo cho mọi người biết thôi.
Đến giờ con phải đi rồi.
"
Hoàng Tùng giận không kém, đập bàn quát lớn: "Ai cho mày đi hả? Mày nghĩ cái nhà là chợ đấy phỏng? Muốn ở thì ở muốn đi thì đi? Đừng quên, mày sống thành người được tới ngày hôm nay là nhờ chúng tao chăm bằm từng chút từng chút cả đấy, không có chúng tao xác mày đã bị chó gặm đi lâu rồi.
Giờ mày muốn ăn cháo đá bát hả?"
"Vậy giờ ba mẹ muốn gì?"
Hạ Lâm cảm thấy rất mệt mỏi.
Như chỉ chờ có thể, mẹ Ngọc nhanh miệng tính toán: "Nếu mày đã hỏi thì tao cũng không ngại nói.
Tính từ ngày tao nhặt mày về cho tới giờ, mày ngốn cũng không ít tiền của nhà họ Hoàng.
Cộng thêm tiền lãi nữa, là sáu mươi tỉ.
Chỉ cần mày trả được sáu mươi tỉ, mày có thể đi.
"
"Sáu mươi tỉ?"
Mẹ còn có thể tuyệt tình hơn không? Bà đã trắng trợn không chút lưu tình thì cô đây cũng không cần nhịn nữa.
Nháy mắt, giọng của cô bông trở nên sắc bén vô cùng: "Mẹ nuôi à, mẹ đã quên mình đã bán con cho Triệu Thái Tú rồi sao.
Cho dù con chưa bị thất thân thì cũng không thể thay đổi sự thật này đâu.
Dù con có là món đồ quý như báu vật thì cũng chỉ có thể mua bán một lần thôi.
Làm người đừng nên tham lam quá mẹ à!
Giờ con đã là vật bị bán đi thì con muốn đi đâu là quyền của con, không còn liên quan gì tới nhà họ Hoàng nữa đâu"
"Mày!
mày!
Mẹ Ngọc bị Hạ Lâm nói đến suýt tăng huyết áp, chỉ tay mãi mà không nói được gì.
Bà không ngờ miệng lưỡi của con ranh này lại sắc sảo đến thế.
"Thế nhé, con đi đây"
"Muốn đi, đâu dễ thế.
Chúng mày đâu mau bắt nó lại cho ông"
Lời Hoàng Tùng vừa dứt, từ ngoài cửa lập tức xuất hiện bốn tên vệ sĩ đô con.
Cả bốn tên đi tới chặn đường Hạ Lâm, biểu cảm khoái chí.
Nhưng bọn chúng chưa kịp đụng vào cô, đã thi nhau bị hạ đo ván, nằm đau quản quại dưới đất.
Hạ Lâm dẹp xong chướng ngại vật, thong dong bước đi mà không hề quay đầu lại.
Nơi này, cô đã chết tâm triệt để.
Vốn dĩ cô còn tính sau khi đi du học về, cô sẽ chăm sóc họ khi về già.
Nhưng giờ, không cần nữa.
Cả nhà họ Hoàng thấy vậy, kinh hãi đến bất động.
Ai cũng không thể tin được, bốn tay vệ sĩ đai Đen đều bị một con nhóc hạ trong nháy mắt.
Con ranh kia, nó học võ từ khi nào? Sao không ai biết? Cứ thế, dù không cam tâm nhưng họ đành phải trơ mắt ra nhìn Hạ Lâm rời đi mà không thể làm gì.
Cay cú nhất là, họ vẫn chưa nhận được một đồng nào từ vụ giao dịch với Triệu Thái Tú cả.
Theo hợp đồng, Triệu Thái Tú phải có được Hạ Lâm trước, ăn xong mới chịu ký hợp đồng.
Ai mà ngờ, giữa đường công ty Huy Phúc lại xảy ra chuyện, cả Triệu Thái Tú cũng không biết vì sao lại trong đêm hôm đấy bị người ta lột hết quần áo treo ngoài ban công.
Từ sau khi xảy ra chuyện kinh khủng đấy, Triệu Thái Tú chẳng biết trốn nơi nào, muốn tìm gặp hắn còn khó hơn mò kim đáy đế.
Chứ đừng nói là đòi tiền.
Vụ làm ăn này, bọn họ lỗ nặng rồi.
.