Người ngạc nhiên nhất chính là Lăng Nhược Hy. Trong trí nhớ của cô, Vương Sinh từ nhỏ vốn đã nhút nhát, sống thu mình ít khi giao tiếp với người lạ. Trưởng thành hơn một chút, hắn càng trổ mã càng giống một tên thư sinh, hiền lành ít nói rất ra dáng một nam nhân gương mẫu. Vậy mà lúc này cô lại được Cảnh Thuần cho biết, hắn tâm cơ thâm độc không khác gì một con rắn hổ mang, vì muốn đạt được mục đích mà bất chất mọi thủ đoạn.
"Ban đầu tôi chỉ nhận tiền để tiếp cận Tần Ngôn gây chia rẽ hai người. Nhưng sau đó hắn lại bồi dưỡng thêm tiền, muốn gây thương tích đến mẹ của cô ấy để thúc đẩy kế hoạch. Thú thật tôi cũng không ngờ hắn lại ra tay quá mức tàn nhẫn, hôm đó chiếc xe điên mà hắn thuê suýt chút nữa lấy luôn mạng của bà. . ."
Cảnh Thuần từ tốn kể lại, cô kể rất chi tiết, cũng không quên hướng đến Tần Ngôn nói lời xin lỗi, lúc đó cô đã ăn năn như thế nào. Từ đầu đến cuối cô cũng không hoàn toàn làm theo lời hắn, đều tự ý chuyển hướng nhiệm vụ để giảm thiểu những mối nguy hại cho hai nữ nhân này. Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn nghe xong cũng hiểu được phần nào, trong lòng cũng cảm thấy may mắn khi người nhận nhiệm vụ là Cảnh Thuần, ít nhất lương tâm của cô vẫn chưa bị. . . chó tha đi mất!
Lâm Tịnh nghe mà không khỏi rùng mình, cô không biết tên thiếu gia kia là ai, nhưng một nam nhân lại sở hữu tâm địa rắn rết như vậy. . . quả thật có chút đáng sợ!
"Hy Hy, thế lực Vương gia cũng không nhỏ. Lần này bồ có tính toán như thế nào?" Tô gia cùng Vương gia đều có một chân vững chắc trong thế lực hắc đạo. Nhưng với thế lực của Tô gia muốn đối đầu với Vương Sinh cũng không phải chuyện dễ dàng, Tô Thanh thừa biết điều đó.
Hiểu rõ suy nghĩ của bạn thân mình, Lăng Nhược Hy trầm mặc một lúc rồi nói: "Chuyện này mình sẽ nói với ông nội, để xem ông xử lý hắn ra sao rồi tính tiếp."
Nghĩ đến chuyện Vương Sinh vì mình mà gây ra nhiều chuyện, Lăng Nhược Hy lại cảm thấy thất vọng không sao tả được. Đối với cô mà nói, hắn là một người anh từ nhỏ đã nhất mực yêu thương cô, chiều chuộng cô vô điều kiện. Không ngờ hiện tại lại biến thành hạng người đánh khinh đến mức này.
Thấy Lăng Nhược Hy có vẻ ủ dột, trầm tư thở dài khiến Tần Ngôn không ngừng lo lắng, cô liền an ủi: "Hy Hy, không sao đâu. Nếu khó xử quá thì chúng ta chỉ cần cảnh cáo hắn, bị bại lộ như vậy hắn sẽ không dám giương nanh múa vuốt nữa. . ."
Trên thực tế, một mình Lăng gia cũng đã có thể xoá sổ Vương thị, nếu lại có thêm Tần gia nhúng tay vào chắc chắn hai cha con Vương Sinh sẽ ăn không ít khổ. Bất quá, Lăng Nhược Hy thật sự có chút không nỡ. Cô cùng Vương Sinh từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chứng kiến cả quá trình trưởng thành của hắn, cũng biết được quá khứ đau buồn của hắn. Trường hợp này, quả thật khiến cô rất khó xử.
Nhưng cô không muốn bất cứ ai động đến nữ nhân mình yêu, dù có niệm tình đi nữa cô vẫn phải trừng phạt hắn thích đáng, tránh để hắn tiếp tục gây ra những thương tổn cho nữ nhân của mình.
Lăng Nhược Hy nghĩ rồi liền gọi cho ông mình kể hết mọi chuyện, Lăng Phong nghe xong chỉ im lặng mà không nói gì, cũng không hề nói lên suy nghĩ. Ông nhắn nhủ hai đứa cháu lập tức quay trở về, ông sẽ cho mời Đới Viên cùng hai cha con Vương Thông đến để làm rõ mọi chuyện, tìm hướng giải quyết thật ổn thoả.
Năm nữ nhân tạm biệt nhau, Cảnh Thuần theo Lâm Tịnh ra về, Tô Thanh cũng mang đám người Tô gia đi mất. Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn mau chóng ra xe chạy thẳng về Lăng gia.
Thời điểm quay về đã nhìn thấy vài chiếc xe lạ đậu ngoài cổng, biết chắc ở bên trong những người liên quan đã có mặt đầy đủ. Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn chậm rãi đi vào, vừa đến phòng khách đã nhìn thấy Lăng Phong ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí giữa bàn, Đới Viên cùng hai cha con Vương Thông ngồi đối diện nhau ở hai bên, bầu không khí vô cùng nghiêm trọng.
Lăng Nhược Hy nắm lấy tay Tần Ngôn đi đến, cả hai ngồi bên cạnh nhau, ở vị trí bên cạnh Lăng Phong cùng Đới Viên, Vương Sinh lúc này đã hiểu chuyện gì liền cúi thấp mặt xuống, khẽ thở một hơi dài.
Người lên tiếng trước là Lăng Phong, ông chủ động mở màn câu chuyện theo những gì Lăng Nhược Hy kể lại. Vương Thông nghe đến đâu liền tái xanh mặt đến đó, hắn không ngờ con trai mình như thế lại dám gây ra tội lỗi tày trời, thật không biết phải ăn nói thế nào với vị ân nhân cao quý của mình.
"A Sinh, con có gì muốn nói không?" Lăng Phong khàn giọng hỏi. Nhìn đến đứa trẻ mà ông dẫn dắt bao năm qua, trong lòng khó tránh một phen thất vọng.
Trước đó, Vương Sinh vẫn nghĩ Lăng Phong chưa biết mối quan hệ giữa cháu mình cùng Tần Ngôn. Nhưng xem ra là cả ông cùng Đới Viên đều biết chuyện, hơn nữa còn tác hợp cho hai nữ nhân này. Nếu đã vậy thì càng không có gì để nói, ngoài việc nhận lỗi ra hắn cũng không biết bản thân còn có thể làm được gì khác.
"Ông Lăng, bà Đới, con xin lỗi. Tất cả là lỗi của con, vì một phút nông nỗi nên con đã gây ra lỗi lầm. Con không có gì để biện minh, cam nguyện phó mặc cho ông bà xét xử." Lại nhìn sang Tần Ngôn, hắn đứng thẳng người lên, cúi đầu tạ lỗi: "Tần Ngôn, là tôi không phải. Tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm, muốn xử trí thế nào tuỳ ý cô."
Vương Thông chán nản thở dài, hắn đến lúc này cũng không ngờ con trai mình lại có tâm địa rắn rết như vậy. Bày ra đủ thứ chuyện chỉ để tranh giành tình cảm, đúng là không có chút tiền đồ, thất vọng không sao nói được!
Kỳ thật là Đới Viên không biết chuyện, kể cả chuyện Huỳnh Lam nhập viện bà không hiểu sao Tần Ngôn cũng không cho bà biết. Đứa cháu này, từ trước đến giờ đều muốn tự giải quyết hết thảy, bà hiểu rõ tính cách cô nên cũng không trách. Nhưng riêng chuyện lần này cô thật sự khiến bà nổi giận rồi a!
"Viên lão, bà có ý kiến gì không?" Lăng Phong nhìn sắc mặt Đới Viên trầm xuống, liền lên tiếng hỏi.
Đới Viên nhàn nhạt đáp: "Con dâu tôi hiện tại vẫn đang nằm viện. Chuyện này suýt chút nữa đã gây ra án mạng, tôi không đơn giản ngồi ở đây để yêu cầu một lời xin lỗi."
Ý tứ rất rõ ràng, bà muốn Lăng Phong phải đưa ra hình phạt thích đáng. Lần này mưu hại cháu bà không thành, biết đâu lần sau sẽ không may mắn như vậy. Lại nói, tuy bà không ưa thích gì Huỳnh Lam, nhưng cũng không phải chán ghét đến mức không đòi được công đạo cho con dâu của mình.
Lăng Phong suy tính một lúc rồi nói: "Vậy đi, chuyện này ta sẽ bàn giao cho cục cảnh sát xử lý. Vương Thông, ta cấm cậu không được phép nhúng tay vào, tuỳ ý để pháp luật định đoạt."
Nghe xong Vương Thông lập tức biến sắc, hắn vội vã đứng lên hướng đến Đới Viên cầu tình: "Bà Đới, A Sinh tuổi trẻ nông nỗi, bà tha lỗi cho nó có được không?"
Nếu Vương Sinh vào tù, danh tiếng Vương thị chắc chắn sẽ sa sút đến thảm hại. Huống hồ, một thiếu gia như hắn ở trong tù làm sao chịu được cực khổ. Sau khi ra tù tương lai cũng trở nên mờ mịt, tiếng xấu sẽ bám riết đến cuối đời. Vương Thông đương nhiên không muốn điều đó xảy ra.
Thấy Đới Viên không nói gì, Vương Thông vội vã chạy sang ngồi xuống bên cạnh bà, thiếu chút nữa nước mắt hắn cũng rơi xuống, lay lay cánh tay bà cầu khẩn: "Bà Đới, tôi xin bà! Tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó, cùng lắm tôi sẽ tống nó đi, cho nó sang nước ngoài định cư luôn ở bên đó, vĩnh viễn không cho nó quay trở lại! Tôi cam kết với bà sẽ không để chuyện này tái diễn lần nữa! Tôi xin bà, nếu phải vào tù tương lai của nó chắc chắn sẽ mất sạch, cả đời này sẽ không ngóc đầu lên nổi! Bà Đới, mong bà suy xét lại. . . !"
Vương Sinh đứng một bên cúi gằm mặt xuống đất. Hắn khẽ ngước mắt nhìn Lăng Nhược Hy, thấy rõ vẻ mặt lo lắng của cô hắn cũng an ủi không ít.
Từ nhỏ đến lớn, người hắn tôn sùng nhất là Lăng Phong, người hắn yêu thương nhất chính là nữ nhân này. Trên thực tế, trước đó hắn thăm dò được không ít chuyện, biết được Tần Ngôn vì mẹ mình mà bỏ rơi Lăng Nhược Hy, chính vì lẽ đó hắn lại càng sinh thêm lòng căm ghét!
Hắn cho rằng Tần Ngôn không xứng, bất cứ ai làm tổn thương Lăng Nhược Hy hắn đều căm hận đến xương tuỷ. Mọi kế hoạch vạch ra đều nhắm đến Tần Ngôn, đều muốn giúp Lăng Nhược Hy tỉnh ngộ. Nhưng hắn đã sai lầm, hoá ra Tần Ngôn yêu thích Lăng Nhược Hy cũng là thật lòng, hoàn toàn không bén mảng đến Cảnh Thuần, tình cảm rất khó chia cắt.
Lúc được Cảnh Thuần báo cáo lại sự tình, hắn vẫn muốn thực hiện tiếp một chuyện, đó là gϊếŧ chết Huỳnh Lam. Hắn tự nhủ, nếu từng bước tiếp theo thực hiện trót lọt mà vẫn không thể chia cắt hai nữ nhân này, hắn sẽ yên lòng buông tay để Lăng Nhược Hy được sống trong vui vẻ. Một công đôi chuyện, hắn giải quyết Huỳnh Lam sẽ không còn ai cản trở hạnh phúc của nữ nhân mà mình yêu thương. Để Tần Ngôn day dứt vì bản thân đã ngủ với người khác, sẽ không bao giờ có ý định muốn gây thương tổn cho Lăng Nhược Hy, sẽ vì chuyện đó mà trở nên ngoan ngoãn.
Tất cả những chuyện hắn làm đều là vì Lăng Nhược Hy. Phải, nói hắn biếи ŧɦái cũng được, nói hắn tâm cơ cũng được, nhưng từ đầu đến cuối hắn luôn mong Lăng Nhược Hy trọn vẹn hạnh phúc, không phải trao nhầm tình cảm cho một người không xứng đáng với cô.
Chuyện đã đến nước này, điều hắn ân hận nhất chính là đã làm Lăng Phong phải khó xử, làm ba của mình phải chật vật van xin người khác. Tuy nhiên, nếu phải vào tù hắn cũng sẽ ngoan ngoãn chấp hành, chỉ cần Lăng Phong không khó xử, hắn sẽ tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh.
Mặc dù bản thân đang rất nổi giận, nhưng Đới Viên nhìn Vương Thông khổ sở lại có chút mềm lòng. Bà biết, hắn nói không sai, Vương Sinh còn trẻ, nếu phải vào tù thì tương lai phía trước chắc chắn sẽ mất sạch, danh tiếng Vương thị theo đó cũng lụi tàn.
Ngẫm nghĩ một lúc, bà chỉ khẽ thở dài, quay sang cháu gái mình hỏi: "Ngôn Ngôn, con cảm thấy thế nào?"
Tần Ngôn lại nhìn sang Lăng Nhược Hy, cô để ý nữ nhân của mình từ nãy đến giờ đều không giấu được lo lắng, liền quan tâm nói: "Hy Hy, chị để em quyết định."
Nghiêng mặt nhìn Tần Ngôn, nhận thấy nữ nhân mình yêu thương đang nở ra một nụ cười ấm áp, tựa như đang vuốt ve cõi lòng khiến Lăng Nhược Hy giảm bớt căng thẳng. Cô khẽ gật đầu, lại nhìn sang Vương Sinh, cô rũ mi nói: "Vương Sinh. . . chúng ta lớn lên cùng nhau, anh đối với em thế nào em luôn hiểu rất rõ. Trước giờ em vẫn xem anh như một người anh đáng kính. . ."
Vương Sinh ngẩng mặt nhìn lên, hắn nâng môi cười ôn hoà, khẽ giọng nói: "Không sao. Em có quyết định thế nào anh vẫn chấp nhận."
Lăng Nhược Hy nhìn Vương Thông, cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của người cha này dành cho con trai mình, trong ánh mắt lộ rõ sự bi thương thống khổ. Cô âm thầm thở ra một hơi, tiếp đến liền quay sang ông nội mình, nhẹ giọng nói: "Ông nội, hay là. . . cứ theo lời bác Vương nói, để anh ta sang nước ngoài định cư, vĩnh viễn không trở về đây là được rồi."
Lăng Nhược Hy tiếp tục quay sang Đới Viên, cúi thấp đầu nói: "Bà Đới, con xin lỗi vì không bảo vệ được Ngôn Ngôn. Chuyện lần này cũng một phần lỗi ở con, con mong bà suy xét tha lỗi cho anh ta, để anh ta có cơ hội sửa sai. Sau này con sẽ không để Ngôn Ngôn chịu uỷ khuất như thế nữa. . ."
Đới Viên khẽ gật đầu, giọng trầm khàn phát ra cũng trở nên mềm mại: "Được rồi, ta không trách con. Cứ theo ý con mà làm đi."
Sau khi thống nhất ý kiến, Lăng Phong quyết định đưa ra hình phạt, cho Vương Thông thời gian sắp xếp ba ngày để đưa Vương Sinh sang nước ngoài định cư. Vương Thông rối rít cảm ơn hai vị lão bối, mặc dù hắn phải sống xa con trai của mình nhưng vẫn hơn chứng kiến đứa con mà hắn thương yêu phải cực khổ trong tù.