Trố mắt nhìn Lâm Tịnh, Tần Ngôn hỏi lại: "Cô biết. . . Cảnh Thuần sao?"
Bình thường Lâm Tịnh luôn giữ dáng vẻ cười cợt, bông đùa, hiếm thấy cô lại trưng ra bộ mặt nghiêm trọng như lúc này khiến Tần Ngôn cũng có chút khó hiểu.
"Phải! Cho tôi đi cùng hai người có được không? Tôi cũng tìm cô ta lâu lắm rồi!" Lâm Tịnh siết lại hai hàng lông mày, ánh mắt chợt loé dư quang tỏ ra vô cùng nguy hiểm.
Không thể không nói, dáng vẻ Lâm Tịnh như hiện tại lại khiến Tần Ngôn nhìn không quen mắt, thoắt cái cứ như hoàn toàn biến thành người khác vậy.
Lăng Nhược Hy nhìn gương chiếu hậu trong xe, quan sát được biểu tình trên gương mặt nữ nhân phía sau liền không khỏi tò mò, thấp giọng hỏi: "Bồ với cô ta có mối quan hệ như thế nào?"
Không chút đắn đo, Lâm Tịnh nghiêm giọng đáp: "Là kẻ thù! Cô ta từng nhận tiền của một tên tài phiệt, cố ý tiếp cận mình để chiếm lấy lòng tin sau đó ra tay hãm hại ông nội mình. . ."
Nghe xong, Lăng Nhược Hy vội đánh lái rẽ sang hướng khác, phóng xe thật nhanh để mau chóng trở về. Dựa theo những lời Lâm Tịnh nói, có lẽ Cảnh Thuần đã nhận tiền của ai đó để tiếp cận Tần Ngôn, nhất định là có kẻ chủ mưu phía sau.
Mặc dù chỉ nghe lời giải thích đơn giản, nhưng Tần Ngôn nhìn được trong đáy mắt Lâm Tịnh ẩn chứa biết bao nhiêu căm hận. Cô ngầm đoán, có lẽ chuyện nữ nhân này từng trải qua còn kinh khủng hơn cả mình, tự nhiên trong lòng cũng có chút đồng cảm.
Ba người rất nhanh đã có mặt ở trước nhà Lăng Nhược Hy, phía bên ngoài lúc này còn có vài chiếc xe đen khác đang đậu sẵn, đều là xe của Tô gia. Cả ba người vội vã bước xuống xe, tâm trạng ai nấy đều phừng phừng như lửa đốt.
Thời điểm đặt chân vào nhà, một đám người tay chân xăm trổ đứng nghiêm chỉnh vây quanh bốn phía, Tô Thanh ngồi trên ghế đối diện Cảnh Thuần bị trói chặt tay chân ngồi co ro ở một góc. Cảnh Thuần nghe tiếng động liền biết chủ mưu của vụ. . . bắt cóc này đã trở về, trong lòng thở dài ngao ngán, nhưng vẻ mặt cô vẫn thản nhiên như cũ không có chút sợ hãi.
Tựa lưng vào tường, đầu ngoảnh về một hướng, Cảnh Thuần không hề nhìn sang những người đang đi đến, dáng vẻ thờ ơ như không quan tâm, mặc kệ hết thảy những chuyện sắp xảy đến.
Vừa trông thấy Lăng Nhược Hy, Tô Thanh liền đứng bật dậy, tiến đến vỗ hai cái lên vai bạn thân mình, nhẹ giọng nói: "Việc còn lại mình giao cho bồ xử lý."
"Được rồi. Cảm ơn bồ."
Lăng Nhược Hy từ từ bước lại chỗ Cảnh Thuần, cô ngồi xuống bóp chặt hai bên má đối phương, xoay mặt hướng về phía mình, nghiến răng hỏi: "Nói đi, cô rốt cuộc làm việc cho kẻ nào?!"
Giương mắt nhìn Lăng Nhược Hy, Cảnh Thuần chỉ im lặng mà không đáp. Cô lại nhìn lần lượt những người đang có mặt, ánh mắt dời sang từng người bất chợt dừng lại trước một nữ nhân.
Nữ nhân xinh đẹp sở hữu mái tóc vàng, được uốn lọn ở phần đuôi. Phong cách trang điểm đậm chất Châu Âu, lại thêm gu thời trang phóng đãng vô cùng. . .
. . . Quen mắt?!!!
Nội tâm giật thót một cái, hai mắt Cảnh Thuần chợt kéo căng ra, mồ hôi trên trán tuôn xuống nhễ nhại.
Tiểu. . . Tiểu Tịnh. . . tại sao cô ấy lại có mặt ở đây?!
Đáp lại ánh nhìn của Cảnh Thuần, Lâm Tịnh híp mắt tràn đầy căm hận, tay siết thành nắm đấm tiến đến từng bước. Lăng Nhược Hy tinh ý phát hiện, ánh mắt Cảnh Thuần từ đầu đến cuối chỉ đặt lên người Lâm Tịnh. Lăng Nhược Hy lại nhìn sang Lâm Tịnh, thấy nữ nhân kia toàn thân ngùn ngụt sát khí đang tiến dần đến, Cảnh Thuần ngồi ở đây cũng bắt đầu run rẩy.
Lăng Nhược Hy dù không hiểu chuyện gì nhưng đoán được Cảnh Thuần có lẽ. . . rất sợ Lâm Tịnh, liền thức thời đứng sang một bên để cho cô nàng tự giải quyết trước.
Tần Ngôn đứng quan sát cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng lúc bước vào đây gương mặt Cảnh Thuần vốn không chút sợ hãi, thế nhưng lúc này lại kinh hãi đến biến sắc. Xem ra mối thâm cừu đại hận giữa hai người này còn. . . ghê gớm hơn cả chuyện của cô!
Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn mang theo tâm trạng hồi hộp đứng xem diễn biến tình hình. Lâm Tịnh ngồi khuỵu một gối xuống trước mặt Cảnh Thuần, lấy tay nâng lên cái cằm nhỏ. Hai tia mắt đối nghịch với nhau, một bên âm u lạnh lẽo, một bên sợ hãi cùng cực.
Hàng chục cặp mắt đang quan sát diễn biến đến mức căng thẳng, không bất kỳ tiếng động nhỏ nào phát ra ở thời điểm này. Vậy mà hai nữ nhân kia cứ bất động ngồi đó, ánh mắt giao nhau thật lâu, thật lâu cũng chẳng hề nhúc nhích. Đứng trước tình huống quỷ dị, hầu hết những người có mặt đều không khỏi sốt ruột, thật không biết cái nữ nhân tóc vàng đang muốn làm gì, rốt cuộc muốn trừng phạt nữ nhân kia thế nào?!
Đại khái là giáng một cú đấm cho nâu mắt hay vung một cái tát như trời sập gì gì đó. Nhưng không, khoảnh khắc tiếp theo Lâm Tịnh lại làm một hành động khiến những người xung quanh đều trợn ngược hai mắt, cái miệng há to suýt chút rớt luôn cằm xuống đất.
Nữ nhân tóc vàng tiến môi đến mút lấy cánh môi của người kia, hai bên môi lưỡi giao triền tạo nên những âm thanh xấu hổ. Nụ hôn kéo dài mãnh liệt trước sự chứng kiến của những người xa lạ, ai nấy đều thất sắc trước diễn biến không thể lường trước này. Cảnh Thuần không ngờ Lâm Tịnh cứ thế lại hôn mình, tâm tư cô nhảy lên loạn xạ, thần trí hoàn toàn bị nhấn chìm trong tư vị ngọt ngào mà người kia mang đến. . .
Lăng Nhược Hy ngơ ngác một lúc liền định thần trở lại, vội vã hô to: "Kéo. . . kéo họ ra! Cái nữ nhân kia. . . cô ta đang sử dụng thuật thôi miên có đúng không?!"
Tần Ngôn: ". . ."
Tô Thanh: ". . ."
Đám nam nhân cường tráng của Tô gia nhận lệnh lập tức phóng đến kéo Lâm Tịnh ra, hai đôi môi cứ thế rời xa nhau kéo theo một sợi chỉ bạc dài sọc. . . những người khác nhìn vào chỉ biết thốt lên hai từ: kinh tởm!
Cũng trong lúc đó, Lăng Nhược Hy lao đến túm cổ Cảnh Thuần vật mạnh xuống đất, tung liên tiếp hai cú đấm làm nâu mắt đối phương.
"Aiii! Đau. . . !!!" Cảnh Thuần bị đấm đau điếng, hét toát cả lên.
"Đừng đánh nữa mà! Hy Hy, đừng đánh cô ấy!" Lâm Tịnh vội vội vàng vàng chạy đến giữ chặt tay Lăng Nhược Hy, gào lên có chút khổ sở.
Nhìn thấy Lâm Tịnh khẩn trương vì Cảnh Thuần, Lăng Nhược Hy lúc này mới ngờ ngợ ra điều gì đó, gằn giọng hỏi: "Chuyện gì đây?! Không phải nói cô ta là kẻ thù của bồ sao?!"
"Thì. . . thì đúng, là kẻ thù! Nhưng mà. . . tóm lại chuyện dài dòng lắm, bồ ngồi xuống nghe mình nói hết có được không?" Lâm Tịnh vừa giữ chặt tay Lăng Nhược Hy vừa nói.
Lườm mắt nhìn Lâm Tịnh, Lăng Nhược Hy gạt tay đối phương ra, lạnh lùng nói: "Không được! Chuyện cá nhân giữa bồ với cô ta mình không quan tâm, nhưng chuyện của Ngôn Ngôn mình nhất định phải làm cho ra lẽ!"
Tần Ngôn đứng đó nghe được những lời này mà không khỏi ấm áp, cảm nhận được ánh mắt khẩn cầu của Lâm Tịnh đang hướng đến mình, Tần Ngôn không hiểu sao lại có chút mềm lòng, tiến đến vỗ về lên vai Lăng Nhược Hy, nhẹ giọng nói: "Hy Hy. . . hay là chúng ta nghe Lâm Tịnh nói trước có được không?"
Cảnh Thuần lúc này cũng nói chen vào: "Phải. . . phải đó, tôi cũng có điều muốn nói——"
"Bốp!"
"Aiii!!!"
Thà không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng lại bị Lăng Nhược Hy giáng thêm một cú. Mặt mũi Cảnh Thuần lúc này đều sưng lên trông thấy, ngay cả hai con mắt cũng thâm tím bầm dập.
Đau đớn thấu tận trời xanh. . . !
Lâm Tịnh ngồi chắn trước mặt Cảnh Thuần, hạ giọng năn nỉ: "Hy Hy, mình xin bồ a! Cô ấy không xấu như bồ nghĩ đâu!"
Tần Ngôn cũng nói đỡ vài lời: "Hy Hy, chúng ta hỏi rõ trước rồi mới xử lý——"
"Các người im hết cho tôi! Ngôn Ngôn, chị mê muội rồi có phải không? Bây giờ còn đau lòng cho cô ta sao?! Có phải lên giường với cô ta thoải mái quá khiến chị lú lẫn rồi không?!" Lăng Nhược Hy gầm lên, quát thẳng vào mặt Tần Ngôn.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ngôn lập tức trầm xuống, cô không ngờ Lăng Nhược Hy lại nghĩ cô như thế, lồng ngực bị bóp nghẹn đến khó thở, cô mím môi rưng rức: "Chị không có! Sao em lại nghĩ chị như vậy?! Em có thể giận chị, có thể trách chị ngu xuẩn, nhưng em không được phép nghĩ chị như vậy!"
Cơn thịnh nộ trong lòng vẫn chưa được dập tắt, nhiều hơn là cảm giác ghen tức khiến Lăng Nhược Hy mất đi kiểm soát, cô tiếp tục trừng mắt nhìn Tần Ngôn, "hừ" lên một tiếng vô cùng mỉa mai: "Còn không phải sao? Rõ ràng chị đang bênh vực cô ta! Chị cùng Lâm Tịnh rốt cuộc bị cô ta cho uống thuốc gì mà u mê đến mức này? Có phải các người điên hết rồi không?! Lâm Tịnh phóng đãng em không nói, chị cũng phóng đãng theo cô ta là thế nào hả?!"
Lâm Tịnh: ". . ."
Cảnh Thuần nghe xong không nhịn được, trực tiếp tung một cước đạp vào người Lăng Nhược Hy, nghiến răng quát: "Tôi không cho phép cô xúc phạm Tiểu Tịnh!"
Bị đạp ngã xuống đất, Lăng Nhược Hy điên tiết phóng đến bóp chặt cổ Cảnh Thuần, Lâm Tịnh ra sức ngăn cản cũng bị Lăng Nhược Hy hất ra, nhưng sau đó lại tiếp tục lao đến ôm chặt Cảnh Thuần.
"Lâm Tịnh! Bồ có tránh ra không thì bảo!"
"Không tránh! Bồ muốn đánh thì đánh chết mình đi!"
Tần Ngôn cũng ngồi xuống ôm chặt nữ nhân của mình: "Hy Hy, em bình tĩnh lại đi mà!"
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Tô Thanh chỉ biết đưa tay đỡ trán. Cô cũng không biết cái quái quỷ gì đang diễn ra ở chỗ này nữa, lộn xộn hết chỗ nói. . . !!!
Bất ngờ cùng lúc đó. . .
"Lăng Nhược Hy! Tôi chưa từng ngủ với Tần Ngôn!!!"
Một chất giọng trầm khàn vừa vang lên, mọi hành động lẫn lời nói xung quanh đều bị khựng lại. Tất cả ánh mắt đều dồn lực chú ý lên người Cảnh Thuần, nơi ngọn nguồn phát ra thanh âm vừa rồi.
Cảnh Thuần bị nhìn đến thiếu tự nhiên, chớp chớp mi mắt nhìn lần lượt từng người, lắp bắp nói: "Tôi. . . tôi chưa ngủ với Tần Ngôn, chưa từng lên giường với cô ấy!"
Không ai lên tiếng nói lời nào, đều thấp thỏm dán mắt nhìn chăm chăm Cảnh Thuần muốn nghe cô nói tiếp.
"Đêm đó. . . đêm đó tôi quả thật không làm gì cả! Ngay cả nhìn cơ thể của cô ấy tôi còn không thèm nhìn a!" Cảnh Thuần nhớ lại, tâm trí cô lúc đó hoàn toàn bị hình ảnh. . . cυồиɠ ɖâʍ của Lâm Tịnh xâm chiếm, nào còn tâm tư để nghĩ đến những chuyện khác.
Nghe đến đây, mặc dù chỉ tin được một nửa nhưng cả Lăng Nhược Hy cùng Tần Ngôn đều rộn ràng trong lồng ngực, cảm giác cứ như vừa trút được một quả tạ nặng cả tấn treo lơ lửng trong đó, nhẹ nhõm đến muốn bay bổng. Lâm Tịnh ôm chầm Cảnh Thuần, hôn hôn lên chiếc má đang sưng tấy, khẽ giọng nói: "Em biết, em biết chị sẽ không ngủ với người khác mà!"
"Tiểu Tịnh. . . em tha lỗi cho chị thật sao. . . ?" Cảnh Thuần rũ mi nhìn Lâm Tịnh, ánh mắt nhu tình chứa đầy hơi ấm.
"A Thuần, em không trách chị nữa. . . !" Lâm Tịnh đáp lại ánh mắt kia, ôn nhu mỉm cười.
"Tiểu Tịnh. . ."
"A Thuần. . ."
. . . . .
"Khoan đã!!!"
Lăng Nhược Hy đưa tay chắn ngang ánh nhìn tình tứ của hai nữ nhân trước mặt, lạnh giọng nói: "Muốn hôn hít gì thì tính sau đi, bây giờ tôi cần một lời giải thích! Cảnh Thuần, cô tốt nhất nên khai báo thật thà một chút, từng chi tiết đều phải kể ra hết, sót một chữ tôi sẽ chặt ngón tay của cô, để xem cô còn. . . làm ăn gì được nữa không!"
Cảnh Thuần: ". . ."
Lâm Tịnh cởi trói cho Cảnh Thuần, từng người một di chuyển đến ghế ngồi xuống. Chiếc bàn dài ở phòng khách lúc này hội tụ năm vị mỹ nhân, bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng.
Quét mắt nhìn Lâm Tịnh cùng Cảnh Thuần, Lăng Nhược Hy trầm giọng nói: "Lâm Tịnh, bồ nói trước đi. Bồ với cô ta rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?"
Ngồi thở ra một hơi, Lâm Tịnh không nhanh không chậm tường thuật: "Mình với A Thuần quen biết từ một năm trước, lúc đó cô ấy là vệ sĩ riêng của mình. . ."
Vì nhận tiền từ một tay tài phiệt, hắn cũng là kẻ thù trên thương trường của Lâm Tấn, Cảnh Thuần lên kế hoạch muốn tiếp cận Lâm Tịnh để chiếm lấy lòng tin của cô, thăm dò tình hình của Lâm thị để mật báo cho tên tài phiệt kia. Thời gian đầu Cảnh Thuần tiếp cận rất trót lọt, nhiệm vụ cũng chấp hành rất suôn sẻ, nhưng chỉ sau nửa năm lại phát sinh tình cảm với Lâm Tịnh khiến mọi kế hoạch của cô bị xáo trộn.
Vì tình cảm mỗi lúc một lớn dần, Cảnh Thuần trong đoạn thời gian đó đã tạm dừng nhiệm vụ, thậm chí còn chuyển hướng mục tiêu, âm thầm giúp Lâm Tịnh chống lại kẻ thù. Sau ba tháng tiếp theo đều nhận được những tin mật báo sai lệch, tên tài phiệt bắt đầu nghi ngờ Cảnh Thuần, hắn phái người điều tra cô và biết được mọi chuyện. Hắn lập tức xoay chuyển tình hình, gửi đi những bức thư nặc danh đến tay Lâm Tấn vạch trần bộ mặt thật của cô.
Sau khi Lâm Tịnh biết được mọi chuyện, mặc dù căm hận Cảnh Thuần nhưng cô vẫn đứng ra cầu tình, mong ông nội mình tha cho nữ nhân này một mạng, tiếp đến cũng thẳng thừng chấm dứt mối quan hệ, cứ thế mà hai người chia tay trong nước mắt. Trước khi rời đi Cảnh Thuần đã báo cho Lâm Tịnh biết danh tính của kẻ chủ mưu, cũng nhờ vậy mà Lâm Tấn mới xoá sổ được thế lực của hắn, thành công giữ vững được địa vị của mình trên thương trường.
Cũng trong thời điểm đó, Lâm Tịnh cạy miệng tên tài phiệt biết được rất nhiều chuyện. Hoá ra Cảnh Thuần đã phản bội hắn trong lúc chấp hành nhiệm vụ, hết lần này đến lần khác đều ngấm ngầm bảo vệ cô, giúp cô thoát khỏi những mưu kế thâm độc mà hắn bày ra.
"Đáng tiếc là sau khi mình biết được mọi chuyện thì A Thuần đã đi mất, mình cho người lục tung cả thành phố mấy tháng nay cũng không thể tìm được cô ấy. Thật không ngờ mới đó cô ấy lại đến BK, tiếp tục nhận tiền để làm việc cho những kẻ xấu. . ." Lâm Tịnh vừa nói, vừa lườm mắt liếc xéo Cảnh Thuần, thầm mắng người này là cái đồ. . . chứng nào tật nấy!
"Tiểu Tịnh. . . chị xin lỗi." Cảnh Thuần mím môi, hơi cúi thấp đầu tỏ ra hối lỗi.
Lăng Nhược Hy bán tin bán nghi, nhíu mày hỏi: "Cảnh Thuần, cô với Ngôn Ngôn. . . có thật là chưa xảy ra chuyện gì không?"
Đưa mắt nhìn Tần Ngôn, rồi lại nhìn sang Lăng Nhược Hy, Cảnh Thuần thở dài đáp: "Ngủ với Tần Ngôn đúng thật là nhiệm vụ cuối cùng tôi được giao phó. Nhưng tôi rất yêu Tiểu Tịnh, ngoài Tiểu Tịnh ra tôi không muốn chạm vào nữ nhân khác. Cho nên đêm đó tôi chỉ nhắm mắt lại cởi sạch đồ cô ta, sau đó ngồi ở một bên chờ đến khi trời sáng, hoàn toàn không nhìn thấy, cũng không chạm vào!"
Lâm Tịnh liền nói thêm: "Tôi tin A Thuần! Tần Ngôn chắc chắn không. . . ngon bằng tôi, A Thuần đến nhìn cũng không thèm nhìn chứ đừng nói là chạm vào người cô ta!"
Tần Ngôn: ". . ."
Không biết liêm sỉ. . . !
Cô lấy đâu ra tự tin mà phát ngôn ngông cuồng vậy hả?!
Nghĩ đến gì đó, Tần Ngôn nhẹ nâng môi cười, hướng đến Lâm Tịnh hỏi: "Nhưng mà. . . cô nói bản thân tìm kiếm Cảnh Thuần suốt mấy tháng nay có phải nhớ nhầm rồi không? Vì tháng trước gặp cô ở TH, trong bữa tiệc cô có nói là muốn nối lại tình xưa với Hy Hy thì phải?"
Lâm Tịnh: ". . ."
Trả đũa tôi sao. . . ? Cái nữ nhân chết tiệt!
Cảnh Thuần nghe xong liền nheo mắt nhìn Lâm Tịnh, gương mặt cau có tràn đầy bất mãn: "Là thật sao?"
"Chị đừng nghe lời cô ta nói! Tính cách em thế nào. . . chị thừa biết mà! Em chỉ. . . em chỉ bông đùa cho vui thôi!" Lâm Tịnh phẩy phẩy tay giải thích.
Cảnh Thuần ngao ngán thở dài, cô thừa nhận bản thân hiểu rất rõ tính cách của Lâm Tịnh. . .
Nhưng không có cái gì là tốt hết a!!!
Vừa phóng túng, vừa cợt nhả, lại hoang dâʍ vô độ! Phải, chính xác mà nói thì bao nhiêu thói hư tật xấu mà cô căm ghét đều hội tụ trên người nữ nhân này!
Bất quá, từ lúc yêu cô Lâm Tịnh cũng đã thay đổi rất nhiều. Nhưng bây giờ nghe Tần Ngôn nói vậy lại khiến cô không khỏi lo lắng. . .
Nhận thấy vẻ mặt hụt hẫng của Cảnh Thuần, Lâm Tịnh tức tối liếc mắt trừng Tần Ngôn, mắng thầm trong bụng.
Ngồi ở một bên quan sát, Tần Ngôn nhếch môi cười đắc ý. Biểu cảm này được Lăng Nhược Hy bắt trọn lại cảm thấy đáng yêu vô cùng, cô lòn tay xuống gầm bàn nắm chặt bàn tay của người mình yêu, ôn nhu nói: "Ngôn Ngôn, thật may quá. . . !"
Thật may là nữ nhân của cô vẫn chưa bị người khác chạm vào, vẫn là của riêng cô!
Tần Ngôn nghiêng đầu nhìn Lăng Nhược Hy, khẽ buông mi xuống, mềm giọng nói: "Hy Hy. . . lần này là may mắn. Sau này chị sẽ tuyệt đối tin tưởng em, sẽ không làm em phải thất vọng nữa!"
Cô hiểu, nếu người chấp hành nhiệm vụ không phải là Cảnh Thuần, chắc chắn cô sẽ rất thê thảm!
Đưa tay véo véo cái mũi nhỏ của đối phương, Lăng Nhược Hy cười lên trầm thấp: "Nhớ kỹ lời chị nói!"
Tần Ngôn cười đến cong mi mắt, khẽ gật đầu một cái.
Ai cũng có đôi có cặp, chỉ có Tô Thanh là ngồi bơ vơ ở một xó. Sớm biết như vậy cô đã mang "búp bê" của mình theo rồi! Ngồi chán chường gõ tay lên bàn, chợt nghĩ đến vấn đề quan trọng, Tô Thanh cất giọng hỏi: "Phải rồi. Cảnh Thuần, rốt cuộc là kẻ nào đã bỏ tiền thuê cô?"
Cảnh Thuần thành thật đáp: "Là Vương Sinh, thiếu gia của tập đoàn Vương thị."