Edit by Tohy
Mà vào lúc này.
Trong viện, vốn người đàn ông đang ngồi xổm nghe thấy nghi ngờ từ quản lí chiến đội, tạm dừng một lát sau đó cười như có như không, anh trực tiếp cầm điếu thuốc vừa mới châm dập tắt, thản nhiên nói: “Anh không trả lời cậu, cậu tự mình cân nhắc lại xem những gì mình vừa nói có nực cười hay không?’
Tiểu Thụy xấu hổ, tựa hồ cũng cảm thấy mình vừa nói có phần hoang đường, anh ta nhức đầu, tự hỏi lại lần nữa Lục Tư Thành còn có băn khoăn nào khác–vì thế cơn tức giận ban ngày cũng biến mất không ít, cái này cũng đủ để anh ta bình tĩnh mà đi tìm chân tướng:”Cho nên vì sao che chở cô ấy như thế? Bởi vì cô ấy mới chỉ là một cô gái nhỏ? Đồng tình? Thương hại? Cảm thấy cô ấy đi được đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng?”
“Tiểu Thụy, cậu nói vậy là không công bằng với cô ấy.”
“…..”
“Chú lùn kia mà nghe thấy thế, không chừng sẽ nhảy dựng lên mà đánh cậu một trận.”
“?????? Tôi nói cái gì sai?”
“Anh không coi cô ấy là một cô gái nhỏ, cho nên không có đồng tình, không có thương hại, cũng không cảm thấy cô ấy đi đến hôm nay có vất vả.” Lục Tư Thành đứng lên, ném điếu thuốc vào thùng rác, hơi dừng lại rồi nói, “Anh coi cô ấy là một đồng đội mới trong tương lai, kĩ năng không tệ, ý thức không tệ, dung nhập vào chiến đội rất nhanh—hiện tại trong cộng đồng game thủ cá rồng lẫn lộn, người có một lòng đoan chính muốn thi đấu đạt thành tích tốt thắp đèn lồng cũng khó tìm….Cho nên, anh không muốn trước khi cô ấy được mài dũa thành một viên bảo thạch, nên tránh làm một số chuyện có thể gây chết non…..”
“Tôi có chút hồ đồ.”
“Đường giữa chiến đội TAT A Thái.”
“?”
“Khi anh còn ở trong chiến đội TAT, anh ta nổi danh là một ma vương, cậu hẳn là không biết, toàn bộ bọn anh–ngay cả Giáo Hoàng cũng có anh làm người thay thế bổ sung, nhưng anh ta lại là đường giữa duy nhất, là vị trí độc tôn đến một người bổ sung cũng không có.” Nói đến người gọi là A Thái này, Lục Tư Thành khó nén được cảm xúc chán ghét, “Nói anh ta là ma vương, không phải vì anh ta mạnh hay tư lịch sâu bao nhiêu, mà là vì anh ta giống như khối u ác tích ở đường giữa, hủy người không biết mỏi mệt……Chiến đội TAT đều từng có người thay thế bổ sung đường giữa, nhưng trước khi bắt đầu làm tuyển thủ, đều bị anh ta đánh đến mức hoặc là mất đi niềm tin hoặc là trực tiếp từ bỏ làm tuyển thủ, hoặc là chuyển sang một đội khác.”
Tiểu Thụy kinh ngạc: “Làm sao có thể?”
“Đến nay còn nhiều chiến đội ở Hàn không muốn huấn luyện thi đấu cùng TAT cũng vì chuyện này—-Anh ta dùng ánh mắt như nhìn địch nhân nhìn những thành viên đường giữa khác, với anh ta, huấn luyện thi đấu không phải là trao đổi kĩ thuật, anh ta vì đánh bại đối thủ mà tham dự…..”
Lục Tư Thành suy nghĩ rồi lại bổ sung—-
“Có đôi khi cảm thấy người này nếu không đánh chức nghiệp, ở trong những ngành sản xuất khác cũng là một người đại gian ác—cậu biết S3 (trận chung kết thứ 2 thế giới) quán quân là một chiến đội ở Hàn Quốc không? Lúc ấy, đường giữa của bọn họ thực sự rất mạnh, giành được quán quân, công ty game còn vì anh ấy làm riêng một bộ trang phục Azir, kỉ niệm anh ấy là thiếu chủ bách chiến bách thắng trận chung kết.”
“….Tôi biết, Ngưu thần, không phải giải nghệ rồi sao?”
“Trận thi đấu S4 giải mùa xuân, A Thái dùng Azir, dùng cả loại trang phục riêng của quán quân Ngưu thần, cũng dùng anh hùng này vượt đường, đưa đội Hàn Quốc lên đỉnh cao,” Lục Tư Thành nói, “Sau đó Ngưu thần giải nghệ, cách làm của A Thái đối với anh ấy, quá thật là vũ nhục…” (*mình cũng thắc mắc lắm, nếu Ngưu thần và A Thái đánh trận chung kết thì không thể cùng một đội được, nhưng tác giả đều viết là chiến đội Hàn làm mình vô cùng khó hiểu, hay Ngưu thần ở trận S3 là thuộc chiến đội Hàn, sau đó chuyển sang chiến đội khác nên A Thái vào thay?)
“…..”
Lúc này, miệng của Tiểu Thụy đã mở lớn–anh còn chưa bao giờ tưởng tượng ra trên thế giới này lại có người đáng giận như vậy…….
“Đây là chuyện mà anh ta có thể làm ra.”
“Làm sao có thể—”
“Lúc này ý đồ của anh ta rất rõ ràng, Đồng Dao là một người mới, vừa mới vào đội lại huấn luyện thi đấu tốt, mắt sáng kĩ năng cao, thủ pháp vừa tự tin vừa cấp tiến, người bên ngoài đều sắp nâng cô ấy lên trời,” Lục Tư Thành nói, “Mấy đứa trẻ như thế này nếu bị suy sụp sẽ khó có khả năng hồi phục lại, rất nhanh sẽ hỏng mất phải không?”
“Anh là nói, nếu anh ta thi đấu huấn luyện với chúng ta, nhất định sẽ nhằm vào Đồng Dao?”
“Đúng vậy, anh ta nhất định sẽ lấy LeBlanc để hạ gục Đồng Dao.” Lục Tư Thành lạnh lùng ngoéo cái môi, “Đây là trò mà anh ta am hiểu nhất: Dùng tướng sở trường của đối phương đả bại đối phương.”
“Nếu như chúng ta trực tiếp ban(cấm) LeBlance thì sao?”
“LeBlanc không phải là một tướng mạnh,” Lục Tư Thành nhẹ nhàng liếc nhìn Tiểu Thụy một cái, “Cậu định nói như thế nào với Đồng Dao, một đống tướng mạnh không Ban lại đi Ban tướng thế mạnh của cô ấy?”
“…..”
Vậy sao?
“Vậy giữ lấy LeBlanc trước?”
“Không phải là tướng mạnh, lại còn ở vị trí đường giữa, lí do để giữ là?”
“…..”
Tiểu Thụy bị oán giận Lục Tư Thành nói không ra lời, cuối cùng nhìn như sắp bị buộc điên điên cuồng gãi đầu, một lát sau nâng cái đầu rối tung lên, vẻ mặt ngơ ngẩn: “Thành ca, tôi sai rồi, tôi không nên chấp nhận huấn luyện thi đấu với TAT, bị bọn họ gài bẫy……”
Lục Tư Thành nhìn chằm chằm vào quản lí chiến đội một lúc lâu, cười khẽ: “Anh đã nói là cậu sẽ xin lỗi.”
“…..Hiện tại không phải thời điểm xin lỗi đi?” Tiểu Thụy phát điên nói, “Vậy làm sao bây giờ? Tôi đi hủy huấn luyện thi đấu? Hay làm sẵn một túi thuốc dự phòng cho Đồng Dao?”
Lục Tư Thành nhún nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm: Biết thế nên nói với lão tử từ đầu để lão tử ngăn cản ngươi.
Tiểu Thụy gần như sắp sụp đổ!
Tiểu Thụy tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này, Lục Tư Thành ra hiệu bảo anh đừng nói chuyện, dường như có phát hiện gì đi đến bên cạnh cửa sổ–chỉ thấy rèm cửa sổ bị túm lại, có một bóng người hiện lên trên rèm đang đè vào cửa sổ….
Lục Tư Thành mặt không chút thay đổi kéo cửa sổ ra.
Vốn người bên trong đang dính sát vào cửa sổ “Ai nha” một tiếng, từ trên rèm ngã xuống–trông thấy người sắp ngã ra ngoài cửa sổ, người đàn ông nhanh tay đỡ lấy người cùng con mèo trong lòng, ngăn người kia ngã xuống đất.
Đầu Đồng Dao vẫn duy trì tư thế nghe lén dán tai vào cửa sổ vì thế đụng phải lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cô ngẩn người, vài giây sau phản ứng lại luống cuống ném con mèo ra đứng lên–
“Chơi vui không?”
Mặt Lục Tư Thành không chút thay đổi nhìn thiếu nữ đang dùng hai tay chống đỡ đứng vững trên ghế sô pha.
“Cái gì,” Đồng Dao mạnh mẽ trấn định vén tóc ra sau tai, “Em chơi trò chơi mệt liền dựa vào cửa sổ nghịch điện thoại, anh tại sao tự dưng mở cửa sổ, hại em thiếu chút nữa ngã xuống!”
“Có sô pha không dựa, dựa cửa sổ?” Lục Tư Thành hiển nhiên không muốn nói lời vô nghĩa với cô,” Nghe trộm được bao nhiêu?”
“Không nghe lén……Chỉ nghe được một chút”, Đồng Dao dùng hai ngón tay khoa chân múa tay hai mắt híp lại, “Anh nói kĩ thuật của em tốt, là một người lạc quan đi về phía trước, đốt đèn lồng cũng khó tìm…..”
Đồng Dao nói xong miệng đã không nhịn được mỉm cười: “Còn nói em là bảo thạch.”
Lục Tư Thành: “……”
Đồng Dao hắng giọng, cười ngây ngô: “Cho nên là thật vậy chăng?”
“Cái gì?”
Lục Tư Thành cho rằng cô định hỏi chuyện về đường giữa TAT……Không nghĩ tới thiếu nữ nâng tay chỉ vào chóp mũi mình, một đôi mắt nhỏ tựa như chòm sao vụt sáng: “Anh nói em, bảo thạch, phải không.”
“……”
Giọng Đồng Dao có chút lớn, mọi người trong trụ sở đều nghe thấy được, bao gồm cả Minh thần đang ngồi trên ghế sô pha xem trận đấu cũng ấn nút dừng lại—Tất cả mọi người đều đồng thời mà quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn thiếu nữ đang đứng trước cửa sổ cùng người đàn ông trẻ tuổi đứng bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Bàn: “Đây là hồi 4 sao, sao hai ngươi vừa mới bác bỏ thông tin nói cái gì cũng không có, sau lưng liền lấy bảo thạch rồi tinh quang ca ngợi nhau?”
Minh thần: “……Hai người đây là một người bên ngoài một người bên trong là làm sao? Romeo và Juliet?”
Lão Miêu: “Tôi cùng với anh ấy làm đồng đội nhiều năm như vậy cũng chưa được anh ấy khen bao giờ, Thành ca anh cũng thật quá đáng.”
Lão K: “Đá kê chân cũng không chỉ có mình cậu, thật là…Còn có Thành ca, quá ác, thật sự.”
Lục Tư Thành trầm mặc, sau đó cố gắng giải thích: “Không phải như thế.”
Nhưng mà những người trong trụ sở cũng không có thay đổi ánh mắt mới mẻ nhìn về phía anh, vì thế ba giây sau, người đàn ông từ bỏ: “Sao cũng được, một đám nhược trí.”
Nói xong anh quay người rời đi, mới vừa đi được hai bước liền nghe thấy tiêng đồng chí hỗ trợ Tiểu Bàn ở phía sau bổ thêm một đao: “A, còn thẹn thùng? Sông băng tan chảy? Cây vạn tuế ra hoa? Cây khô gặp mùa xuân?….Chậc chậc chậc, vừa chua vừa thối, ô chết mất!”
……
Đồng Dao quả thực không có nghe thấy ngày hôm đó Lục Tư Thành và Tiểu Thụy rốt cục đã nói những gì, chỉ là sau đó Lục Tư Thành và Tiểu Thụy người trước người sau tìm cô nói chuyện, nói cho cô đường giữa TAT quả thực có thể làm một số chuyện đánh tan niềm tin của cô.
Chuyện xưa của Tiểu Thụy bao gồm chuyện xưa của Ngưu thần, đồng thời quản lí chiến đội cũng nhắc nhở cô trong trận thi đấu tới, đối phương có thể làm lại trò này, chính là lấy tướng thành danh của cô đánh bại cô—
Mà Lục Tư Thành nói thật trực tiếp: “Muốn từ chối thi đấu hiện tại còn kịp, không có người cười nhạo em, là trốn tránh đáng xấu hổ.’
Trước lời đề nghị của Lục Tư Thành, Đồng Dao lắc đầu cự tuyệt.
Sau đó cô cảm thấy cô có thể làm một người thay trời hành đạo, ý tưởng cực kì lạc quan: Nếu một ngày nào đó cô không thể không đối mặt với người như vậy, thì trốn tránh hiện tại cũng chỉ được một lần, hiện tại bị đánh bại, cũng dễ chịu hơn là bị đánh bại trong trận đấu không thể gượng dậy được.
Hơn nữa.
Vạn nhất, thắng thì sao?
Ôm tâm lí lạc quan như vậy, Đồng Dao chờ đợi đến ngày thi đấu huấn luyện cùng đội tuyến Hàn Quốc–
Ngày hôm đó.
Đúng hẹn đi đến phòng đã được hẹn sẵn từ trước, Đồng Dao nhin ID đối diện “TAT, tei”, cô khẩn trương nuốt nước bọt……
Dường như mọi chuyện đều theo như dự đoán của Lục Tư Thành, người đối diện trực tiếp lựa chọn và khóa LeBlanc.
Đến khi Đồng Dao chọn tướng, cô do dự, cuối cùng đem chuột di chuyển đến Azir mà ngày trước A Thái đã dùng để nhục nhã Ngưu thần khi trước–trước khi đạt cấp 6, hai tướng có số lượng sát thương như nhau, nhưng sau đó, tướng Azir sẽ dần rơi vào thế yếu, đến gần cuối trận đấu, LeBlanc chịu nhiều thương tổn, Azir mới có thể phát huy thế mạnh của mình.
Bởi vì đã thành thạo, Đồng Dao hiểu rõ ưu khuyết điểm của LeBlanc, cái gọi là biết người biết ta, lúc này, cô cảm thấy mình có thể đánh bại chính anh hùng mà mình quen thuộc–
Tận đến khi trận đấu bắt đầu.
Cô phát hiện mọi chuyện không hề giống như trong tưởng tượng của mình.
Đều đã sử dụng LeBlanc, Đồng Dao có thể hiểu rõ cách tiến công của LeBlanc, nhưng không biết tại sao, kĩ năng và tốc độ tay của đối phương quá nhanh, cái gọi là lí thuyết căn bản không thể giúp đỡ được gì……Hơn nữa, kể cả Đồng Dao am hiểu vể Azir cũng không hề sử dụng một cách thuận buồm xuôi gió, mỗi lần xúc động chạy đến đánh chém đối phương, lại quên hồi máu……
Vài lần giao chiến, Đồng Dao dần rơi vào thế yếu.
Nhìn thời gian hồi máu, lại nhìn thấy đối phương sắp lên đến cấp 6. thật nhanh có thể xử lí cô, Đồng Dao bắt đầu có ý thức lùi về sau, ý đồ bỏ chạy, nhanh chóng suy nghĩ đến chiến thuật đó là chạy về đánh bổ trợ–nhưng người kia dường như thấu hiểu ý đồ của cô không cho cô thực hiện mưu kế này, khi cô bắt đầu lùi về phía nhà mình, đi rừng đối phương đi đến!
Trong lòng Đồng Dao hoảng hốt, nhìn đến lượng máu của mình tuy rằng còn hơn phân nửa, nhưng sợ sẽ phải chết lần này, cô quyết đoán đi ra, kéo dài khoảng cách, nhìn thấy đường giữa đối diện tốc chạy về phía mình, xiềng xích đã xác định, cô dùng loạn một vài chiêu, cô vốn đang ở lượng máu an toàn lập tức rớt xuống–
Đồng Dao lùi về phía sau.
Quân địch không chịu buông đuổi theo, bình tĩnh tung ra vài đòn, màn hình Đồng Dao đen, cuối cùng cô vẫn chịu chết.
“Đánh không lại thì đợi đến ngưỡng sức mạnh.” Lục Tư Thành nhàn nhạt nói.
Đồng Dao gật gật đầu, lại mở bàn đồ nhìn, lúc này, trận đấu mới bắt đầu hơn bảy phút, cô đã bị đối phương chèn ép, hơn nữa vừa rồi anh ta đánh đơn, đã có thêm 400 đồng tiền thưởng, hơn nữa tướng của đối phương giai đoạn đầu rất mạnh, cô hiểu được, bản thân mình chỉ có thể cố gắng chống cự, sau khi đạt đến ngưỡng sức mạnh mới có thể may ra……
Nhưng đôi khi trò chơi chính là tàn ác như vậy–sau khi bị chết lần đầu tiên, dù cô có quyết định “Không lại gần” “Lại gần rồi nấp sau trụ” “đợi đến khi đạt đến ngưỡng sức mạnh rồi đánh” “Tôi còn có thể chống trả”–thì, ở trên đường trên, cô vẫn bị đưỡng giữa đối diện cuồng sát.
Sau đó, Đồng Dao bị giết năm lần.
Đến khi đánh đội, cô căn bản mỏng như tờ giấy, tùy tiện gẩy một phát là có thể chết–đội ngũ của cô bị phá trụ, không còn cơ hội phản kháng–trận đấu sau đó với cô có thể nói là một loại tra tấn, cô không ngừng nhìn thời gian, cầu xin lần huấn luyện thi đấu lần này mau chóng chấm dứt……
Huấn luyện thi đấu đương nhiên thua.
Bởi vì đến phút 20, người bị điên cuồng đột kích Đồng Dao, số điểm của đường giữa đối diện gấp hai lần, cấp bậc còn cao hơn ba cấp–
Nhìn nhà lớn bị đánh sụp, Đồng Dao bưng cốc nước lên uống–dòng nước lạnh lẽo chảy qua yếu hầu, đầu cô vẫn cảm thấy mơ hồ……
Cúi đầu nhìn cốc nước, trên mặt nước có gợn sóng khó phát hiện.
Tại vì tay cô run.
Đặt cái cốc xuống, Đồng Dao im lặng, những đồng đội bên cạnh có phần lo lắng nhìn Đồng Dao, cô lấy tay vuốt tóc ra sau tai, cười cười: “Xấu hổ quá, đường giữa trở thành đại boss, rõ ràng ở những đường khác cân bằng như vậy.”
“Chỉ là một lần huấn luyện thi đấu mà thôi, có cái gì mà xấu hổ, có thắng có thua là chuyện bình thường–hơn nữa đường giữa đối diện quá mạnh, lần sau sẽ tốt hơn.” Tiểu Bàn an ủi, lão Miêu và lão K cũng phụ họa.
Lục Tư Thành nhăn mày, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lúc này Đồng Dao quay về phía anh cười: “Em không sao, anh xem, em đã nói em không sao–lần này thua lần sau thắng là được, mọi người cứ nghĩ em yếu ớt, thật sự……”
Nói đến đây, cô bỗng cảm thấy mình nói hơi nhiều, vì thế ngậm miệng lại.
Sau khi huấn luyện, theo lẽ thường, mọi người sẽ họp, phân tích số liệu; sau đó tan họp, những thành viên sẽ nghỉ ngơi hoặc đánh rank, phát trực tiếp…..Sau khi Đồng Dao chỗ ngồi của mình, giống như mọi khi mở trò chơi, hết thảy như thường.
Mãi đến khi ăn cơm tối.
Mãi đến khi ăn khuya.
Tận đến rạng sáng, Tiểu Bàn ngáp dài ngáp ngắn ồn ào “ngủ ngủ”……
Lục Tư Thành mở máy tính của mình nhìn thành tích của Đồng Dao, cô từ trưa vẫn luôn đánh rank sắp xếp thi đấu đến ba giờ sáng, ngoại trừ đứng dậy pha cà phê thì cái gì cũng chưa ăn, cả đêm đánh trò chơi, thua cả đêm, trực tiếp từ Thách đấu rơi xuống còn Cao thủ.
“Này cô gái xinh đẹp, em không ngủ được sao?” Lục Tư Thành gõ tay lên mặt bàn, “sắp bốn giờ.”
“Đánh xong trận này” Đồng Dao không quay đầu lại nói, “Lập tức đi ngủ.”
Lục Tư Thành im lặng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn sườn mặt của người đối diện dường như thật không có chuyện gì, anh cũng không biết nói sao cho phải, đành “À” một tiếng rồi về phòng tắm rửa đi ngủ.
……
Ngày hôm sau, bảy giờ sáng Lục Tư Thành đã tỉnh.
Tắm qua bằng nước lạnh, người đàn ông mở cửa đang định xuống tầng tìm đồ ăn, kết quả vừa mở cửa ra, chợt nghe thấy từ tầng dưới truyền đến âm thanh nhấn chuột “tách tách tách tách”—Người đàn ông dừng lại, lông mày nhướn lên, đi xuống lầu không hề bất ngờ phát hiện ngươi lúc trước nói “Đánh xong trận này sẽ trực tiếp đi ngủ” vẫn còn đang mặt đối mặt với máy tính……
Lục Tư Thành: “…”
Lục Tư Thành đi đến sau lưng Đồng Dao, lúc này trên mần hình đang ở chế độ tự luyện tập, tướng sử dụng chính là Azir thảm bại ngày hôm qua–thuần thục mà đánh chết lính.
Lục Tư Thành đi xuống tầng, tựa người ngồi vào ghế nói “Chào buổi sáng”, sau đó một lính của mình bị chết, cô “A” lên một tiếng, sau đó quyết đoán thoát khỏi trò chơi, sau đó lại mở chế độ luyện tập, tiếp tục dẫn lính–
Cứ chết một tên lại thoát ra.
Lại vào.
Lại chết, lại thoát.
Giống như một người bệnh bị ám ảnh cưỡng chế.
“Cả đêm không ngủ.”
“Một lát nữa đi.”
“Cả đêm luyện Azir?”
“Hả? Ừ.”
Lục Tư Thành bưng cốc cà phê đứng sau lưng Đồng Dao, rũ mắt nhìn xuống, người ngồi trên ghế hai mắt đỏ lên, tràn đầy tơ máu, một đôi mắt cho dù là chết lặng vẫn chằm chằm nhìn vào màn hình máy tính……
Anh nhíu mày, khi nhìn thấy lính lại bị chết người kia liền than thở “Thành ca anh đừng nói chuyện, nói chuyện với em em lại chết lính”, anh đột nhiên vươn tay từ đằng sau, che đi mắt của cô–
Con trỏ chuột đang muốn thoát khỏi trò chơi ngừng lại.
Lục Tư Thành không nói chuyện, lạnh mặt ấn đầu của cô ra đằng sau, đầu cô đập vào thành ghế phát ra một tiếng “cộp”, người bị anh che mắt bắt đầu giãy giụa, nhưng sau đó nhanh chóng bỏ cuộc xụi lơ xuống……Một tầng trụ sở to như vậy, chỉ có hai người im lặng, bọn họ thậm chí có thể nghe thấy âm thanh hô hấp của đối phương–
Tay người đàn ông khô ráo mà ấm sáp, mang theo hương bị xà phòng vừa mới tắm hòa với mùi cà phê.
Vài giây sau, Lục Tư Thành cảm thấy có một chất lỏng từ từ chảy vào trong lòng bàn tay mình.
Anh ngẩn người, cũng không nhấc bàn tay mình ra, sau đó liền thấy bên cạnh bàn tay của mình, có một giọt nước không tiếng động chảy xuống……Người đàn ông dừng lại, khóe mắt ngày thường lạnh lùng bỗng trở nên mềm mại, âm thanh thờ dài trầm thấp mà ôn hòa phá vỡ không khí im lặng ngắn ngủi–
“Em không phải nói không có chuyện gì sao?”
Anh mở bàn tay của mình ra, nhìn cô gái tóc tán loạn, hai mắt đỏ bừng lưng tròng, ngửa đầu trừng mắt nhìn mình, nước mắt giống như không ngừng được tiếp tục chảy ra, Lục Tư Thành cũng phải kinh ngạc một người làm sao có nhiều nước mắt như vậy–
“Lừa gạt anh, em có chuyện, có chuyện lớn.” Cô cất giọng khàn khàn, “Em muốn đánh Azir, sau đó đánh LeBlanc.”
Lục Tư Thành: “……”
Cô hít hít nước mũi: “Trái tim pha lê cũng sắp vỡ vụn.”
Lục Tư Thành: “Ừ, đã thấy.”
Đồng Dao: “……”
Lục Tư Thành: “Tiểu kẻ lừa đảo.”
Đồng Dao: “……”