Edit: Tiểu Vũ
“Tóm lại cứ kiểm tra trước đã, ” Lục Tư Thành vỗ vỗ người đang ôm chăn cuộn trong lòng mình, “Đừng hoảng, hoảng cái gì, sớm có một cô con gái về sau còn có thể cùng em phá của, đi ra ngoài nhân viên bán hàng có khi còn nói hai người là chị em… Không phải em thích nhất là nghe mấy lời a dua nịnh hót giả dối này à?”1
Đồng Dao hít mũi, tưởng tượng đến cảnh tượng đó hình như cũng không tệ lắm, vì thế lời nói cũng không còn nghẹn ngào nức nở nữa: “… Anh hình như rất có kinh nghiệm thì phải.”
Lục Tư Thành không nóng không lạnh cười một tiếng: “Từ nhỏ đến lớn, anh nghe nhiều tới mức tai mọc thành kén rồi, lần trước đi Nhật với mẹ anh, nhân viên bán hàng hỏi bà ấy có phải là Angela Baby không, thế là mẹ anh vui vẻ liền… Phụ nữ bọn em đúng là dễ dụ.”
Đồng Dao: “…”
Mẹ chồng đại nhân tương lai như này đã không còn ở cấp độ “dễ bị lừa” nữa rồi, mấy lời như thế mà cũng tin được thì có lẽ chỉ có thể gọi là “tự mình lừa mình” thôi.
Đồng Dao ở trong lòng anh cọ cọ: “Nhưng em thích con trai, lúc nhỏ em trai em đáng yêu cực kỳ luôn, kháu khỉnh bụ bẫm theo sau em gọi chị ơi chị à, còn nhảy điệu con voi cho em xem nữa—- “
Lục Tư Thành nhướng mày: “Em trai em đến giờ vẫn còn nhảy điệu con voi cho em xem?”
Đồng Dao đập ngực anh một cái: “Điên à, nó đã lên đại học rồi, là một fan hâm mộ nhỏ bé của anh đấy.”
Lục Tư Thành vẫn chưa theo kịp ý của Đồng Dao, vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới nhảy điệu con voi không cách nào thoát ra được, nghe vậy lập tức nói: “Là fan của anh cũng không cần múa cho anh xem, tự anh cũng có, còn không nhỏ nữa, em đã thấy rồi đấy.”
Cảm thấy nếu còn không bò dậy khỏi ngực anh thì theo đà này câu chuyện sẽ trôi về nơi xa rất xa, Đồng Dao bèn ngóc đầu dậy khỏi ngực anh, đang định leo xuống giường, lại cúi người bên mép giường rướn người nhìn xung quanh—– Lục Tư Thành hỏi cô sao thế, Đồng Dao nhỏ giọng nói: “Dép.”
Lục Tư Thành chỉ còn cách mặc quần lót nhảy xuống giường xách đôi dép bị cô quẳng ra xa lúc nãy về, đặt xuống, cúi đầu nhìn cô trượt xuống giường đi dép vào, không nhịn được mà trêu chọc: “Bày đặt.”
“Phải sinh em trai đó, không thể bị cảm lạnh được.” Đồng Dao đi dép vào xong, ngẩng lên nhìn anh một cái, “Trước kia họ hàng tới thăm em mà anh còn không nỡ để em đụng vào nước lạnh, giờ lại bảo em bày đặt, mẹ nó em còn chưa có giấy chứng nhận kết hôn mà đã là một bà vợ mất giá rồi?”
Lục Tư Thành: “Không phải, anh cũng vô cùng thích bộ dạng tự ý thức bảo vệ bản thân, tham sống sợ chết này của em.”
Đồng Dao quay lại nhìn người đàn ông động tác tự nhiên mở ngăn kéo đựng quần áo của cô, cầm ra cái quần sooc rộng thùng thình và áo thun không biết nhét vào đó từ lúc nào, mặc lên người, vẻ mặt cô hoang mang vô cùng: “Anh đang khen em hả?”
Lục Tư Thành nghiêm túc bình tĩnh nói: “Phải.”
Ba phút sau.
Tiểu Thụy và Tiểu Bàn đang ngồi ăn ngũ cốc cho bữa sáng ở tầng một vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay Lục Tư Thành và Đồng Dao đang cùng nhau đi xuống tầng—- Lục Tư Thành đỡ tay Đồng Dao, như Lý Liên Anh dìu Từ Hy Thái Hậu vậy.
Tiểu Bàn mặt đầy hoảng sợ nhìn Đồng Dao, bật thốt ra một câu khiến người ta chết đứng: “Em có thai rồi à?”
Đồng Dao trượt chân một cái, Lục Tư Thành nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô—– Hai người nhìn nhau, lưng đổ mồ hôi lạnh, Đồng Dao đứng vững lại, trừng mắt nhìn Tiểu Bàn một cái, Tiểu Thụy bên cạnh vỗ bàn cười to: “Có thai tốt mà, đứa bé vừa ra đời đã có một đống bố nuôi, mỗi người chịu trách nhiệm vứt tã bẩn một tháng!”
Tiểu Bàn: “Thôi cho xin, đến lúc đó thi đấu bên chúng ta 6 người có tính là phạm quy không nhỉ?”
Tiểu Thụy: “Đường giữa của ZGDX thành đường đôi, trên sàn đấu bỗng xuất hiện thêm một người thứ 6 đầy vi diệu, nói ra sẽ hù chết bọn họ luôn.”
Tiểu Bàn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Đồng Dao: “…”
Nghe hai người này kẻ tung người hứng, Đồng Dao thật sự phục mấy thanh nhạc nào cũng nhảy này quá rồi… Lúc này chỉ có Lục Tư Thành là nghiêm túc, cúi đầu nhìn dép của Đồng Dao: “Chiều đổi thành loại chống trượt, nhưng mà tiểu não của em không phát triển như người bình thường, nhỡ em đi đường có đạp phải con nhím mà cũng ngã thì phải làm sao?”
Đồng Dao liếc anh một cái: “Vậy anh đi đâu cũng ôm theo em?”
Lục Tư Thành: “Cũng không phải là không được.”
Lục Tư Thành để cô an tọa vào chỗ của mình xong, lại xoay người đi lấy bữa sáng cho cô, làm nóng sữa, lúc quay lại thì nhìn thấy Đồng Dao đang ngồi khoanh chân, trên đó có hai con mèo cộng lại chắc cũng phải 7-8 kg đang ngồi, màn hình đang mở giao diện game, khóe mắt anh run lên, nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Bức xạ?”
Đồng Dao “ồ” một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh đi mua tấm chì về cho em nhét bụng đi?”
Lục Tư Thành nhướng mày: “Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em.”
Đồng Dao: “Em cũng đang nói chuyện nghiêm túc với anh, mẹ nó còn phải luyện tập đấy, bức xạ cái gì mà bức xạ, bức xạ máy tính thì nhằm nhò gì? Sinh viên đại học đấy!”
Lục Tư Thành xoa đầu cô, không nói gì nữa mà để cô chơi, duỗi tay xách hai con mèo đang ngồi trên người cô lên nhìn một cái, mắt to trừng mắt nhỏ, quyết định nhét vào lồng bảo Tiểu Bàn đưa chúng nó đi tắm tiện thể tiêm phòng luôn, còn mình thì xoay người chuẩn bị đi đến tiệm thuốc gần đó mua que thử thai… Lúc ra khỏi cửa Đồng Dao còn ở trong hỏi: “Nãy anh trừng mèo của em là có ý gì, chẳng lẽ anh muốn thả chúng nó đi?”
Lục Tư Thành đứng ở cửa đáp: “… Anh thì muốn thả em đi hơn đấy, nhặt được ở đâu thì trả về lại đúng chỗ đó.”
Đồng Dao: “Ở đâu?”
Lục Tư Thành: “Sọt rác.”
Nói xong đóng luôn cửa lại, đến tiệm thuốc.
Chỗ bất lợi của việc vừa cao vừa đẹp trai đó là biểu cảm của nhân viên tiệm thuốc lúc nhìn anh rất vi diệu, lúc đưa que thử thai cho anh, vẻ mặt như nhân viên như muốn nói: Người anh em không phải cậu mới đi mua thuốc ngừa thai à sao mới có một tháng mà đã phải mua que thử thai rồi chẳng lẽ không phải chỉ cho một cô dùng?
Lục Tư Thành lớn bằng ngần này rồi lần đầu tiên biết thế nào là ngại ngùng, cầm đồ tính tiền, lúc ra khỏi tiệm thuốc còn thầm thề đời này sẽ không đến đây ủng hộ việc kinh doanh buôn bán của họ nữa.
Về đến trước cửa trụ sở, xé vỏ bao vứt vào sọt rác xa xa như ăn trộm, đồ cần dùng thì nhét gọn vào túi, giả vờ bình tĩnh gõ cửa—– Đồng Dao ra mở cửa, hai người đứng ngoài cửa nhìn nhau một cái, khi ánh mắt lóe lên, Lục Tư Thành bỗng nhiên có cảm giác đồng bọn tới rồi, một tên trộm giờ thành hai tên.
Lục Tư Thành đứng ở cửa đưa đồ cho Đồng Dao.
Đồng Dao run tay làm rớt xuống đất.
Lục Tư Thành thấy vậy nhanh tay lẹ mắt cúi người nhặt lên, lưng đầy mồ hôi kín đáo đưa cho người Đồng Dao.
Đồng Dao méo mặt: “Em lo quá.”
Lục Tư Thành mặt không cảm xúc: “Năm đó lúc anh gọi điện tra điểm thi đại học cũng không căng thẳng như vậy, đi đi.”
Đồng Dao chà chà lòng bàn tay lên áo, liếm liếm cánh môi: “Cái này dùng thế nào?”
Lục Tư Thành: “Thử nước tiểu, thử xong để yên đó chờ, hai vạch là nhẫn kim cương 8 carat, một vạch thì bị anh đánh một trận, sau đó thì sao nhỉ? Kèm thêm một bữa sáng mai không xuống được giường, bữa sáng anh bưng lên tận giường cho em.”4
Đồng Dao lập tức cảnh giác: “Sao anh hiểu rõ quá vậy?”
Lục Tư Thành lại rất bình tĩnh, nhìn cô như đang nhìn một đứa đần: “Bởi vì anh đọc hướng dẫn sử dụng rồi.”
Đồng Dao: “…”
Nhẫn kim cương 8 carat hay bị ấn trên giường dày vò nguyên một đêm, khoảng cách giữa hai việc này có chút xa xôi, khi Đồng Dao mặt cứng đờ đi lên tầng, cảm giác mình lại càng thêm căng thẳng, thậm chí cũng không nói rõ được mình muốn nhìn thấy kết quả nào nữa… Lên tầng cúi đầu nhìn Lục Tư Thành đang đứng cạnh cầu thang, anh cũng đang ngước đầu lên nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt nâu cực kỳ bình tĩnh.
Là kiểu bình tĩnh “binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn”.
Đồng Dao trong lòng thả lỏng, ở xa xa dùng khẩu hình nói: em đi đây.
Cô thấy Lục Tư Thành chậm rãi gật gật đầu.
Đồng Dao xoay người về phòng, vào phòng tắm, đóng cửa lại, nhìn bồn cầu hít một hơi thật sâu: đời này chưa từng có tâm tình phức tạp với bồn cầu như vậy, giống như nửa đời sau của mình trôi qua thế nào đều phải xem sắc mặt của anh bạn này vậy.