Hùng Khả Khả cũng không để An Dật chờ lâu, chỉ bốn mươi phút sau cô đã mang theo hai vali lớn xuống tới lầu.
An Dật lập tức bước tới nhận lấy hành lý trong tay cô. “Chị chỉ có tí hành lý này thôi à?” Hùng Khả Khả cũng không khách sáo, đưa vali to nặng
kia cho An Dật: “Ừ, mới ở không lâu nên đồ vật cũng không nhiều lắm.”
Hai người kéo hành lý đi ra ngoài, vừa ra khỏi khu dân cư, An Dật lập tức vẫy tay gọi taxi rồi quay đầu cười hề hề với Hùng Khả Khả: “Đừng ngồi xe buýt nữa, ngồi taxi nhé, em chỉ.”
Hùng Khả Khả nhướng mày, cũng không nói thêm gì nữa đi theo An Dật lên xe, báo địa chỉ với tài xế xong cô lấy di động ra gửi tin tức.
Nghe thấy địa chỉ, An Dật khẽ nhíu mày, liếc nhìn cô gái ngồi bên cạnh, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại.
Hai mươi phút sau, taxi dừng trước một ngõ nhỏ, tài xế quay người nói với họ: “Không thể lái xe vào bên trong được. nên chỉ dừng ở đầu ngõ thôi”
Hùng Khả Khả 'được' một tiếng, An Dật lập tức trả tiền.
Chờ đến khi hai người đứng trước dãy nhà cũ kĩ, cuối cùng An Dật cau mày nhìn sang phía cô.
“Chị sống ở đây hả? Đây là nơi cho người ở sao?”
Hùng Khả Khả nghe xong hơi tức giận: “Cậu nói gì thế? Chẳng nhẽ sống ở đây không phải người à?”
“Một cô gái như chị sống ở đây không an toàn, đi thôi, trả lại phòng đổi một chỗ khác!” Nói xong, anh cầm tay dät Hùng Khả Khả đi ra ngoài ngõ. Anh lớn bằng ngần này rồi còn không biết ở thành phố A vẫn còn có nơi như thế, đúng là mở mang tầm mắt.
Hùng Khả Khả không hề đề phòng, bị An Dật kéo đi mấy bước mới phản ứng lại, cô ra sức hất tay anh ra: “Sao cậu quản nhiều thế? Cậu quen sống ở biệt thự lớn rồi nên không biết dân nghèo đều sống ở những nơi như thế này nhỉ! Họ có thể ở sao chị lại không chứ?”
“Không có tiền đúng không? Em thuê phòng cho chị, sống ở đâu cũng được nhưng đừng sống ở đây, đi thôi!”
Lần này Hùng Khả Khả thật sự tức giận: “Cậu là ai thế, chị có tiền hay không thì liên quan gì tới cậu? Chị thích sống ở đâu thì sống, cậu nhiều tiền không có chỗ tiêu cho nên muốn bố thí cho người mới quen biết một ngày đúng không? Chị không cần!”
An Dật bị một đống lời lẽ của cô chọc bực cả mình, tóc đều sắp dựng thẳng đứng.
Cô gái chết tiệt này! Từ bố thí mà cũng thốt ra được! Chẳng qua anh lo lắng cô thân gái một mình sống ở nơi như vậy không an toàn.
Nghĩ đến đây, An Dật đặt vali trong tay sang bên cạnh, cười chế giễu Hùng Khả Khả: “Không biết ý tốt của người ta! Chị thích ở đâu thì ở!” Anh nói xong, quay đầu đi mất.
Để lại Hùng Khả Khả lẻ loi đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng An Dật đang tức hổn hển, miệng cười mỉa mai.
“Kỳ quặc, lo chuyện bao đồng, đúng là trẻ con!”
Hôm sau chuyển nhà xong, Gấu Hùng Khả đúng giờ mở cửa buôn bán. Tối qua chia tay trong không vui với An Dật, cô tưởng rằng sau này sẽ không gặp lại anh nữa. Ai ngờ mới qua giờ cơm trưa, Hùng Khả Khả đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa tiệm.
Thật ra, tối qua cô năm trên giường ngẫm lại, An Dật cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, chẳng qua giọng điệu hơi cứng rần. Có lẽ đã chọc đúng chỗ đau của cô nên cô mới lập tức nổi đóa.
An Dật đề dà trước cửa quán hồi lâu mới chuẩn bị tốt tâm lý, anh đẩy cửa bước vào, bắt gặp ánh mắt của Hùng Khả Khả lập tức đứng hình mấy giây.
“Xin lỗi, chị Khả Khả.” “Xin lỗi, An Dật.” Hai người đều sững sờ, nhìn nhau rồi bật cười.
“Cậu xin lỗi gì chứ, nói ra tôi nghe nào” Hùng Khả Khả quay người pha một tách cà phê America, lại lấy mấy miếng bánh ngọt cùng đặt lên bàn nhỏ, sau đó kéo ghế ra hiệu cho. An Dật ngồi phía đối diện.
An Dật ngây người nhìn Hùng Khả Khả bận rộn, cô làm việc đâu ra đó. Trong mắt anh, quả thật như bỏ thêm mấy. trăm lớp kính lọc, đẹp vô cùng. Mãi đến khi Hùng Khả Khả kêu anh ngồi xuống đối diện, anh mới tỉnh táo lại. An Dật mím môi nhìn sang phía đối diện: “Tối qua, em không nên nổi nóng, đáng nhẽ nên tôn trọng ý kiến của chị. Chị có sự lựa chọn của mình, quả thật em không nên quản rộng như vậy.” Nói xong, anh vẫn chưa cam lòng bổ sung thêm một câu: “Em chỉ muốn tốt cho chị.”
“Chị biết em muốn tốt cho chị, hôm qua là chị nổi nóng trước. Này, chỗ bánh ngọt này coi như nhận lỗi với eml” Cô đẩy bánh ngọt đến trước mặt An Dật: “Nếm thử xem, rất đắt đói”
Nghe Hùng Khả Khả nói thế, An Dật lập tức vui vẻ, cầm na xúc một miếng bánh ngọt trước mặt cho vào miệng.
“Ngon quá đi mất...” Đúng là rất ngon.
“Kết hợp với hương vị cà phê càng tuyệt hơn đấy~” Hùng Khả Khả cười tủm tỉm nói.
An Dật ngoan ngoãn uống một hớp cà phê, vị ngọt nhàn nhạt của bánh kem hòa quyện cùng với hương cà phê quanh quẩn trong khoang miệng, mãi một lúc lâu vẫn chưa tan. An Dật bỗng hiểu ra lý do em gái chưa hết một tháng đã tiêu tốn cả chục ngàn rồi.
“Bây giờ đã thấy đáng giá chưa?”
“Hả?”
“Giờ có thấy bánh ngọt chị làm có đáng với cái giá đắt đỏ như vậy không?”
An Dật im lặng, lại xúc thêm một miếng bánh ngọt cho vào miệng, hơi ngượng ngùng nhìn Hùng Khả Khả đang cười mắt cong cong. Mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, trong đôi mắt biết cười như thể có ánh sao lấp lánh.
Lông mi thật dài!
Hùng Khả Khả nhìn đến hơi ngơ ngác, cô tỉnh táo lại lập tức né tránh tầm mắt.
Trên người An Dật có hơi thở đặc thù mà chỉ lứa tuổi này mới có, lại mang cảm giác trong trẻo, giàu sức sống của thiếu niên pha lẫn sự phóng khoáng của người đàn ông trưởng thành.
Ánh mặt trời chiếu lên người họ qua cửa kính lớn, trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ vừa vặn, Hùng Khả Khả hưởng thụ híp mắt lại.
“Rrrrr....” Di động trên bàn rung lên hai cái.
Cô cầm di động lên mở wechat ra, đầu ngón tay khựng lại.
Là Châu Thần Hạo, cô cong khóe môi bắt đầu trả lời tin nhắn.
Châu Thần Hạo là đàn anh cấp ba của Hùng Khả Khả, kỳ nghỉ hè năm ngoái, lúc cô trở về từ Pháp đi tham gia buổi họp mặt lớp. Vốn chỉ là buổi tụ tập nhỏ trong lớp, không biết tại sao anh ta cũng đi.
Thời cấp ba, Hùng Khả Khả rất bình thường, thuộc kiểu người đặt trong đám đông không ai nhận ra. Cô để mái tóc. ngắn màu đen đến mang tai và mái nghiêng dày cộp. Dù có đẹp đến mức nào cũng sẽ bị che lấp bảy tám phần, cộng thêm cô không thích giao lưu nên luôn cho người ta cảm giác kiêu ngạo. Mọi người dần làm lơ cô gái hơi lạnh nhạt này. Nhưng lần họp lớp này, cô trang điểm tinh xảo cùng với mái tóc xoăn lọn to màu nâu sẫm, phối hợp với bộ váy liền thân kiểu Pháp. Ngay từ giây phút cô bước vào phòng đã làm tất cả mọi người kinh diễm, kể cả Châu Thần Hạo.
Kết thúc buổi họp lớp, Châu Thần Hạo xin phương thức liên lạc của Hùng Khả Khả. Cô thấy đàn anh hơn mình hai khóa đã bước vào xã hội mặc comple lịch lãm, phong độ ngời ngời, nhân tài xuất chúng, đã bớt đi vẻ ấu trĩ non nớt mà trở nên trầm ổn hơn so với đám con trai vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường kia nên khó tránh khỏi hơi rung động. Dưới sự theo đuổi không biết mệt mỏi của anh ta, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Họ xác định quan hệ chưa đến hai ngày Hùng Khả Khả đã phải trở về Pháp, bắt đầu tình yêu phương xa kéo dài hơn nửa năm.