Sau đó Gia Khiêm cho gọi bác sĩ của gia đình đến, việc đó kinh động đến bà Đặng nên đã vào xem tình hình.Lúc này bác sĩ đang khám cho Hạ Thu.Bà Đặng ngồi kế bên hỏi Gia Khiêm.
- Hạ Thu bị sao vậy ?
- Con cũng không biết nữa, về thì đã thấy cô ấy bị như thế
Bác sĩ lúc này cũng đã khám xong, Gia Khiêm liền hỏi :
- Cô ấy bị sao vậy hả bác sĩ Thịnh ?
Bác sĩ Thịnh là bác sĩ riêng được Gia Khiêm sắp xếp để theo dõi tình hình sức khỏe của bà Đặng đã mấy năm nay.Ông cũng biết Hạ Thu là vợ của Gia Khiêm nên rất cẩn thận và kỷ lưỡng, ông cũng đã chuẩn đoán cô bị gì nhưng muốn chính xác hơn cần phải làm rõ vấn đề trước.Lúc này ông mới hỏi Gia Khiêm.
- Không biết mợ có uống thuốc bắc không ?
- Tôi không biết
Bà Đặng lúc này mới nói :
- Tôi thấy Hạ Thu hơi ốm nên có hốt thuốc bổ cho con bé uống, nhưng mà điều đó thì có vấn đề gì sao bác sĩ Thịnh
- Mợ do trong cơ thể thuộc tính hàn mà lại uống thuốc bắc có tính mát nữa nên dẫn đến nhiệt độ cơ thể mợ xuống thấp như thế.Tôi đã tiêm thuốc ổn định cho mợ nên không gì đáng ngại, khoảng chút mợ sẽ trở lại bình thường.
Bà Đặng nghe thế thì hỏi :
- Vậy con dâu tôi không thể uống thuốc bổ được hả ? Mà thể trạng nó vậy thì có ảnh hưởng đến việc mang thai không ?
- Thuốc bổ mợ vẫn uống được nhưng phải được bắt mạch kê toa để hợp với thể trạng chứ không thể tự tiện bóc được, còn vấn đề mang thai thì điều đó không ảnh hưởng gì hết ạ.
Nghe xong bà Đặng cũng yên tâm phần nào.
- Cảm ơn bác sĩ
- Dạ vậy xin phép bà và cậu tôi ra về
- Phiền bác sĩ Thịnh quá
- Đó là trách nhiệm của tôi mà cậu
Sau đó Gia Khiêm tiễn bác sĩ Thịnh ra cửa rồi anh trở vào.Bước đến chỗ giường nhìn sắc mặt của Hạ Thu đã hồng hơn lúc nãy rất nhiều nên cũng bớt lo lắng.
- Sao mẹ lại cho cô ấy uống thuốc linh tinh chi vậy ?
- Con đang trách mẹ đó hả ?
- Con không có ý đó
Bà Đặng cũng biết đây là sơ xuất của mình nên nói :
- Mẹ thấy nó ốm quá nên mới bồi bổ để mà có sức sinh con thôi.
Gia Khiêm biết mẹ rất mong cháu nhưng cũng không vì thế mà lại tự ý như vậy, xém chút đã hại đến Hạ Thu.
- Việc đó cũng đâu thể gấp gáp được mẹ
- Mẹ cũng vì tổ tiên nhà họ Đặng mà thôi, con là con trai một mà đến tuổi này vẫn chưa có con nối dõi mẹ làm sao còn mặt mũi nhìn ba con và liệt tổ liệt tông Đặng Gia đây ?
Hiểu được nỗi lo của mẹ nhưng Gia Khiêm cũng không thể làm gì được, hiện tại anh và cô vợ nhỏ này cũng chỉ là danh nghĩa nên việc mong cháu của bà là điều không thể, nhưng anh cũng không thể để bà thất vọng nên nói :
- Việc con cái thì cứ để tự nhiên đi mẹ, lúc nào đến thì tự khắc sẽ đến
- Mẹ biết thế, nhưng ngày nào chưa có cháu nối dõi thì ngày đó mẹ vẫn chưa thể yên lòng.
Nói xong thì bà thở dài rồi đứng dậy nói :
- Con coi lo cho Hạ Thu đi, mẹ về phòng nghỉ
- Dạ mẹ về nghĩ đi
Bà Đặng đi rồi thì Gia Khiêm đến bên giường ngồi nhìn Hạ Thu.Gương mặt cô đơn thuần trong sáng biết bao, nhưng điều đó tất cả chỉ là vẻ ngoài để nhằm che đậy đi sự tham lam trong lòng.Điều đó khiến cho Gia Khiêm thấy khó chịu, anh không thể lý giải được cảm xúc trong lòng mình, điều đó vốn là lẽ đương nhiên khi một người con gái còn quá trẻ lại chấp nhận lấy chồng chỉ qua lời mai mối.
Rời khỏi giường anh tiến đến nhìn bức tranh, anh tự hỏi, Mỹ Liên em cho anh biết đi, sao bây giờ tiền bạc luôn là thứ đầu tiên để định đoạt một mối quan hệ.Sao em lại bỏ anh mà đi một mình, không có em anh thấy cuộc sống trở nên tẻ nhạt, dù có tất cả mọi thứ thì trong lòng anh vẫn mãi trống trãi cô đơn...
Tôi lúc này từ từ mở mắt ra, trước mắt là bóng lưng của một người làm tôi giật mình ngồi dậy, lúc này tôi mới nhớ ra đây là phòng mình.Còn đó không phải chồng tôi sao, lúc này tôi nhớ lại khi mình uống thuốc bắc của mẹ chồng xong tự nhiên người lạnh kỳ lạ, sau đó tôi không biết gì nữa.Mà giờ hình như người tôi đã bình thường trở lại không còn lạnh nữa.
Tôi lên tiếng hỏi :
- Anh về lâu chưa ?
Gia Khiêm nghe tiếng Hạ Thu thì quay lại nói :
- Em thấy thế nào rồi ?
- Tôi khỏe mà, đâu có gì đâu ?
- Nếu tôi không trở về thì liệu giờ em có còn ngồi đó mạnh mồm không hả ?
Tôi lúc này mới ngờ ngợ.
- Anh nói vậy là sao ?
- Không có gì, từ đây đừng tự ý uống những lung tung
Tôi nghe thế thì biết chồng đang nói đến cái gì.
- Đó là thuốc mẹ sắc tôi không uống sao được ?
- Nhưng phải biết rõ cơ thể mình sao chứ ?
Tự nhiên lại nổi nóng với tôi, đúng là khó hiểu.
- Làm sao tôi biết được chứ ?
Gia Khiêm không nói gì là cầm cái túi đựng điện thoại đưa đến.
- Điện thoại em giữ lấy để tiện liên lạc
Tôi cầm lấy mà hỏi :
- Anh mua cho tôi hả ?
- Không lẽ còn ai khác nữa à ?
Từ miệng chồng tôi đúng là không thể nói ra được câu nhẹ nhàng được mà, nhưng mà dù vậy tôi cũng thấy vui trong lòng vì món quà này.
- Cảm ơn anh
- Không có gì đâu, em coi nghĩ đi
- Đã chiều rồi anh còn đi làm à ?
- Tôi vẫn còn công việc giải quyết nên có thể tối không về
- Ừm
Nhìn chồng đi đến gần cửa thì tôi sực nhớ.
- Mà này tôi có chuyện muốn nói với anh ?
Gia Khiêm quay mặt lại hỏi :
- Có việc gì ?
Tôi lưỡng lự không biết phải mở lời thế nào về số tiền mình đã tự ý rút từ thẻ của chồng.
- Không nói thì tôi đi à ?
- Khoan, thật ra thì tôi muốn nói đến tiền trong thẻ
- Thẻ không giới hạn nên em không cần lo là nó sẽ hết
- Không phải, tôi không có ý đó, chỉ là tôi muốn nói cho anh biết hôm nay tôi có rút mua ít quà về cho cậu mợ và em trai.Sau đó thì...
- Thì sao ?
Tôi cầm lấy tà áo vò vò rồi nói :
- Do mợ tôi có thiếu người ta khoản đã đến hạn nên người ta đòi, nếu không có trả họ sẽ siết nhà, mà cậu mợ tôi chỉ có mỗi cái nhà làm chỗ che thân nên tôi không đành lòng mới tự ý rút tiền trong thẻ anh đưa để trả nợ.Mà anh yên tâm xem như tôi nợ, sau này có tiền thì tôi sẽ trả
Gia Khiêm nghe đến đây thì lòng tự nhiên thấy nhẹ hơn hẳn.Anh cười nói :
- Em làm gì để có tiền trả tôi
Đúng là hiện tại tôi không có tiền thật.
- Tôi sẽ đi làm kiếm tiền trả lại anh mà
- Tôi đây không thiếu tiền để vợ mình phải đi làm, hơn nữa tiền tôi cũng như tiền em nếu sài đúng thì cũng không sao.Thôi em nghỉ đi, tôi giải quyết công việc xong sẽ về
Nói xong thì chồng tôi cũng đi luôn, mà lúc nãy mới nói không về sao lại bảo chút về, đúng là không hiểu được mà.Mà thôi kệ, đây là nhà của chồng tôi nên muốn đi khi nào về lúc nào sao tôi cấm được, lúc này nhìn đến cái túi, nãy giờ chưa có lấy ra xem điện thoại chồng cho nữa.
Tôi lấy hộp đựng điện thoại ra, sau đó mới từ từ mở.Vừa nhìn thấy điện thoại thì tôi đã thích ngay cái màu xanh của nó, điện thoại này rất mắc tiền, nếu trước đây chắc tôi chỉ có mơ ước không nghĩ đến giờ mình lại được cầm nó trên tay.Ôm lấy chiếc điện thoại tôi nằm xuống giường rồi cười một mình...
Gia khiêm rời khỏi phòng thì gương mặt đã không còn sự khó chịu nữa thay vào đó là vui vẻ, thì ra cô không phải tham tiền mà vì giúp cho gia đình.Mà anh cũng quá sơ xuất không tìm hiểu gia cảnh của cô, mà khi nãy cô nói cậu mợ nhưng không nhắc đến ba mẹ, có dịp anh phải hỏi mới được.Còn người thân cô có khó khăn thì anh nhất định sẽ giúp đỡ.
- Con còn đi đâu nữa vậy ?
Bà Đặng nhớ ra tối nay có buổi tiệc mừng thọ của người bạn lâu năm nhưng bà thấy người không khỏe nên muốn vợ chồng Gia Khiêm đi thay.Vừa ra cửa thì đã thấy anh.
- Dạ con vẫn còn số việc cần giải quyết ạ
- Ừm, con tranh thủ về sớm chút nha
- Có gì không mẹ
- Bên nhà bà Hà tổ chức lễ mừng thọ bà ấy 60 tuổi, có mời nhưng mẹ thấy người không khỏe nên muốn con và Hạ Thu đi thay.
Gia Khiêm biết bà Hà là bạn thân của mẹ mình, nếu không đi thì đúng là không phải vì vậy anh nói :
- Con biết rồi, con sẽ tranh thủ về để đi
- Ừm mà Hạ Thu sao rồi ?
- Cô ấy khỏe rồi mẹ
- Để mẹ vào thăm con bé chút ?
- Dạ vậy con đi, cô ấy ở trong phòng đó mẹ
Nói xong thì Gia Khiêm bước xuống lầu, còn bà Đặng thì đến phòng anh gõ cửa.
" cốc...cốc...cốc "
- Hạ Thu là mẹ đây ?
Tôi nghe tiếng mẹ chồng vội để điện thoại qua bên mà chạy nhanh lại mở cửa.
- Dạ mẹ tìm con có việc gì không ạ ? Mời mẹ vào trong ngồi ạ
Bà Đặng đi vào rồi đến ghế ngồi xuống, bà đưa tay bảo Hạ Thu.
- Con cũng đến ngồi xuống đi
Tôi nghe vậy thì đến ngồi cạnh mẹ chồng.
- Mẹ xin lỗi vì hốt thuốc bổ cho con mà lại không biết tình trạng sức khỏe của con.Mà mẹ chỉ muốn tốt cho con chứ không có ý gì đâu
Tôi còn tưởng chuyện gì, chắc mẹ chồng áy náy khi tôi uống thuốc xong gặp vậy.Nhưng tôi cũng đâu trách gì bà.
- Dạ không sao đâu mẹ, con hiểu mẹ thương con nên mới thế.Mà con cũng không biết sao khi uống con lại bị thế nữa
- Tại do cơ thể con hàn mà thuốc bổ lại tính mát nên con mới thế ?
Tôi nghe vậy thì cũng hiểu ra vấn đề, tôi nhớ lúc nhỏ có lần mình xém chết đuối khi bị rớt xuống mương, tưởng không qua khỏi may là cậu phát hiện rồi nhảy xuống vớt tôi lên.Tôi nghe mợ kể lúc đó tôi gần như bất tỉnh, cậu đã cõng tôi chạy vòng vòng rồi vỗ lưng tôi, cuối cùng tôi đã sặc ra nước và tỉnh lại.Mà kể từ đó thì tôi lại đâm ra sợ nước và sợ lạnh.Chắc đó là nguyên nhân mà cơ thể tôi bị hàn.
- Con hiểu là mẹ vui rồi, con coi chuẩn bị đi nha tối Gia Khiêm về rồi hai vợ chồng đi dự tiệc mừng thọ bạn mẹ
Tôi đó giờ không có tham dự tiệc tùng gì hết, huống gì đây còn là buổi tiệc của giới nhà giàu.
- Dạ mình chồng con đi không được sao mẹ ? Con sợ đi cùng sẽ khiến chồng mất mặt
- Ngốc quá, con xinh đẹp thế này thì chồng con nở mặt chứ sao mà mất mặt.Mà con yên tâm để mẹ gọi người đến sửa soạn cho con
- Được không mẹ ?
- Mẹ tin vào mắt nhìn dâu của mẹ mà
Sau đó không biết mẹ đã gọi cho ai, chỉ chưa đầy 15 phút thì đã có một người đàn ông đến, nhìn có vẻ ẻo lả lắm, chẳng khác gì phụ nữ.Người đó được bà Sáu đưa lên phòng tôi.Thấy mẹ chồng thì cúi đầu lễ phép.
- Bà Đặng cho gọi con đến có việc gì không ạ ?
- Tôi muốn anh giúp con dâu tôi trang điểm chọn lễ phục, tôi muốn sao cho con dâu tôi phải thật xinh đẹp
Người đó nhìn đến tôi từ trên xuống dưới qua lượt thì gật đầu.
- Bà Đặng yên tâm, con sẽ không làm bà thất vọng đâu.
Sau đó thì tôi bị bắt ngồi im mặt cho người này trang điểm làm tóc.Gần cả tiếng muốn đơ luôn cái xương sống thì cuối cùng đã xong.
- Bà Đặng nhìn xem có hài lòng không ạ ?
Mẹ chồng nhìn tôi thì mỉm cười nói :
- Đẹp lắm, tay nghề của anh quả là không làm tôi thất vọng
- Phần cũng nhờ mợ chủ xinh đẹp thôi ạ.
Lúc này tôi mới nhìn mình trong gương, xém chút tôi đã không nhận ra đây là mình.Giống như trở thành một người khác vậy.Thật không dám tin, tôi nhìn qua người trang điểm.
- Đây là tôi à ?
Mẹ chồng cười nói :
- Ngay cả mình mà con cũng không nhận ra sao ?
- Nhưng sao lại khác như thế chứ ?
Người trang điểm lúc này nói vào.
- Có phải trước giờ mợ ít trang điểm đúng không ?
Tôi gật đầu.
- Vậy đúng rồi, mà công nhận mợ đẹp thật, chẳng khác gì hoa hậu.Lần đầu tôi trang điểm cho một người có tỷ lệ gương mặt vàng tự nhiên hoàn hảo đến như thế
Tôi nghe được khen thì ngại đỏ cả mặt.Sau đó người này còn mang đến cái váy dạ hội màu trắng đính đá lấp lánh, mà tôi nhìn sao nó mỏng quá, mặc vào cứ như không mặc vậy.
- Cái này có mỏng quá không vậy ?
- Đây là mẫu thiết kế mới nhất và cũng là có một không hai của một nhà thiết kế nổi tiếng đó.Nó gần như dành riêng cho mợ, bảo đảm mặc vô mợ đã đẹp thì càng thêm kiêu sa quyến rũ
Nói gì thì tôi cũng ngại.
- Nhưng...
- Con cứ mặc đi
Nghe mẹ chồng nói thế nên tôi đành phải nghe theo, khi mặc vào rồi mới thấy không quen tự nhiên thế nào á.
- Quá tuyệt, mợ đúng là mỹ nhân hiếm gặp
- Anh nói quá rồi
- Bà Đặng cho ý kiến đi ạ
- Đúng là rất đẹp
Ngay cả mẹ chồng cũng khen càng làm tôi thêm ngại.Sau đó thì người trang điểm ra về, mẹ chồng bảo tôi đợi chồng về rồi đi, xong mẹ chồng cũng về phòng.Chỉ còn một mình tôi phải tập đi lại trên chiếc giày cao gót, do trước giờ không quen nên hơi khó đi thêm mặc trên người chiếc váy ôm sát lấy cơ thể nữa.
Gia Khiêm giải quyết công việc xong thì nhanh chóng lái xe về nhà, vào đến phòng khách thì đã thấy bà Đặng.
- Mẹ !
- Ừm, vợ con chờ con trên phòng đó coi sửa soạn rồi hai đứa đi cho sớm
- Dạ mẹ
Gia Khiêm đi thẳng lên trên lầu, đến phòng mình thì mở cửa ra.
Tôi tập đi vòng quanh phòng, lúc đến gần cửa nghe tiếng động thì giật mình làm trẹo chân tưởng chừng như sắp ngã sập mặt thì bất ngờ có cánh tay vòng lấy eo tôi, đập vào mắt tôi đó chính là chồng.
Gia Khiêm vừa hay thấy cô vợ nhỏ chuẩn bị ngã nên đưa tay chụp lấy, cả hai ở tư thế chẳng khác gì đang múa, bốn mắt nhìn nhau.Gia Khiêm gần như bất động khi mà thấy cô vợ mình hoàn toàn lột xác thành một người khác, nét đẹp đó khiến cho anh ngẩn ngơ...
Tôi bừng tỉnh vội lấy lại thăng bằng mà đứng ngay ngắn lại, có chút xấu hổ mà không dám nhìn thẳng mặt chồng.
- Làm gì mà không cẩn thận gì hết vậy ?
- Tại mang giày cao tôi không quen
- Nhìn em cũng quyến rũ lắm đó
Lời vừa rồi của chồng có thể là xem đang khen tôi không, thẹn thùng mà tôi cảm giác hai má nóng bừng.Tôi nhỏ giọng.
- Này là mẹ gọi người đến sửa soạn cho tôi
- Ừm, đẹp lắm
Nói xong chồng tôi đi đến tủ lấy quần áo rồi đi thẳng vào trong phòng tắm.Tôi vẫn bất động trước lời nói đó của chồng.Bất giác trong lòng có chút vui mà tủm tỉm cười.
Gia Khiêm lúc này trong phòng tắm mà trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh của Hạ Thu, cả gương mặt ửng hồng e thẹn kia khiến trái tim anh xốn xao.Vốn định về rồi sẽ đưa cô ra ngoài chuẩn bị dù gì đây cũng là buổi tiệc của giới thượng lưu không thể sơ sài được, huống gì còn là chỗ quen thân của mẹ nên càng phải chỉnh chu để họ biết mình tôn trọng họ.
Tắm xong thì anh trở ra, do dự tiệc nên anh phải mặc vest.Màu chủ đạo là đen trắng, anh xắn tay áo sơ mi lên rồi đi đến bàn trang điểm để chải đầu.
Tôi vẫn đứng đợi chồng trở ra để cùng đi thì lúc này nhìn chồng phong độ lịch lãm thế kia thật sự quá cuốn hút, đây là chồng tôi sao, một người ai cũng nghĩ là lão già.Nhìn chồng đưa tay vuốt cái mái mà tôi như mất hồn, người gì mà đẹp thế không biết.
- Em đến tủ lấy cho tôi cái vest đen đi
Tôi bừng tỉnh vội đáp.
- Dạ
Tôi đến tủ mở ra lấy cái vest đen như chồng nói rồi mang đến.
- Của anh đây
- Ừm, đi thôi.
Chồng cầm lấy áo mặc vào rồi cả hai cùng đi ra khỏi phòng, tôi đi lẽo đẽo theo phía sau, lúc này nhận ra chồng tôi cao thật.Trong khi tôi cao mét 63 còn mang thêm giày cao gót mà vẫn thấp hơn chồng cái đầu.Vóc dáng của chồng tôi không làm người mẫu đúng là tiếc thật...