Tôi nghe Minh Tú nói thì lấy làm khó chịu, cô ta làm như tôi muốn thấy mặt cô ta lắm vậy.
- Nếu tôi đến xin việc thì đã sao ? Nơi đây cũng đâu phải cô làm chủ, mà nhìn cô cũng đến xin việc thôi mà sao lên giọng thế
- Tao có đến xin thì đẳng cấp giữa tao và mày vẫn khác nhau.Hồi xưa đi học cùng thế mà giờ cũng vậy thôi.Mà mày nên về soi gương lại đi, thứ như mày ai mà nhận
- Tôi nhận thì sao ?
Minh Tú nhìn đến Gia Khiêm thì gần như bất động, không ngờ có một người đẹp như thế, mà anh còn bước xuống từ một con xe sang trọng.Chắc hẳn anh là ông chủ ở nơi đây rồi.Một người mê tiền hám trai như Minh Tú làm sao bỏ qua cơ hội.Cô ta lập tức thay đổi sắc mặt mà tươi cười õng ẹo đến gần Gia Khiêm.
- Hẳn anh đây là ông chủ nơi này đúng không ? Em xin giới thiệu em tên Minh Tú, em đến đây xin việc
Gia Khiêm không ngó ngàng đếm xỉa đến Minh Tú mà nhìn qua Hạ Thu hỏi :
- Em đến lâu chưa ?
Tôi đáp lại chồng.
- Cũng mới đến
- Vậy thôi vào trong
Tôi theo chồng vào bên trong, bỏ Minh Tú đứng đó mà chưng hửng.Còn Minh Tú bị ngó ngơ thì tức tối, sao Hạ Thu được mời vào còn cô thì không, tức giận Minh Tú đi theo nhưng đã bị bảo vệ chặn lại.Cô ta đành phải rời đi cùng sự nhục nhã.
Tôi theo chồng vào bên trong thì hỏi :
- Anh kêu tôi đến đây để làm gì ?
- Em thấy nơi này thế nào ?
- Rất là lớn và sang trọng
- Nếu tôi để em làm quản lý ở đây thì sao ?
Tôi kinh ngạc.
- Quản lý sao ? Nhưng mà tôi đâu có biết gì ?
- Thì em học hỏi, mà ở đây cũng không quá phức tạp, em chỉ cần quản lý nhân viên sổ sách thu chi mà thôi
Tôi nghe chồng nói vậy thì thấy bản thân có thể làm được, lúc này tôi mới ngờ ngợ mà hỏi :
- Mà nơi đây do anh làm chủ à ?
- Ừm, có sao không ?
Tôi biết chồng tôi giàu nhưng mà chưa có thể tưởng tượng đến mức nào thôi, một nơi lớn thế này mà chồng tôi làm chủ khiến tôi có chút bất ngờ.
Gia Khiêm lúc này nhìn qua người đứng bên cạnh nói :
- Gọi tất cả mọi người ra đây tôi muốn thông báo một tin quan trọng
- Dạ anh
Người đó đi vào trong lát sau thì có thêm hai ba người đàn ông nữa đi cùng.Đến trước mặt chồng tôi thì cúi đầu cung kính.
- Dạ anh cho gọi bọn em
Gia Khiêm nhìn mấy người thân tính dưới trướng rồi nói :
- Bắt đầu từ hôm nay Hạ Thu sẽ quản lý mọi việc ở đây, có cái gì cũng phải hỏi qua ý cô ý.Lời nói của cô ấy chính là lời nói của tôi
Cả bọn nhìn về phía Hạ Thu, từ trước đến giờ họ quen nghe lệnh của Mộng Cúc cũng như biết lời cô cũng là lời của ông chủ họ nhưng giờ lại đột ngột thay người thì bọn họ vẫn còn ngờ vực.
Gia Khiêm thấy cả đám im lặng thì lớn tiếng.
- Tôi nói các người không nghe à ?
Lúc này cả bọn mới sợ hãi mà nói :
- Bọn em nghe rồi ạ
- Biết là tốt, lui xuống hết đi
Tất cả đã đi hết rồi thì Gia Khiêm mới nhìn qua Hạ Thu nói :
- Ở đây bọn họ cũng như nhân viên sẽ nghe lời em, giờ tôi đưa em đi xem nơi làm việc.
Tôi nghe thế thì gật đầu rồi theo chồng lên lầu.Bước vào một căn phòng thì tôi thấy ở đây rất lớn, đặc biệt có treo ảnh của một người phụ nữ.Nhìn có vẻ lớn tuổi hơn tôi rất nhiều.
- Đây sẽ là nơi làm việc của em, có gì bọn họ sẽ vào báo cáo để em biết.Trên bàn là quy tắc của câu lạc bộ em cứ đem về xem lại.
Tôi đến bàn cầm lấy lên xem, lướt qua thì thấy có rất nhiều quy định.Không thể một lần xem hết nên tôi bỏ vào túi xách để về nhà xem kĩ hơn.
- Vậy khi nào tôi có thể đến làm
- Cứ lúc nào em muốn thì em cứ đến.
- Mà anh trả lương cho tôi à ?
Gia Khiêm nhìn cô vợ nhỏ chưa gì đã hỏi đến lương thì cười.
- Nhà tôi em ở, cơm tôi em ăn, thẻ tôi em giữ, tiền tôi em xài vậy mà em còn muốn tôi trả lương là sao ?
- Nhưng đó là khác nhau mà, những thứ anh nói là một người vợ xứng đáng có được, còn đi làm thì phải có lương chứ ?
Gia Khiêm đành chịu thua trước lời lẽ đó của Hạ Thu mà nói :
- Thôi được rồi, hằng tháng tôi sẽ đưa em khoản riêng xem như tiền lương, nhưng mà em còn chưa làm việc mà đòi lương có lẽ hơi sớm rồi đó
Một khi quyết định làm gì thì tôi điều sẽ cố gắng hết mình càng không bỏ cuộc nửa chừng.
- Anh yên tâm tôi sẽ làm tốt
- Tôi tạm tin em vậy ? Giờ cũng trưa rồi tôi đưa em về nhà
- Anh rảnh à ?
Không phải Gia Khiêm rảnh vì công việc của anh gần như không bao giờ hết nhưng anh lại muốn đưa cô về nhà vậy thôi.
- Cũng có thể nói vậy ?
Tôi vẫn nhớ cậu muốn tôi đưa chồng về chơi, cũng như để cậu yêu tâm nên sẵn đây chồng tôi bảo rảnh nên tôi nảy ra ý định.
- Chúng ta không về nhà mà đến nơi khác được không ?
- Em muốn đi đâu à ?
- Tôi muốn đưa anh về nhà cậu mợ tôi, tại cậu nói lúc nào rảnh thì đưa chồng về mà anh toàn bận sẵn nay nghe rảnh nên tôi mới rủ anh
Gia Khiêm cũng muốn tìm hiểu qua gia cảnh cũng như người thân của Hạ Thu nên đồng ý.
- Ừm cũng được
Tôi nghe thế thì vui mừng mà nắm lấy tay chồng.
- Cảm ơn anh
Nhìn thái độ của cô vui đến vậy cũng khiến tâm trạng Gia Khiêm tốt hơn.
- Em có cần vui đến mức như thế không ?
- Tại anh không biết thôi, từ khi tôi lấy chồng cậu mợ điều lo lắng không yên tâm, hơn hết mọi người điều cho là tôi lấy một ông già nên hôm anh chịu đến sẽ làm cậu mợ yên tâm hơn, mà những người kia cũng sẽ sáng mắt vì chồng tôi không phải già như họ nói ngược lại còn trẻ đẹp trai nữa
Gia Khiêm nghe cô khen thì trong lòng liền vui.Đưa tay sờ lên mặt nói :
- Tôi đẹp thật à ?
Nghe chồng hỏi vậy tôi cũng tay tay chống cằm mà nói :
- Tuy anh lớn tuổi thật nhưng mà bề ngoài vẫn còn đẹp lắm, nhưng mà có tốt nước sơn lẫn gỗ không thì tôi không biết ?
Nhìn Hạ Thu mà sắc mặt Gia Khiêm tối đen, ý cô là bảo anh không có năng lực đàn ông sao, cô vợ này cũng quá xem thường anh rồi.
- Em có muốn thử không ?
Tôi nghe thế biết mình lỡ lời nên vội đánh trống lảng.
- Thôi mình đi đi để trễ
Nói xong tôi kéo chồng đi ra khỏi phòng.Sau đó thì lên xe rồi chỉ đường cho tài xế chở đến nhà cậu mợ.
Sau khi Gia Khiêm đi thì bọn thuộc hạ liền xì xào bàn tán với nhau.
- Cô ta là ai mà có vẻ thân với ông chủ thế ? Còn để làm quản lý thay chị hai nữa
- Ai mà biết như nhìn cách đối xử của ông chủ hẳn không đơn giản đâu, tốt nhất là chúng ta nên yên phận làm đúng nhiệm vụ của mình.
- Mày nói phải đó, mà có nên báo cho chị hai nghe không ?
- Thôi đi, mắc công xảy ra chuyện, bộ bọn mày không hiểu tính chị hai sao ?
- Mày nói phải, thôi đi làm việc đi
- Ừm
Xe của chồng tôi lúc này đã đến trước đầu hẻm, tôi quay nói :
- Nhà cậu mợ trong hẻm xe vào không được, chúng ta phải xuống đi bộ
- Ừm
Mở cửa xe tôi bước xuống trước, Gia Khiêm nhìn ra nơi đây đa số là những người nghèo nhập cư sinh sống, hẳn là cuộc sống trước đây của Hạ Thu cũng khó khăn lắm.Tự dưng trong lòng anh lại thấy xót khi nghĩ đến điều đó.
Lúc này tôi thấy bác Năm đi đâu về nên lên tiếng hỏi :
- Bác Năm đi đâu về vậy ạ
- Hạ Thu hả con ? Nay lại về thăm anh chị Vân à ?
- Dạ bác
Bác Năm nhìn đến người đàn ông cao ráo lại ăn mặc sang trọng bên cạnh Hạ Thu thì hỏi :
- Còn đây là ...
- Dạ đây là chồng con đó bác Năm
- Vậy hả ? Nhìn chồng con với con đẹp đôi quá, thế mà có mấy người nhiều chuyện đồn đoán chồng con là ông già.Giờ thấy chắc bọn họ xấu mặt lắm
Tôi cười vì tôi vốn không quan trọng miệng lưỡi người đời.
- Kệ họ đi bác Năm, thôi con xin phép vào nhà
- Ừm con đi, nghe đâu chồng chị Vân đang bệnh
Tôi nghe cậu bệnh thì lo lắng.
- Cậu con bệnh sao vậy bác ?
- Hình như đau gì đấy
- Dạ thôi con vô nhà xem cậu con
Tôi quay qua nhìn chồng nói :
- Chúng ta vào đi
Gia Khiêm nãy giờ đứng cạnh cũng nghe được hết cuộc nói chuyện của Hạ Thu và người cô gọi là bác Năm.Anh nghĩ ở đâu cũng sẽ có một số người thích bàn tán chuyện người khác, đặt biệt là ở những nơi thế này lại có nhiều bà tám, nhưng điều làm anh thấy ngạc nhiên là Hạ Thu lại không tỏ ra bất mãn hay ghét khi nghe họ nói xấu mình, ngược lại thì dửng dưng giống như đó là chuyện bình thường.Ở một cô gái nhỏ mà đã mạnh mẽ thế khiến anh có cách nhìn khác về cô.
- Tới rồi, nhà cậu mợ tôi ở đây
Gia Khiêm nhìn ngôi nhà nhỏ xíu lụp xụp trước mặt, anh không nghĩ nơi đây là để người ở.Nó còn thua cả phòng tắm của nhà anh nữa.
Tôi thấy chồng ngẩn ra thì hiểu người như chồng tôi chắc chưa bao giờ đến những thế này nên nói :
- Nhà nhỏ nên anh đừng chê nha
Gia Khiêm nghĩ biểu cảm trên mặt của mình thế nào mà cô lại nghĩ anh chê chứ.Chỉ là không nghĩ cô lại sống ở một khu phức tạp lại thêm nơi nhỏ như thế thì cô đã trải qua những gì mà thôi.
- Không có, mà em định để tôi đứng ngoài này hoài sao ?
Xém tí thì tôi quên nên vội nói :
- Mời anh vào
Tôi cùng với chồng vào trong thì thấy cậu đang nằm ngủ trên ghế xếp ngủ còn mợ thì đang cắt gì mà sấp cả đống trước mặt.Tôi lên tiếng.
- Cậu mợ !
Mợ dừng tay lại nhìn tôi thì cười hỏi :
- Hạ Thu con mới về hả ? Còn đây là ...
Tôi liền giới thiệu.
- Dạ đây là chồng con đó cậu mợ, nay chồng con rảnh nên con đưa về nhà mình chơi.Mà cậu bệnh sao vậy mợ ?
- À cậu con bị đau khớp thôi, mà con nhanh mời chồng vào đi, ngại quá nhà có hơi chật hẹp.
Gia Khiêm lên tiếng.
- Không sao đâu ạ
Tôi đến tủ lạnh rót nước mang đến cho chồng.
- Anh uống nước đi
- Em cứ để đó đi
Lúc này tôi mới hỏi mợ.
- Mà mợ đang làm gì vậy ?
- Mợ lãnh hàng gia công về làm để kiếm thêm chút đó.
- Mợ vừa nấu chè rồi bán đã mệt rồi sao còn lãnh thêm công việc về làm nữa vậy mợ
- Thằng Huy sắp trở lại trường học rồi nên mợ muốn kiếm thêm để sắm cho em con chiếc xe đạp
- Đó mợ để con lo cho em được mà
- Thôi cái gì cũng nhờ con sao được, giờ con đã làm dâu làm vợ người ta rồi, như thế làm sao con ăn nói với bên chồng
Gia Khiêm nãy giờ vẫn im lặng, anh nhìn khắp ngôi nhà chẳng có gì giá trị ngoài cái tivi và tủ lạnh mới.Đây hẳn là đồ mà Hạ Thu đã nói với anh là mua cho cậu mợ.
Lúc này anh mới nói :
- Mợ đừng nghĩ vậy, vợ con muốn giúp cho em là điều tốt mà mợ.Con thấy xe đạp thì bất tiện lắm, để vợ chồng con mua cho em cái xe máy để tiện việc đi học
- Thôi vậy mợ ngại lắm
Tôi nhìn qua chồng thầm cảm ơn vì chồng tôi tốt nghĩ cho người thân tôi như vậy.
- Chồng còn cũng nói vậy mợ đừng ngại nha, mà mợ có đưa cậu đi khám không mợ ?
- Mợ có kiêu mà cậu con sợ tốn kém nên không chịu đi, mua thuốc uống mà không thuyên giảm
Tôi biết cậu tiết kiệm nhưng bệnh thì phải chữa trị vì vậy mà nói :
- Để con khuyên rồi đưa cậu đi khám, chứ nhà mãi cũng không được
- Con coi nói đi ,chứ mợ nói mà cậu con không nghe, mợ cũng không biết làm sao
Lúc này mợ mới đến chỗ cậu ngủ gọi cậu.
- Anh ơi có vợ chồng Hạ Thu về chơi nè, anh dậy đi
Tôi thấy cậu từ từ mở mắt ra, tôi vội nói :
- Cậu ơi ! Cậu thấy trong người thế nào ?
- Cậu khỏe, con mới về hả ?
Tôi thấy cậu muốn ngồi dậy thì liền định đỡ nhưng chồng tôi đã nhanh hơn mà đi đến giúp cậu.
- Để con đỡ cậu
- Cảm ơn con
- Không có gì đâu ạ
- Nay gặp được con cậu vui lắm, từ khi Hạ Thu lấy chồng không ngày nào mà cậu yên lòng cả, dù biết nó lấy chồng giàu nhưng mà chấp nhận lấy người không biết mặt là thiệt thòi lắm.Từ nhỏ một tay cậu mợ chăm sóc nuôi nó từ khi mới lọt lòng.Bà ngoại Hạ Thu luôn căn dặn phải lo cho con bé nhưng cậu vô dụng mới khiến Hạ Thu khổ.Dù hai đứa bắt đầu từ đâu nhưng giờ đã là vợ chồng rồi nên cậu muốn nói lời là gửi gắm Hạ Thu cho con
Gia Khiêm không ngờ Hạ Thu lại có tuổi thơ bất hạnh như thế, anh lại càng thấy thương cô hơn.
- Cậu yên tâm, con sẽ lo cho vợ con
- Được vậy cậu có theo ông bà cũng yên lòng
Tôi nghe cậu nói vậy thì sợ mà khóc.
- Cậu sẽ khỏe mạnh sống trăm tuổi bên con mà
Cậu cười, trên gương mặt in hằn những nếp nhăn.
- Thì cậu nói vậy thôi, chứ cậu phải chờ ẵm cháu nữa mà
Tôi gật gật đầu mà nước mắt chảy dài trên mặt.Gia Khiêm chứng kiến cảnh vậy cũng không thể cầm được lòng mình.
- Cậu bệnh sao ạ ? Để vợ chồng con đưa cậu đi khám
- Chỉ là đau khớp khi trở trời thôi, không gì đáng ngại uống thuốc vài hôm sẽ khỏe
- Cậu đừng ỷ y, bệnh thì phải khám chữa, sẵn có xe để con đưa cậu đi khám
Tôi nghe vậy cũng khuyên
- Cậu nghe chồng con đi cậu
- Đúng đó anh, anh nghe vợ chồng Hạ Thu đi
Dưới sự thuyết phục của mọi người cuối cùng cậu cũng chịu đi khám, sau đó chồng tôi cõng cậu ra ngoài xe tôi thì đi theo còn mợ ở nhà với em Huy.Từ lúc tôi về thì em Huy nằm ngủ trên giường.
Lúc này mấy bà hàng xóm lại xì xào với nhau.
- Tôi nghe đâu người đó là chồng con Hạ Thu đó, tưởng nó lấy ông già ai ngờ số sướng có chồng trẻ đẹp lại giàu
- Con người ta có số cả bà ơi, bà biết đâu nó làm lẻ cho người ta kiểu vợ lớn không sinh được con rồi nó về để sinh con sau đó tống đi.Mấy vụ này tôi thấy nhiều rồi
- Ừm dám vậy lắm à
Tôi không ngờ giờ họ lại nghĩ tôi làm bé luôn, đúng là miệng lưỡi người đời muốn nói sao thì nói.Bởi vậy tôi không để tâm đó là đúng.
Đến bệnh viện thì tôi và chồng đưa cậu vào trong khám, đây là bệnh viện quốc tế nên rất lớn.Lúc vừa đến cậu sợ tốn kém mà chằng chừ không chịu vào, tôi cùng chồng phải nói mãi cậu mới đồng ý vào khám.Do tôi không rành nên mọi việc điều để chồng lo từ việc đăng ký đến đưa cậu đi khám.Tôi thì ngồi ở ghế chờ.
Lúc này từ đằng xa tôi nhìn thấy một người, càng đến gần thì tôi nhận ra là bà Kim Thoa, thấy bà ta nhìn ngó xung quanh với thêm đeo khẩu trang nửa, cứ như sợ ai đó nhận ra vậy.Tôi thấy bà ta rẽ vào dãy hành lang ở đằng trước , có chút tò mò nên tôi tiến đến xem thì.Tôi thấy bà Kim Thoa đi vào trong một phòng bệnh, chắc bà ta thăm ai đó.Tự nhiên tính tò mò nên tôi tiến đến xem.Đứng nép bên cửa tôi thấy bên trong một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, còn bà Kim Thoa thì đứng bên cạnh mà nói :
- Tôi đã nói với ông đừng có liên lạc với tôi nữa mà, giữa chúng ta đã không còn dính líu nữa.Ông đừng làm phiền cuộc sống bình yên của mẹ con tôi nữa.