Trương Thần bò đến gần An Kỳ, trong nháy mắt đã nhanh chóng đè người cô xuống, giọng nói cùng với ánh mắt đầy ma mị, nói:
- Trong khế ước của chúng ta, Du An Kỳ em phải ở bên cạnh tôi 5 năm. Có điều này tuy trong khế ước không có ghi, nhưng tôi vẫn muốn em biết: Thời gian 5 năm vẫn chưa kết thúc, vậy nên trong thời gian đó, em chỉ có thể thuộc về một mình tôi.
Dứt lời, anh tiếp tục nói:
- Tôi hiện tại không quan tâm đứa bé này là của ai. Nhưng ngay bây giờ, tôi muốn em là của tôi
Nói rồi, anh giữ hai tay cô hai bên vì biết cô sẽ phản kháng. Quả thật, An Kỳ liên tục ra sức vùng vẫy. Anh hôn cô đầy mãnh liệt khiến cô bất giác run lên, song, Trương Thần chuyển xuống vùng cổ. Vì đây là nơi cô mẫn cảm nên cơ thể An Kỳ liền phản ứng. Cô lo sợ, giọng nói ngập ngừng:
- Không... không được, hiện tại... tôi đang mang thai... bác sĩ không cho phép...
An Kỳ cứ bịa đại lí do nào đó
- Vậy cũng có một bác sĩ đã từng nói với tôi, quan hệ khi người vợ đang mang thai rất có lợi cho đứa bé.
Dứt lời, anh nhanh chóng quấn lấy cổ của An Kỳ. Anh muốn đánh dấu chủ quyền của mình. Còn cô hiện tại muốn bóp chết tên bác sĩ đã nói những câu này với Trương Thần, dù biết nó là đúng.
Du An Kỳ vẫn chịu khuất phục sau khi nghe Trương Thần nói, cô liên tục phản kháng. Anh liền thấy khó chịu, đe dọa cô:
- Nếu em còn phản kháng, đứa bé mà xảy ra chuyện thì cũng đừng trách tôi.
Anh biết cô rất quan tâm đến đứa bé. Quả nhiên khi nghe anh dọa, cô đã ngoan ngoãn hơn.
Không lâu sau, quần áo của hai người rơi hết xuống đất. Trương Thần nhìn cô với vẻ mặt khinh thường:
- Em xem,
" cô bé " của em muốn thân dưới của tôi đến vậy, em lại còn giả vờ.
- Aa...ưmmm.... anh.. im cho tôi....
Tay anh liên tục nắn ngực cô làm cô hơi đau mà la lên. Anh lại chọc ngay chỗ mẫn cảm khiến cô lại thêm phản ứng. Trương Thần còn nói thêm:
- Cả người em chỗ nào cũng mẫn cảm, thật dễ bị kích thích.
Du An Kỳ lập tức thở dốc, cô nghĩ:
" Chỉ vài hành động của anh ta mà đã khiến người mình nóng lên đến vậy... " Cô với thái độ bực tức, nói:
- Anh muốn làm gì thì mau đi,...
Nghe vậy, Trương Thần liền nhếch mép cười:
- Em đã nói vậy, tôi cũng không muốn đợi nữa.
Nói rồi, áo quần của anh cũng rơi hết xuống đất, nhưng anh vẫn giữ lại thắt lưng. Anh lấy thắt lưng để giữ chặt hai tay cô lại. Cô chau mày, hỏi:
- Anh trói tay tôi lại để làm gì? Dù sao tôi cũng chẳng thể chống cự lại anh?
- Tôi chỉ giúp em cảm thấy kích thích hơn thôi...
Dứt lời, anh liền ghì chặt lấy môi cô và Du An Kỳ cứ như thế mà bị anh giày vò suốt cả buổi. Khi cô tỉnh giấc, cả người đều mệt mỏi. Nhìn đồng hồ, thấy đã hơn năm giờ chiều, bụng cô cũng đã kêu lên. An Kỳ chợt nhớ, trưa nay cô chưa kịp ăn thì đã trở thành
" đồ ăn " của Trương Thần. Cô hiện tại không muốn thấy mặt anh, nếu đi xuống dưới thì sẽ chạm mặt, nhưng cô lại không thể để đứa bé bị đói. Nghĩ rồi, An Kỳ liền rời khỏi giường và mặc quần áo vào. Cô vừa định mở cửa, cửa phòng cùng lúc ấy cũng mở ra. Trương Thần bước vào, thấy cô đã tỉnh giấc, vẻ như muốn ra ngoài, liênd hỏi:
- Định đi đâu?
- Tôi đói rồi.
- Ở đây chờ tôi.
Nói xong, anh đóng sầm cửa lại. Chẳng phải cô đã làm những gì anh muốn rồi sao? Tại sao nhìn thái độ của anh lại chẳng hài lòng?
Không bao lâu sau, Trương Thần quay lại phòng, trên tay cầm theo một mâm có rất nhiều thức ăn. Đây đều là những món bổ dưỡng dành cho người mang thai. Thực đơn này chắc là do Trương phu nhân cố tình sắp xếp cho cô và qua đôi tay chuyên nghiệp của dì Quế thì những món này khiến Du An Kỳ ăn không thể ngừng.
Khi thấy An Kỳ đã ăn xong, Trương Thần liền xích lại gần cô. Cô hoang mang, hỏi:
- Anh lại muốn gì?
Anh không trả lời, thay vào đó, Trương Thần đặt tay lên mặt cô và cứ thế hôn cô. Du An Kỳ do mang thai nên cơ thể rất nhạy cảm. Cô ngửi thấy múi trên cơ thể của anh liền cảm thấy buồn nôn. Nhanh chóng, An Kỳ chạy vào nhà vệ sinh và nôn ra hết những thứ mà cô vừa cho vào dạ dày.
Trương Thần không biết do có thai nên An Kỳ trở nên nhạy cảm. Anh nghĩ rằng là do cô ghét anh nên mới vào nhà vệ sinh nôn. Cô còn không ngừng lập lại:
- Anh đừng đến gần tôi, nếu không ngay cả thức ăn mấy hôm trước tôi cũng nôn ra hết.
Trương Thần nghe xong liền tức giận, quay người bỏ đi xuống dưới nhà. Dì Quế thấy tâm trạng anh không tốt, liền mạo muội hỏi:
- Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?
- Dì nói xem tại sao mõo lần đến gần An Kỳ, cô ấy lại nôn hết lần này đến lần khác? Cô ấy không thích tôi đến thế sao?
Nghe anh nói xong, dì Quế liền phì cười. Trương Thần biết được liền nhìn bà như muốn hỏi lí do vì sao bà lại cười. Dì Quế vừa cười, vừa giải thích:
- Thiếu gia, cậu hiểu lầm Du tiểu thư rồi. Phụ nữ mang thai thường rất nhạy cảm, đặc biệt là khi ngửi thấy mùi hương.
- Vậy tôi nên làm thế nào?
Trương Thần vừa hỏi xong, dì Quế liền có vẻ nghĩ ngợi khá lâu. Sau đó, dì thì thầm vào tai Trương Thần. Lúc đầu, nhìn anh có vẻ như rất bất mãn, nhưng khi suy đi ngẫm lại, anh vẫn quyết định làm theo ý kiến của dì Quế.
🎵
background music🎵Tiểu Vũ - Lam Tâm Vũ