Vốn là một người từ nhỏ đã quen với việc có sẵn cơm ăn áo mặc, tuy rằng không làm được mấy thứ cơ bản nhưng Tô Kỳ vẫn có thể học được. Hơn nữa không có chuyện gì có thể làm khó được cô! Không phải chỉ đơn giản là cầm cây chổi dọn dẹp khi rảnh rỗi hay sao? Khi có khách đến thì ra chào hỏi, sau đó tiếp khách rồi hỏi xem khách muốn dùng món bánh gì! Làm sao mà cô lại không làm được chứ!
Nửa tiếng trước..
Tô Kỳ cầm trong tay tờ đơn có tựa đề "Công việc.. bán thời gian!"
Trong đầu cô chưa từng xuất hiện những chữ này, vừa rồi nó lại cứ như vậy mà xông vào đầu. Đúng vậy.. Bây giờ cô đang cần một việc làm thêm! Cô thật sự rất cần nó. Nhìn vào số tiền còn lại trong ví, từ lâu cô đã cảm thấy xấu hổ rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ thật khổ.
Vốn là người không chịu cúi đầu trước cuộc sống, nên bây giờ, công việc part-time chắc chắn là cứu tinh của cô.
Cô đọc nó một cách cẩn thận.
"Hiện tại Romance House cần tuyển từ 3 đến 5 nhân viên bán thời gian, chi tiết vui lòng liên hệ qua số điện thoại."
Đây là một cửa hàng bánh ngọt, cô cũng rất thích, cũng không có gì không đúng thế là cô lập tức gọi vào số điện thoại trên tờ đơn..
"Xin chào, tôi là người muốn ứng tuyển, xin hỏi địa chỉ cửa hàng Romance House ở đâu vậy ạ?"
"Vâng, vâng! Cảm ơn ạ."
Sau khi tắt điện thoại, khóe miệng cô nở một nụ cười thật tươi. Bây giờ cô sẽ đi tìm cửa hàng đó.
Romance House, ngôi nhà lãng mạn. Đúng như tên gọi của nó, đây là một ngôi nhà nhỏ đặc biệt tinh xảo, bên trong tràn ngập không khí lãng mạn, có cả kem, bóng bay, chocolate và cả hoa tươi.. Đây là một cửa hàng bánh ngọt.
"Là cô gái nhỏ vừa gọi lúc nãy phải không?"
"Vâng.. Vâng ạ! Xin chào dì, con tên là Tô Kỳ." Tô Kỳ cúi người chín mươi độ chào hỏi.
Chủ cửa hàng là một người phụ nữ lớn tuổi, Tô Kỳ không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy dì ấy. Rõ ràng cửa hàng này được trang trí theo phong cách vừa hiện đại vừa trẻ trung thế mà chủ cửa hàng lại là một dì trung niên. Thật ra thì Tô Kỳ cũng nói hơi quá Tuy rằng dì ấy đã lớn tuổi nhưng lại có trạng thái tinh thần rất tốt, nhìn dì ấy cũng trẻ hơn tuổi rất nhiều, phong cách ăn mặc và trang điểm cũng rất hiện đại.
Giống như nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, dì mỉm cười, nói: "Đừng nhìn dì như thế này mà nhầm nha, mặc dù đã lớn tuổi nhưng dì lại hiểu rất rõ những thú vui của giới trẻ các con đấy, ha ha ha!"
Tô Kỳ xấu hổ sờ sờ đầu.
"Sau này con cứ gọi dì là dì Tô nhé."
"Dì cũng họ Tô ạ?" Tô Kỳ ngạc nhiên hỏi.
"Ha ha, không phải, dì theo họ của chồng."
"Dì Tô, vậy con có thể làm việc ở đây không ạ.." Tô Kỳ cẩn thận nói, chợt nhớ đến một chuyện khác: "Những ngày bình thường trong tuần thì con sẽ đến làm sau giờ học ạ, còn thứ bảy và chủ nhật con sẽ làm cả ngày có được không ạ? Với lại, dì.. Dì đừng ghét bỏ vì cháu xấu xí là được.."
Nói đến đây, Tô Kỳ có chút xấu hổ nhìn dì Tô.
Dì Tô vẫn giống như lúc nãy, nói: "Tạm thời con có thể đến đây làm việc, thời gian của con cũng không dễ để sắp xếp lịch làm việc. Nói chung thì ở cửa hàng chúng ta khách sẽ đến chủ yếu vào giờ tan tầm, còn những giờ khác trong ngày thì thỉnh thoảng sẽ có vài người khách thôi. Như vậy cũng được, tiền lương của cháu sẽ là một ngàn một tháng* nhé."
*[Tính theo đơn vị tiền tệ của Trung Quốc.]
"Vâng, được ạ, con cảm ơn dì Tô!"
"Vậy thì bắt đầu từ hôm nay luôn nha!"
"Được ạ.."
Dì Tô là người rất đoan trang, nên Tô Kỳ nghĩ, sao người như dì ấy lại mở một cửa hàng bánh ngọt bình thường như thế này để kinh doanh nhỉ? Mặc dù so với những cửa hàng khác thì Romance House rất xinh đẹp và tinh tế, môi trường ở đây cũng rất tốt.
Cô rất vui khi tìm được một nơi làm việc cách căn hộ không xa với mức lương cũng khá tốt.
Quay lại hiện thực..
Tô Kỳ bắt đầu chăm chỉ làm việc, cô phải kiếm tiền để nuôi sống bản thân thật tốt.