Một lúc sau, Tô Kỳ quay lại, sắc mặt đã khôi phục lại giống như lúc đầu, làn da vàng sậm khiến cô trông không có gì đặc biệt. Cô miễn cưỡng mỉm cười với Bạch Lưu Tô và Tư Tề, sau đó tiếp tục bận rộn.
Bạch Lưu Tô tỏ vẻ đáng tiếc. Tư Tề nhìn cô, không nói gì.
Cuối cùng cũng thành công, Tô Kỳ lấy một chiếc bánh để ăn thử.. Đôi mắt bị gọng kính đen che lấp, không biết đang suy nghĩ điều gì. Vỏ bánh mềm mại hòa quyện cùng nhân bánh lạnh lạnh, lớp vỏ bên ngoài vừa nóng vừa xốp, nhân bên trong vừa mịn vừa lạnh, mùi vị rất tuyệt vời.
Ánh mắt Tô Kỳ sáng lên, lấy thêm hai chiếc bánh đưa cho Bạch Lưu Tô và Tư Tề, ý bảo hai người họ mau ăn thử.
Lưu Tô cắn một miếng, lập tức ánh mắt phát sáng, cô ấy nhìn Tô Kỳ, lộ ra biểu cảm thỏa mãn: "Ngon, ngon lắm!"
Tư Tề bình tĩnh cắn một miếng, lập tức cảm thấy bất ngờ, thực sự không thua gì món bánh chính thống mà trước kia anh ấy từng ăn ở Ý: "Mùi vị rất được đấy!"
Cô Andy nghe thấy nên cũng đến đi đến chỗ bọn côxem thử, nhóm cô là nhóm hoàn thành nhanh nhất cho nên cô Andy cũng rất tán thưởng: "Không tệ, để cô nếm thử xem nào."
Lúc này ánh mắt mọi người trong lớp đều tập trung vào cô Andy.
Bàn tay mảnh khảnh thon dài của cô cầm lấy một chiếc bánh, tay còn lại thì đỡ lấy, nho nhã cắn một miếng, một lúc sau mới nói: "Không tệ, ngoài xốp trong mịn, hương vị rất tốt, hơn nữa..", ánh mắt cô ấy nhìn vào hình dáng của chiếc bánh: "Tạo hình bánh lại đồng đều, rất đạt yêu cầu!"
Cô Andy lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
Những bạn học khác nghe tiếng cũng ùa qua đây, hỏi Lưu Tô: "Cho tớ thử một cái được không?"
Bạch Lưu Tô híp mắt lại, khóe miệng nở nụ cười: "Một trăm tệ một cái, cảm ơn."
Đối với những người bình thường mà nói thì số tiền đó là quá đắt, nhưng học sinh của đại học Hoàng Gia đều không phải người bình thường, không phải là không mua nổi.
Thấy mọi người hơi do dự, Bạch Lưu Tô tươi cười nói tiếp: "Mọi người nên biết, tay của tớ chỉ để chơi đàn piano, kéo đàn violin, đôi tay này rất đáng tiền đấy nhé." Cô đưa đôi tay trắng nõn thon dài và cân đối ra ánh nắng mặt trời, lật qua lật lại, nét mặt đầy sự quý trọng: "Nếu không thì làm sao mà giành được những giải thưởng kia chứ.."
"Tớ mua"
"Tớ cũng mua một cái!"
"Tớ nữa!"
Bây giờ Tô Kỳ mới phát hiện ra người đáng sợ nhất không phải là cô Andy mà là Bạch Lưu Tô.. Trình độ hai mặt này cũng quá thích hợp đi.
Mang theo cơ thể mệt mỏi trở về biệt thự của Hàn Vi Y, cô nhìn thấy cô ấy đã đứng ở cửa đợi cô, bỗng nhiên cô cảm thấy hình như có chuyện không hay rồi, bởi vì căn bản là cô chưa dọn dẹp xong.
"Hành lý của em đã được thu xếp hết rồi, chị có một căn chung cư đứng tên chị, em dọn đến đó đi."
Quả nhiên, Hàn Vi Y chính là người như vậy, nói một là một, hai là hai, may mà cô ấy còn cho cô một chỗ ở khác: "Em biết rồi". Hàn Vi Y không ghét bỏ cô là đã tốt lắm rồi, căn nhà yêu quý của cô ấy còn bị cô làm thành thế kia, đây cũng là do cô tự làm thì tự chịu.
Chưa tới 10 phút, cô đã mang theo theo chìa khóa và hành lý đứng ở trước cửa căn chung cư.
Trời đã tối, cô mở cửa và bật hết đèn trong phòng lên. Thật ra thì căn chung cư này cũng không hẳn chỉ là chung cư, mà nó là một căn hộ hai tầng.. Cô khó khăn nuốt nước bọt, ngẫm lại mới thấy được bản lĩnh của Hàn Vi Y. Cô ấy còn chưa tới hai mươi tuổi nhưng đã có hai căn nhà tự mình đứng tên, cả hai đều được mua bằng tiền của chính cô ấy
Tuy rằng căn hộ này không lớn bằng căn biệt thự kia nhưng cũng rất đẹp và tinh xảo, cô rất thích. Hơn nữa cô chỉ sống một mình nên đối với cô như vậy là khá lớn rồi.
Hàn Vi Y không hổ là người am hiểu thời thượng, căn hộ này được trang trí không kém gì so với căn biệt thự bên kia. Tóm lại thì cô cảm thấy rất ấm áp, nghĩ đến việc sau này có thể một mình tự do tự tại, khóe miệng cô không khỏi cong lên.
Cô sắp xếp hành lý rồi đi vào phòng bếp, bên trong trống rỗng, chợt có chút cảm giác bất hạnh, trong lòng thầm nghĩ, xem ra bữa ăn này cô phải ra ngoài ăn rồi..
Cầm lấy ví tiền rồi đi ra ngoài, lúc này cô mới nhớ ra, hình như cô không có nhiều tiền mặt thì phải.
Tiền trong thẻ thì cô không dám động vào, bởi vì chỉ cần dùng thẻ thì cô sẽ bị phát hiện ngay.. Xem ra.. Cô cần phải đi làm để nuôi bản thân thôi.
Nghĩ đến đây, cô nắm chặt nắm đấm nhỏ. Âm thầm hạ quyết tâm. Đúng! Tự mình nuôi mình!