La Mục Khải lần đầu mở mắt sau một trăm năm, hắn đã ngủ hơn một trăm năm rồi kể từ ngày hôm ấy.
Khi tỉnh dậy thứ đầu tiên xuất hiện trong đại não của hắn là tiếng gọi của Dương Uyển Chi.
Hắn nhớ rất rõ cô đã gọi hắn đến để cứu cô, nhưng hắn khụy rồi, không đủ sức nữa.
La Mục Khải xuống giường, hắn mở cửa phòng. Người đầu tiên hắn nhìn thấy là Bất Âm, có vẻ như cô luôn luôn đứng ở chỗ này đợi hắn.
“Mừng ngài trở lại, Quỷ Vương đại nhân.” Bất Âm quỳ xuống hành lễ với hắn.
La Mục Khải nhìn xung quanh một lượt, Địa Phủ của hắn, vẫn vậy.
“Dương gia thế nào?” Hắn hỏi.
Bất Âm nghe thấy trên gương mặt liền biến sắc, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ra bên ngoài. Cô đứng dậy, cuối đầu nói:“Đã qua một trăm năm, người trong Dương gia đã chết hết rồi ạ.”
“Cô ấy?”
“Nguyệt Lão cũng vì phần tâm tư này của ngài mà hao tổn không ít tâm sức. Thay ngài cưới Dương Uyển Chi vào cửa rồi.”
Nghe Bất Âm nói xong, sắc mặt của La Mục Khải thoáng chốc hiện lên tia vui mừng. Hắn không trả lời cô mà trực tiếp đi xuống nhà tìm người phụ nữ ấy.
La Mục Khải gấp đến mức không hề chú ý hình tượng của bản thân mình, cho tới khi gặp được Nguyệt Lão và một cô gái xa lạ.
“Ôi Quỷ Vương ta chờ cậu suốt.”
Ánh mắt của La Mục Khải rơi trên người của nữ quỷ Hiểu Huyên, bỗng chốc đôi mắt màu đỏ tự tối sầm lại.
Nguyệt Lão cầm tay của Quỷ Hậu định đặt vào tay của Quỷ Vương nhưng người nào đó lạnh nhạt tới mức bỏ đi chỗ khác. Anh trố mắt, trăm năm mới gặp lại người trong lòng mà hắn tỏ thái độ gì đây?
“Quỷ Vương không nên đối với người trong lòng như vậy.” Thân là vị thần của tình yêu, anh không chịu nổi sự lạnh nhạt này.
“Cô ta là ai, ta không biết.” Hắn lạnh nhạt đáp.
Nữ quỷ Hiểu Huyên cười lớn, cô ta nói:“Em chờ trăm năm rồi mới có thể gặp ngài đó. Chồng yêu của Em.”
Anh cũng thấy không đúng lắm, nên kéo La Mục Khải lại hỏi nhỏ:“Cô ta không phải người trong lòng của cậu à?”
“Không, người tôi yêu là Dương Uyển Chi.”
“Cô ta chính là Dương Uyển Chi đó, cậu có bị làm sao không?” Nguyệt Lão ngơ ngác hỏi lại.
La Mục Khải nhướn mày nhìn ông, rồi nhìn lại nữ quỷ Hiểu Huyên.
Cô ta rõ ràng không phải là Dương Uyển Chi mà?
*
Chiếc xe buýt chỉ chở đúng một người chạy ù ù trên đường núi, vì bên ngoài trời mưa lớn nên có chút lạnh lẽo.
Trên xe chỉ có bác tài đã lớn tuổi và Dương Uyển Chi.
“Cô gái, cô một thân một mình lên trên cái nơi vắng vẻ này làm gì thế?” Vị bác tài đã lớn tuổi ôn tồn hỏi.
“Cháu tới tham quan biệt thự Dương gia đấy ạ, chú có biết nó không?”
Nghe cô nói xong, sắc mặt người tài xế liền thay đổi. Mặt ông ấy tỏ rõ vẻ sợ hãi và nói:“Ý cô nói là biệt thự của nhà họ Dương, cái gia tộc bị diệt vong trăm năm trước mà báo đài hay nhắc đến đó hả?”
“Vâng đúng ạ, sao thế chú?” Cô tỉnh bơ đáp lời.
“Ây da, tôi khuyên cô nên về đi đừng tới đó. Năm đó Dương Đông chính là chủ nhân của ngôi biệt thự đó đó, bị công an bắt về tội giết người. Lúc đó báo đài có đăng tin một thời gian dài, ông ta mê tín nên giết chính con gái ruột của mình để tế quỷ hàng năm.” Nói tới đây bác tài hơi ngừng lại, có thể là vì sợ hoặc có thể vì lý do nào đó.
Nhưng chuyện này cô đều biết, một phần là trong giấc mơ ấy, một phần là vì tin tức lá cải tràn lan trên mạng kia kìa.
Bác tài chạy được một đoạn, dường như không yên tâm về cô nên mới do dự nói:“Xung quanh đây người ta đều đã dọn đi hết rồi, nghe nói đêm nào cũng nghe thấy tiếng phụ nữ khóc than, thảm lắm.”
“Là ai khóc thế ạ?” Cô ngây ngô hỏi lại.
Dương Uyển Chi không sợ ma vì từ nhỏ cô sinh ra đã có mắt âm dương. Thấy ma quỷ từ nhỏ đến lớn nên đâm ra cũng bị chai lỳ cảm xúc với những thứ đó, cô đến đây chỉ vì đi theo giấc mơ ấy.
Giấc mơ bám víu cô từ nhỏ đến lớn.
“Nghe nói bên trong biệt phủ đó có rất nhiều oan hồn vất vưởng, họ chết oan, chết ức nên không thể siêu thoát. Cô gái, tôi khuyên cô không nên đến đó. Người chết họ thấy chúng ta chứ chúng ta đâu có thấy được họ.”
Dương Uyển Chi không trả lời, cũng không kêu dừng xe, thế nên bác tài xế cũng biết mình không thể làm lung lay ý định của cô gái này.
Mưa càng lúc càng lớn, đường lên núi cũng khó khăn hơn bình thường gấp mấy lần. Đợi tới khi lên được biệt thự nhà họ Dương cũng là lúc khuya.
“Cám ơn bác tài nhé.” Cô xuống xe thuận miệng nói.
Bác tài xế tặc lưỡi lắc đầu, thật là hết cách nói. Tuổi trẻ bây giờ tò mò nhiều hơn là cần mạng sống, vào trong đó rồi không biết còn có đường trở ra hay không?
Dương Uyển Chi đẩy cửa chạy vào bên trong biệt thự nhà họ Dương, mưa to lắm mà cô không muốn bị ướt mưa. Đứng dưới mái hiên trú mưa, không một ánh đèn, tiếng rào rào của gió rít qua nghe dợn tóc gáy. Cô mở điện thoại di động lên, bật đèn flash để soi đường.
Chỗ này đã bỏ hoang nhiều năm, nên chả trách đóng rất nhiều mạng nhện. Cô đẩy cái cửa gỗ, bước vào bên trong phòng khách.
Dương Uyển Chi mở công tắc đèn, cả một ngôi biệt thự sáng lên trước mắt cô. Bước chân cô chững lại, nhìn cái cách bày trí của ngồi nhà này.
Nó, giống hệt như trong giấc mơ đấy!