Đổng Tùng San đứng trên sân khấu, nói mấy lời để ổn định lại không khí buổi tiệc. Thế nhưng, không ít người vẫn không ngừng bàn tán về chuyện vừa rồi, bởi vì tối nay Tống Khinh Ca xinh đẹp quá mức, lại được chọn là người phụ nữ ưu nhã, điều này khiến cho không ít những phụ nữ dự tiệc cảm thấy ghen tỵ, đặc biệt là người phụ nữ mập ú ở trên ban công nói lời phỉ báng Khinh Ca, bị cô cho 2 bạt tai. Cô ta không hề che dấu sự khinh bỉ trong giọng nói.
Cũng bởi vì hành động "ngây thơ" vừa rồi của Đại Boss, khiến cho mấy vị lãnh đạo ở bàn chủ chỉ biết nhìn nhau.
Thấy Đại Boss không có ý định xin lỗi, để tránh cho không khí ngày càng trở lên khó xử, chủ tịch hội liên hiệp công thương cho Đại Boss một lối thoát: " Phong Thành, cháu thật là bất cẩn." Ông đáng tuổi cha của Phong Thành, nhưng trong giọng nói lại không có nhiều phần trách cứ.
Đại Boss vẫn bày ra khuôn mặt vô tội.
Tống Khinh Ca thấy vậy, cười cười: " Lỗi không hoàn toàn ở Cố tổng, cũng là do tôi không cẩn thận." Cô đau đến hoảng, những vẫn cố gắng nói đỡ cho anh.
Thấy thái độ bao dung của cô như vậy, những vị lãnh đạo ngồi cùng bàn không khỏi ngạc nhiên, nhìn cô với ánh mắt khác trước.
Chủ tịch hiệp hội công thương nói: " Tuy Tống tiểu thư còn trẻ tuổi nhưng có mấy phần phong thái của dì cô ấy." Ông quay sang Khinh Ca: " Để cho Phong Thành mời cháu mộtchén nhé, coi như là chuộc tội."
Đại Boss khẽ cười giễu cợt.
Một bản nhạc vang lên.
--
Đã là bữa tiệc, thì chắc chắn ăn uống chủ đạo rồi.
Tống Khinh Ca đến đây, vẫn chưa đạt được mục đích cho nên dù xương có đau nhức, dù cho ngồi bên cạnh là người đàn ông đáng ghét, ấu trĩ, không có phong độ, cô vẫn cố gắng cùng những vị lãnh đạo chuyện trò vui vẻ. Cô vốn rất xinh đẹp, khi nói chuyện lại dịu dàng, vừa chừng, đúng mực, cử chỉ đoan trang không tùy tiện. Vì vậy, khiến cho mấy vị lãnh đạo rất ấn tượng về cô.
Thế nhưng, những gì thu vào trong mắt Đại Boss lại toàn là "trêu hoa ghẹo nguyệt", trong lòng bứt rứt, khó chịu, sắc mặt lạnh vắt ra nước.
Cô đứng dậy mời lần lượt các vị lãnh đạo mỗi người một ly, cuối cùng đến Đại Boss. Cô điều chỉnh lại hô hấp, hơi nghiêng người, nở một nụ cười yếu ớt: " Cố tổng, tôi mời ngài."
Đại Boss vuốt ve ly trà trong tay, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sâm thẳm. Dưới ánh đèn, cô đẹp đến mức có phần không chân thật, da trắng, môi xinh, còn có vai trần lộ ra xương quai xanh vô cùng quyến rũ. Cổ họng Đại Boss khô khốc, trong lòng âm thầm mắng: Tiểu yêu tinh!
" Cố tổng." Rèm mắt cô hơi động, kiên nhẫn nâng ly rượu hướng về anh.
Đại Boss phục hồi tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, tay không động, giọng nói rời rạc: " Tôi mới xuất viện, bác sĩ có dặn, cần phải kiêng rượu." Thái độ rõ ràng là muốn cự tuyệt cô, không nể mặt cô.
Mấy vị lãnh đạo nhìn họ, có chút khó hiểu, Tống Khinh Ca biết bản tính lưu manh của anh lại tái phát, vì vậy cố gắng dịu dàng cười một tiếng, theo lời anh nói tiếp: " Vậy, xin ngài thay rượu bằng trà đi." Dứt lời, cô bưng cốc trà lên đưa cho anh: " Mời."
Đại Boss khẽ mím môi, nhìn khuôn mặt đang tươi cười, lấy lòng kia, có chút thất thần, đáy lòng mềm nhũn. Nhưng lại tưởng tượng cô đối với người đàn ông nào cũng đều hào phóng tươi cười như thế lập tức hận đến nghiến răng.
Ở trên ban công, cô rõ ràng rất say mê hôn anh, nhưng đối với câu hỏi của anh nửa ngày không trả lời, có phải là muốn có nhiều hơn một người đàn ông yêu thương nhung nhớ không?
Cô coi anh là gì? Gọi thì đến, đuổi thì đi, là lốp xe dự phòng sao?
Tống Khinh Ca, em đừng mơ tưởng!
Anh hơi nhướng mày, muốn nhận cốc trà của cô, nhưng khi vừa chạm vào lại đổi ý, buông tay, cốc trà trong nháy mắt rơi xuống đùi anh, nước bắn tung tóe ướt quần, gần vị trí nhạy cảm nào đó.
" Tống tiểu thư, tôi chưa nhận, sao cô lại buông tay?" Anh không vui chất vấn.
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, rõ ràng là anh buông tay! Nhưng mọi người đang nhìn, cô đành nhịn.
" Xin lỗi." Cô cầm khăn giấy giúp anh lau.
Đại Boss giọng nói đầy "vô tội": " Tống tiểu thư, cô có phải cố ý đổ trà lên người tôi không?" Anh không nhanh không chậm nói: " Thật may là trà nguội, nếu không.." Anh bất đắc dĩ sờ sờ lên trán: " Cô phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời."
Anh vừa nói dứt câu, cố ý khoác cho Tống Khinh Ca tội trả thù, còn anh thì đóng vai người tốt, sẵn sàng tha thứ. Nhưng câu nói đùa vừa rồi, cũng khiến cho không khí trên bàn lớn bớt căng thẳng.
Khinh Ca lúng túng, không vui trừng mắt liếc anh, nhưng anh lại bưng cốc trà khác lên, trong mắt ẩn chứa khiêu khích, bộ dạng vô cùng đắc ý nhìn cô.
Anh chỉ thoáng nhìn, sau đó tầm mắt đảo đi chỗ khác. Cùng mấy vị lãnh đạo phía đối diện nói chuyện vài câu. Tống Khinh Ca đang buồn bực thì cảm giác có một cái tay sờ lên đùi mình. Cô giống như là bị điện giật, toàn thân cứng đờ, không nghĩ rằng trong trường hợp thế này mà anh dám như vậy.
Cô khẽ dịch chân lại, thế nhưng cái tay đáng ghét vẫn càn rỡ sờ lên, ngày càng quá đáng. Cô vội vàng đưa tay xuống muốn gạt tay anh ra. Nhưng không ngờ, bị anh nắm chặt tay. Cô thoáng giãy giụa nhưng anh lại càng nắm chặt.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh khiến cho toàn thân cô nóng lên, ở bàn chủ lúc nào cũng có người đến mời rượu, nếu bị người khác nhìn thấy.. Cô hoảng hốt liếc mắt lườm anh. Nhưng vô cùng đáng ghét, anh làm cái trò mờ ám mà vẫn thản nhiên nâng cốc trà đối với người đối diện.
Sói đội lốt cừu!
Chung quanh nhiều người như vậy, sao cô dám vén khăn trải bàn lên.