Âu Dương Nhiễm mới về nước, chưa đổi bằng lái, lúc đến sân bóng là Lão Chung đưa đến, vì vậy lúc này họ đi xe của Cố Phong Thành.
Bọn họ trò chuyện bâng quơ vài câu. Tống Khinh Ca yên tĩnh ngồi ghế sau. Đột nhiên, cô mơ hồ cảm giác điều gì khác thường, ngước mắt lên, nhìn kính chiếu hậu thấy ánh mắt Cố Phong Thành sâm thẳm. Anh cứ như đã nhìn cô qua kính chiếu hậu từ rất lâu rồi. Cô giống như bị điện giật, chớp chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa xe. Bề ngoài nhìn cô bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại không bình tĩnh được như thế. Bởi vì chiếc xe này, cô đã từng ngồi qua. Thậm chí, còn ở trên xe dụ dỗ anh đi thuê phòng.
Nếu sớm biết..
Thật đúng là đem đá đập vào chân mình.
Phòng ăn nằm ở phía bên ngoài, bọn họ vừa ăn, vừa có thể thưởng thức được phong cảnh.
" Ưu tiên phụ nữ." Cao Tử Thụy đem thực đơn đưa cho cô.
" Để tôi chọn." Âu Dương Nhiễm nhanh tay nhận lấy menu: " Khinh Ca không ăn được đồ cay, cũng không ăn cá."
Tống Khinh Ca: " Ai nói mình không ăn cá?"Mình thích nhất là ăn món cá."
" Thế ai là người mỗi lần ăn cá là bị hóc xương?" Âu Dương Nhiễm nghiêng đầu, cưng chiều nói: "Chính là cậu đấy, vì hóc xương cá mà mấy lần đi bệnh viện rồi? Lần nào cũng sợ đến phát khóc, không phải sao?"
" Đó là lúc còn bé." Nói đến chuyện xưa, tính cách trẻ con của cô tự nhiên lộ ra: " Sao cậu nhớ rõ vậy?"
" Chuyện của cậu, mình đều nhớ rõ."
Khụ. Khụ. "Hai vị, bên cạnh còn có người, chú ý ảnh hưởng." Cao Tử Thụy cười cợt nói.
Ách. Tống Khinh Ca quên mất, đối diện với cô còn có người đàn ông bá đạo, cô lặng lẽ nhìn anh, Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, sắc mặt rất tự nhiên.
Trái đất tròn, nói lớn mà không có lớn.Này nhé, món ăn chưa mang lên thì Âu Dương Nhiễm lại gặp được mấy người bạn nhiều năm không gặp thời còn trung học. Vì vậy, anh liền bị kéo đến mấy bàn ăn bên đó, lúc đi còn nói: " Tử Thụy, ăn cơm xong giúp tôi đưa Khinh Ca về."
Không đợi Cao Tử Thụy nói, Tống Khinh Ca đã đáp lời: " Mình sẽ nói Lão Chung đến đón." Cô cũng không muốn ngồi xe của người đàn ông bá đạo đó nữa. Cảm giác rất là đau khổ nha, giống như nhắc cô nhớ lại thời khắc cô dụ dỗ anh ta.. Mỗi lần cô gặp anh ta, đều không có "chuyện tốt", coi như là cô sợ, không chọc nổi, cứ cho là cô trốn tránh đi.
Hừ, nếu như không phải băn khoăn về lễ phép thì cô đã sớm đi về rồi. May sao có Cao Tử Thụy ở đây, anh ta chắc cũng không dám trắng trợn bày ra chuyện gì.
Thức ăn được mang lên, có món cá.
Tống Khinh Ca kinh ngạc, rõ ràng không có gọi món cá a.
" Sao lại có món cá?" Cao Tử Thụy hỏi: " Có phải mang nhầm rồi không?" Anh ta đang định gọi phục vụ thì cái người từ nãy đến giờ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ kia, ánh mắt nhàn nhạt, sắc mặt lành lạnh nói: " Là tôi gọi."
" Cậu thích ăn cá từ lúc nào thể?" Cao Tử Thụy nhìn anh trêu ghẹo nói.