Kể từ ngày hôm đó tới nay đã là 5 ngày, là 5 ngày tôi bị nhốt ở trong phòng không được ra ngoài. Tới giờ cơm sẽ có O Lan lên đưa cơm cho tôi, tôi cũng có dò hỏi O về cậu Tư nhưng O không có nói gì, chỉ nói là cậu Tư đang rất bận…
Trong phòng có đầy đủ tiện nghi, tôi không có việc gì làm nên cứ xem phim, hết xem phim rồi đọc sách, nhàm chán trôi qua mỗi ngày. Tôi cũng có gọi cho cô Lụa, tôi không nhắc tới tình trạng éo le của tôi hiện tại, nhưng tôi có nói với cô ấy về chuyện của cô Gấm và cậu Ba. Tôi cũng thể hiện rõ sự bất mãn với cô Lụa và tôi cũng có nói thẳng với cô ấy là tôi không muốn mập mờ với cậu Ba nữa, tôi ghét việc gian díu như vậy.
Cô Lụa không có nói là có đồng ý với yêu cầu của tôi hay không, cô ấy chỉ bảo tôi bình tĩnh, đợi cô ấy tính toán kỹ lại rồi sẽ cho tôi một câu trả lời chắc chắn. Mà thà là như vậy đi, chứ bắt tôi cứ gian díu qua lại giữa hai anh em nhà họ Trần này, tôi sợ là trước sau gì cũng sẽ xảy ra án mạng.
Tiểu Phụng không được lên phòng gặp tôi, con bé chỉ dám lén lút canh lúc không có ai để ý rồi chạy lên báo cáo tình hình trong nhà cho tôi biết. Thông thường là một ngày hai lần, con bé sẽ chạy lên phòng tìm tôi. Nhưng mà ngày hôm nay, tôi đợi mãi từ sáng tới giờ vẫn không thấy Tiểu Phụng lên tìm tôi. Lo lắng trong lòng, tôi sốt ruột sợ là có chuyện gì xảy ra, mà ác cái nữa là Tiểu Phụng không có điện thoại riêng, vậy nên lúc này tôi chỉ biết ngồi đó chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi…
Tới gần 4 giờ chiều, cửa phòng tôi đột nhiên có người gõ mạnh. Nghe tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói quen thuộc, tôi lật đật chạy ra, thông qua khe hở ở cửa, tôi áp tai vào nghe ngóng.
Bên ngoài là giọng nói gấp gáp của Tiểu Phụng, con bé nói nhanh.
– Cô ơi, hình như là có chuyện lớn rồi…
Tôi lo lắng, vội hỏi:
– Chuyện lớn gì? Em nói đi Phụng, nhanh đi Phụng!
Tiểu Phụng vội vàng trả lời.
– Dạ, bữa nay nhà mình rối lắm cô, em lên đây được là em canh dữ lắm đó, em phải lén lút trốn hai ông nội đang canh chừng. Chứ mà cậu Ba… cậu Ba đâu có cho ai lên phòng cô đâu cô.
Tôi nghe mà cảm thấy khủng hoảng trong lòng, gì mà cậu Ba không cho lên… con bé Phụng đang nói gì vậy? Con nhỏ nhầm lẫn rồi đúng không?
– Ủa Phụng, em nói lộn hả? Sao lại là cậu Ba? Là cậu Tư mới đúng chứ?
– Không, là cậu Ba, cậu Ba đảo chính rồi… cậu Ba lật cậu Tư luôn rồi cô!
Tôi chấn kinh, giọng run đến mức khàn đặc, tôi hét rất lớn:
– Sao? Em nói sao? Em nói giỡn hả Phụng?
– Dạ cô…
Tiểu Phụng nói được hai chữ “dạ cô” thì đột nhiên mất tích, tôi không nghe thấy con bé trả lời, tôi lo lắng kêu lên.
– Phụng! Phụng! Em đâu rồi? Em trả lời cô đi Phụng, Phụng!
Tôi kêu rất lớn, kêu rất nhiều, ấy mà người bên ngoài lại như biến mất tích, tới một tiếng thở nhẹ cũng không nghe được. Hoảng quá, tôi đập cửa đùng đùng, kêu gào loạn lên, vậy mà vẫn không nghe thấy phản hồi của con bé Phụng…
Tôi tức giận đập mạnh vào cửa, đập nhiều tới mức tay đỏ rần lên một mảng. Cảm giác của tôi lúc này phải nói là… bất lực vô cùng!
Đột nhiên ngay lúc này, tôi nghe thấy có tiếng lạch cạch của tra chìa khóa vào ổ, sau đó lại nghe “cạch” một tiếng, nắm vặn cửa xoay xoay, cánh cửa gỗ nặng trịch cuối cùng cũng được mở ra…
Tôi mừng quá, thấy cửa được mở, tôi định phi ra ngoài thì ngay lúc này, tôi đột nhiên bị một ai đó giữ chặt lại, cánh cửa gỗ sau lưng cũng từ từ được đóng lại trong sự ngỡ ngàng và khủng hoảng của tôi. Tôi vùng vằn, muốn chạy ra ngoài nhưng người vừa giữ tôi lại, người đó lại tiếp tục kéo tôi đi thẳng vào trong phòng. Lúc này, tôi mới run rẩy nhìn lên, mà người đang kéo đang giữ tôi lại không phải là ai khác… mà chính là… chính là cậu Ba!
Tôi ngớ người nhìn cậu ấy, cậu ấy lúc này cũng đang nhìn tôi chằm chằm. Cậu Ba rất giống với cậu Tư về ngoại hình nhưng mà sắc thái tinh thần của cậu Ba luôn nghiêm nghị và khó dò hơn cậu Tư gấp nhiều lần. Tôi thích cậu Tư nhưng tôi sợ cậu Ba, thật sự rất sợ…
Cậu Ba kéo tôi vào trong phòng, ép tôi ngồi xuống ghế, tay cậu vẫn ghì chặt cổ tay tôi không buông. Ánh nhìn của cậu nhìn tôi phức tạp khôn cùng, chỉ là giọng nói lại rất mềm mại.
– Sợ anh?
Tôi hoảng loạn nhìn cậu, tôi không trả lời câu hỏi của cậu mà lại hỏi cậu vấn đề khác.
– Tiểu Phụng đâu? Sao cậu lại ở đây? Cậu lên phòng tôi làm gì?
Cậu Ba vẫn rất dịu dàng, cậu từ tốn trả lời.
– Em muốn gặp Tiểu Phụng thì lát anh cho con bé lên với em. Còn đây là nhà của anh, phòng em ở cũng là của anh, sao anh lại không được vào phòng của mình. Với lại, anh muốn gặp em, muốn nói chuyện với em…
Cảm giác bất an tràn về càng lúc càng lớn, tôi lo cho tôi thì ít nhưng lại lo cho cậu Tư thì nhiều. Trước giờ mặc dù cậu Ba và cậu Tư nghịch nhau nhưng chưa bao giờ cậu Ba quá phận như vậy. Bữa nay cậu ấy tự tiện lên phòng của tôi và cậu Tư, còn nói những lời ngạo mạn đường hoàng như vậy… xem ra những gì mà Tiểu Phụng vừa nói là đúng rồi… cậu Ba muốn lật đổ cậu Tư?
Tôi cố gắng giữ cho tâm tình mình bình tĩnh hết mức có thể, tôi suy tính trong lòng một chút, mặc dù vẫn không biết nên làm cái gì vào lúc này nhưng tôi vẫn biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Bây giờ mà tôi làm loạn lên rồi khóc lóc đòi chết thì chắc chắn là không có lợi ích gì cho tôi rồi. Bởi lẽ cậu Ba luôn cho rằng tôi là cô Gấm, người tình của cậu. Chuyện tôi mất trí nhớ cũng chẳng là cái vẹo gì trong suy nghĩ biến thái của cậu ấy cả. Hơn nữa, tôi còn có cha già, em thơ bệnh tật, tôi không thể hành động theo cảm tính, không thể để bản thân tôi rơi vào nguy hiểm được…
Hít sâu vào trong lòng, tôi cố gắng bình tĩnh nhất có thể, tôi ngước mắt nhìn người đàn ông mặt ngọc mày ngà trước mặt, tôi hỏi.
– Cậu Ba… cậu đang làm gì vậy? Cậu nói cho tôi biết được không?
Cậu Ba rất thoải mái với tôi, cậu ngồi xuống đối diện tôi, vừa giúp tôi vén những sợi tóc rối bời, cậu vừa nói.
– Cũng không làm gì, cái gì của anh thì anh lấy lại. Địa vị này, tài sản này, quyền lực này, ngôi nhà này… hay kể cả là em… anh đều lấy lại hết.
Tôi siết chặt tay, cố ngăn cơn run rẩy, tôi lại hỏi.
– Ý của cậu là gì? Tôi không hiểu.
Cậu Ba khẽ nhíu mi tâm, cậu kiên nhẫn đáp.
– Nói đơn giản cho em dễ hiểu… anh đánh bại thằng Thịnh rồi… sau này nó sẽ không còn là người nắm quyền ở nhà họ Trần này nữa. Em cũng không cần lo nó nhốt em, anh ở đây bảo vệ cho em.
Trời đất như muốn sụp đổ, tôi rất muốn không tin nhưng những gì hiện ra trước mắt lại khiến cho tôi không tin không được. Cậu Tư của tôi, cậu ấy bây giờ sao rồi, cậu ấy đang ở đâu, đang thấy thế nào? Tôi lo quá, tôi muốn khóc rồi, sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, trời ơi!
Thấy tôi im lặng không trả lời, cậu Ba khẽ xoa xoa tóc tôi, biểu cảm của cậu lạnh lẽo tàn nhẫn, ý tứ ngạo mạn của kẻ chiến thắng không giấu vào đâu được. Cậu nói với tôi:
– Trước kia em nói em bị ép cưới, em cũng nói là em thích anh… không cần danh phận gì… chỉ cần được ở bên cạnh anh là được. Anh cũng từng nghĩ là anh chỉ vui chơi với em thôi, nhưng thật sự không ngờ là anh lại có tình cảm với em. Cũng được, dù sao thì anh cũng không thích Trà, việc anh yêu em, anh cảm thấy là đúng, không có gì sai. Hiện tại thì thằng Thịnh xong đời rồi, bị đuổi khỏi công ty, gia tộc cũng lên án nó… cũng đáng cho nó và mẹ nó lắm. Em yên tâm, sau này em sẽ không cần phải nhìn mặt ai mà sống… anh cho em làm chủ… làm mợ Ba của nhà họ Trần này.
Dừng chốc, cậu Ba lại tiếp tục cất tiếng, cậu nói nghe rất nhẹ nhàng và hiển nhiên.
– Lụa này, anh biết là hiện tại em không nhớ, vậy nên em mới muốn chối bỏ tình cảm của anh và em trước kia. Nhưng mà anh tin là trước sau gì em cũng nhớ ra thôi, nhớ ra người em yêu, người mà em muốn ở bên cạnh cả đời là anh… chứ không phải là thằng Thịnh…
Đến nước này, tôi thật sự không thể nào kìm nén nổi cảm xúc khủng hoảng trong lòng mình được nữa. Tôi ngước gương mặt đỏ bừng lên nhìn cậu ta, cùng với vành mắt rực lửa, tôi run rẩy, nói trong nghẹn đắng:
– Cậu Ba… tôi thật sự không nhớ gì nữa mà… cậu cần gì phải làm như vậy… không đáng đâu cậu. Tôi… chẳng phải tôi đã nói rõ với cậu là tôi thương chồng tôi… tôi không muốn tiếp tục day dưa nữa… nghiệp nặng lắm mà cậu…
Tôi vừa nói xong thì nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, trong lòng tôi khổ sở vô cùng, khốn khổ vô cùng. Tôi bây giờ giống như là con rối vậy, không thể tự mình điều khiển được cuộc sống của mình. Tôi rất muốn phát hỏa lên, muốn nói huỵch toẹt tất cả mọi thứ, muốn chỉ thẳng vào mặt người đàn ông này rồi vừa cười vừa nói, thông báo với anh ta rằng… tôi không phải là Lụa… tôi chỉ là thế thân thôi…
Tôi cũng muốn chạy tới bên cạnh cậu Tư, muốn giúp đỡ cậu ấy, muốn bảo vệ cho cậu ấy… nhưng mà làm sao bây giờ… trên vai tôi còn cha tôi, còn em tôi… tôi mà làm liều thì bọn họ sẽ ra sao, sẽ ra như thế nào đây?
Chó chết! Khốn nạn quá, cuộc đời này khốn nạn với tôi quá rồi!
Nghe tôi nói những lời như vậy, cậu Ba không hề tỏ ra tức giận, ngược lại cậu rất từ tốn, thâm trầm nói với tôi.
– Không sao, chỉ cần em nhớ lại được thì em sẽ biết người em yêu là ai. Anh hiểu mà, anh với thằng Thịnh giống nhau, việc em nhầm tưởng cũng là bình thường…
Nói rồi, cậu lại vươn tay vuốt ve mặt tôi, ánh mắt cậu mơ màng, cậu nói.
– Lụa, em phải nhớ rõ một điều rằng… em không yêu thằng Thịnh, em chỉ là đang ngộ nhận tình cảm của mình mà thôi. Mà kể từ nay về sau, thằng Thịnh sẽ biến mất khỏi cuộc sống của em, người còn lại bên cạnh em là anh, chỉ có anh mà thôi. Anh cũng không ngại chuyện em đang có tình cảm với thằng Thịnh, chẳng sao, dù gì thì thứ quý giá nhất em cũng đã dành cho anh… anh có thể thông cảm cho em được.
Tôi hốt hoảng, vội kêu lên:
– Nhưng mà…
Lời còn chưa dứt thì cậu Ba đã chặn môi tôi lại, ánh mắt cậu nhìn tôi lúc này đã thay đổi từ dịu dàng sang cảnh cáo. Cậu nhìn tôi chằm chằm, lời nói bảo thủ độc đoán vô cùng.
– Đừng cãi lời anh, anh yêu chiều em thì em nên nhận lấy đi, đừng tỏ thái độ làm anh chán ghét. Nếu em cứ ngu ngốc rồi làm ra những việc khiến cho anh không vui, vậy thì em đừng có trách… anh đối xử tàn nhẫn với em. Lòng bao dung của anh có giới hạn, anh yêu được, mà anh bóp chết cũng được… hiểu chưa em?
Tôi… tôi hiểu chứ, lý gì mà tôi nghe lại không hiểu, tôi đâu có bị ngu. Biến thái thật, cái tên này dần trở nên hắc hóa độc tài rồi, không thể cãi bướng với anh ta được, sẽ thiệt thân.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào tôi ơi, phải thật bình tĩnh. Nếu muốn giúp cho cậu Tư thì tôi phải thật bình tĩnh, phải thông suốt lên, phải khôn khéo lên…
Được rồi, đi với bụt thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy, trước mắt phải thoát khỏi việc bị giam lỏng rồi mới tính đến những việc khác được. Nghĩ nghĩ, tôi khẽ nhắm mắt, sau đó hít sâu vào một hơi, khi mở mắt ra, tôi mới nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lẽo của cậu Ba, tôi nói thật rõ ràng.
– Cậu Ba… em cần thời gian để thay đổi tình cảm của mình. Nếu cậu thật sự thương em, vậy thì mong cậu đừng ép em, cũng đừng nhốt em như nhốt chim nhốt thú. Em… em sẽ nghe lời cậu… sẽ cố gắng nhớ lại hết chuyện của truớc kia. Nhưng mà… nhưng mà em có một yêu cầu… hy vọng là cậu sẽ hiểu cho em…
Cậu Ba nhíu mày nhìn tôi, giọng cậu âm trầm, cậu ngờ vực hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!