Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com


Ngày hôm sau, khi Đặng Linh Vi tỉnh dậy thì Tần Minh Hạo đã không còn ở bệnh viện nữa, anh đã đi đến công ty từ sớm.
Linh Vi ngồi thẩn thờ nhìn ra cửa sổ bệnh viện, cô lơ đãng nhìn ngắm từng chiếc lá rụng, từng đợt gió thổi qua và ánh mặt trời dịu dàng.

Bầu không khí êm dịu xung quanh đã khiến cho cô gái có thêm sức sống nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy hối hận, hối hận vì tối hôm qua đã nói những lời đó với anh, anh sẽ không cho rằng là cô đang muốn anh thương hại cô mà giữ cô lại đó chứ?
Cô suy nghĩ một lúc rồi chợt lắc đầu, lời nói cũng đã nói ra rồi, ngồi đây hối hận thì có ích gì chứ?
Vậy là Linh Vi đã đi vệ sinh cá nhân và thay ra bộ đồ của bệnh nhân, cô cảm thấy mình đã khoẻ rồi nên muốn xuất viện.

Dù sao thời gian ở bên anh cũng vỏn vẹn có mười lăm ngày mà thôi, hôm nay lại là ngày thứ ba rồi, cô không muốn lãng phí thời gian của mình ở trong cái bệnh viện ngột ngạt, khó thở này.
Đặng Linh Vi định rời khỏi phòng bệnh và xuống dưới lầu thanh toán tiền viện phí nhưng không ngờ lại trùng hợp đến vậy, Kiều Tuấn đúng lúc đến phòng của cô để thăm bệnh.
Nhìn thấy cô đang mặc trên người bộ thường phục, Kiều Tuấn liền cau mày, anh biết rõ ý định của cô nên nghiêm túc nói: "Trở lại giường bệnh đi!"
Nhưng Linh Vi lại cương quyết lắc đầu: "Tôi cảm thấy mình đã khoẻ rồi, với lại không phải vết thương của tôi không có gì đáng ngại cả sao?"
"Vết thương không đáng ngại thì cũng không thể tùy tiện xuất viện.


Ít nhất phải ở lại thêm hai ngày nữa.

Cô phải biết quý trọng mạng sống của mình chứ, sao cô lại có thể sống vô trách nhiệm như vậy?" Kiều Tuấn vừa dứt lời thì chợt nhận ra bản thân nói ra những lời này thật thừa thãi, cô gái này đã tự tử không thành hai lần rồi, e là cũng đã khám phá vòng quanh quỷ môn quan, chuyện sống chết đối với cô ấy thì có gì quan trọng, có gì phải sợ hãi.
Kiều Tuấn thở dài, anh vẫn đang không biết khuyên răn thế nào cho đúng thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, mang theo chút nghẹn ngào: "Có phải chỉ cần trả tiền viện phí thì tôi có thể đi không? Anh chỉ chỗ cho tôi đi!"
Bây giờ trong đầu Linh Vi chỉ có một suy nghĩ, là muốn rời khỏi đây thật nhanh mà thôi, cô thật sự rất quí trọng khoảng thời gian này, cô không muốn nằm trong bệnh viện dù chỉ một khắc, huống chi là hai ngày liền.
Kiều Tuấn thấy cô kiên quyết như vậy lại thở dài, hôm qua Tần Minh Hạo cũng đã trả tiền viện phí đầy đủ rồi, bây giờ giữ Linh Vi lại chính là làm tròn trách nhiệm, mà bệnh nhân muốn rời khỏi Kiều Tuấn anh cũng đâu thể ngăn cản.
"Chậc! Được rồi, được rồi, cô cứ đi đi, không cần lo đến chuyện viện phí đâu, chồng cô đã trả rồi." Kiều Tuấn vừa nói vừa vẫy tay, anh cũng không muốn quan tâm nhiều nữa, trực tiếp đi sang phòng bệnh khác.
...
Lúc nãy ở trong bệnh viện cô còn đòi trả tiền viện phí, vậy mà khi ra khỏi bệnh viện định đón taxi về nhà thì cô mới phát hiện ra trên người mình không có một đồng xu dính túi.
Vậy là...!cô chỉ có thể đi bộ lang thang trên đường như một kẻ bị lạc.

Cũng may là bệnh viện ở khá gần so với chỗ cô ở nên chắc chỉ cần mất hai mươi phút là có thể trở về nhà.
Chỉ là trong lúc trở về, không biết cô một con mèo hoang từ đâu nhảy ra, cứ ngọ nguậy và dụi đầu vào chân của cô, trông con mèo rất bẩn nhưng có thể nhạn ra được đây là một con mèo màu trắng, rất dễ thương.

Chắc là do bị bỏ đói lâu ngày nên bé mèo mới muốn tìm đến sự giúp đỡ từ con người, ra sức mê hoặc Linh Vi.
Linh Vi từ nhỏ đã yêu thích động vật, đặc biệt còn rất thích mèo, vì vậy sao cô đành lòng bỏ lại bé cưng này được, vậy là cô đã không do dự mà bế bé mèo dễ thương này về nhà.
Vừa về đến nơi, quản gia ở trong nhà đang tỉa cây thì bị cô làm cho giật mình, ông cũng đã nghe nói về việc Linh Vi bị thương rồi, ít nhất phải mấy ngày nữa mới về.

Vậy mà hôm nay cô lại đi bộ về nhà, còn ôm theo một con mèo dơ bẩn không biết nhặt được từ xó nào.
"Thiếu phu nhân, sao cô lại về rồi?" Quản gia hoảng hốt nhưng Linh Vi thì lại bình tĩnh đến thản nhiên: "Ở trong bệnh viện chán lắm, ở nhà vẫn tốt hơn."
Tốt hơn? Từ trước đến nay căn biệt thự này vô cùng lạnh lẽo và hiu quạnh, nó không khác nào là một cái lồng vàng chôn vùi tuổi thanh xuân tươi trẻ của cô.


Ba năm cô ở đây, cô chưa từng cảm nhận được niềm vui, cũng chưa bao giờ cho đây là nhà của mình, là một tổ ấm.

Nhưng trong mười hai ngày tiếp theo, nơi đây sẽ được coi là nhà, là mái ấm, là nơi để cô nương tựa vì ở đây...!có sự ấm áp mà anh dành cho cô, dẫu nó chỉ là ảo ảnh vô hình.
"Phải rồi, lúc trở về tôi đã nhặt được chú mèo hoang này, tuy là mèo hoang nhất nó lại rất dạn dĩ, không hề sợ con người.

Tôi muốn nuôi, chú thấy sao?" Linh Vi rất hưng phấn, vì từ trước đến giờ cô thật sự rất muốn nuôi mèo nhưng đều không thể nuôi được.
Nhớ lúc cô còn ở viện mồ côi, cô có nhặt bên ngoài về một con mèo nhỏ, cô rất thích và muốn nuôi bé mèo ấy, nhưng ở viện mồ côi, lo cho người còn chưa xong, ai rảnh rỗi, có hơi sức đâu mà nuôi động vật.

Vậy là con mèo đó đã bị những người chăm sóc trẻ ở viện nhẫn tâm vứt đi.

Cô còn nhớ, hôm đó là một đêm mưa gió tầm tã, sáng hôm sau khi ra ngoài thì cô đã thấy bé mèo kia nằm im ắng ở một bụi cỏ, có gọi thế nào thì cũng không tỉnh lại, mãi mãi cũng không tỉnh lại được.

Cô đã khóc rất lâu, cảm thấy bản thân đã hết chết nó, mèo nhỏ vốn đã bị bệnh, nên một trận mưa đã khiến nó không chịu nổi.


Nếu như cô không mang nó về, không biết chừng nó sẽ được một vị chủ nhân tốt bụng nào đó đem về chăm sóc, vậy thì đã không xảy ra chuyện này.
Linh Vi cảm thấy rất đau lòng, cô vừa khóc vừa tìm một góc nhỏ để chôn cất bé mèo.

Từ đó về sau cô cũng không dám đem mèo về nuôi nữa, cô sợ mình sẽ hại nó, thỉnh thoảng cô chỉ mua thức ăn cho bọn mèo hoang ở gần đó và vui vẻ ngồi nhìn bọn chúng ăn.
Quản gia già thấy Linh Vi rất vui nên ông chỉ cau mày mà không nói gì.

Vì từ trước đến nay Tần Minh Hạo không thích những động vật có lông, anh cảm thấy chúng vừa bẩn lại vừa đáng ghét.

Quản gia biết rõ điều đó nhưng rồi ông lại cảm thấy gần đây anh đói xử với Linh Vi rất tốt nên...!có lẽ sẽ cho phép cô nuôi con mèo hoang này.
Nhưng đó chỉ là suy đoán của ông, nên ông không dám trả lời Linh Vi.
Nhưng Linh Vi vốn không cần câu trả lời của quản gia, cô cứ vậy mà trực tiếp ôm bé mèo vào trong, tắm rửa sạch sẽ và cho ăn no nê..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!