Chương 75: Châm cứu
Mặt tôi nghiêm túc hẳn lên, căn dặn Lâm Ngọc Lam: “Có đau bao nhiêu chị cũng phải nhịn, chúng ta chỉ có một cơ hội thành công thôi, nếu như thất bại thì chị bắt buộc phải cắt bỏ tử cung, sau này chị sẽ không thể sinh con được nữa”.
Lâm Ngọc Lam nghe tôi nói thế, trong mắt loé lên sự sợ hãi, cô ta nhét một mảnh vải vào miệng, cắn chặt.
Sau lần châm đầu tiên, Lâm Ngọc Lam vẫn nhịn được, sau khi châm cây kim thứ hai, nước mắt Lâm Ngọc Lam đã giàn giụa, nhưng cô ta vẫn gắng chịu đựng.
Lâm Ngọc Lam cực kỳ đau đớn, dục vọng trong người tôi cũng bị dập tắt, tôi chỉ mong châm cứu xong nhanh, để giảm bớt nỗi đau của Lâm Ngọc Lam.
Châm bốn huyệt vị ở bụng dưới là đau nhất, tôi nhận ra mỗi lần tôi châm kim xuống, ở đầu kim luôn phát ra một tia ánh sáng xanh nhạt.
Tôi không biết tia sáng đó là gì, tiên nữ Thanh Thuỷ nói, đây là phép thuật của cô ấy, sức mạnh đó sẽ đi qua huyệt vị, tiến vào cơ thể Lâm Ngọc Lam, giết chết tế bào ung thư trong tử cung.
Tôi đã hiểu, châm cứu bình thường không thể cứu được Lâm Ngọc Lam, mà chính sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ mới là thứ chữa được bệnh của cô ta.
Tiên nữ Thanh Thuỷ cũng không có cách nào để Lâm Ngọc Lam bớt đau, mà cũng không thể tiêm thuốc tê.
Advertisement
Cách châm cứu này là để kích thích tất cả các tế bào ung thư hoạt động, tập trung tại một chỗ, cũng tức là đến khi tôi châm cứu xong, các tế bào ung thư sẽ hoạt động mạnh mẽ nhất, Lâm Ngọc Lam sẽ đau đến mức chết đi sống lại.
Nếu như tiêm thuốc tê thì các tế bào đó cũng sẽ bị tê liệt, thậm chí ngay cả tôi cũng không hút được nó ra.
Sau khi châm cứu xong bốn huyệt vị ở bụng dưới, Lâm Ngọc Lam đã cắn nát cả môi mình rồi, nhưng cô ta vẫn cố nhẫn nhịn.
Ba cây châm tiếp theo là kim ngắn, đâm vào cũng không sâu, không còn đau như mấy cây châm lúc nãy nữa.
Cuối cùng là hai huyệt vị ở sau lưng phần trên eo, lúc này bụng của Lâm Ngọc Lam đã toàn là kim, không thể nào nằm sấp được, cô ta chỉ đành quỳ trên giường, quay lưng lại phía tôi.
Vì châm cứu sẽ làm kích thích huyệt vị, thế nên cái “khe hẹp” kia đang nở nộ ra như một đoá hoa, bên trong “nước nôi” tràn lan như lũ.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố làm mình bình tĩnh lại, đứng sang một bên, cầm lấy một cây châm, đâm vào huyệt bên thận trái của Lâm Ngọc Lam.
Advertisement
“Ư...”, Lâm Ngọc Lam rên lên một tiếng.
Nhưng không phải vì đau, mà là vì quá thoải mái.
Tiếp theo, tôi châm vào huyệt vị bên thận phải của Lâm Ngọc Lam, cô ta nhổ cái khăn đang ngậm trong miệng ra, quay đầu lại nhìn tôi, nói: “Trương Sơn Thành, tên khốn này... Cậu... Cậu đang làm cái gì đấy!”
Mặt Lâm Ngọc Lam đỏ bừng, ánh mắt mê man, hơi thở dồn dập.
“Sơn Thành, tôi khó chịu...”
“Sơn Thành, tôi cần cậu...”
Chẳng lẽ hai huyệt vị này...
“Không sai”, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Hai huyệt vị này sẽ kích thích ham muốn của Lâm Ngọc Lam, ham muốn sẽ kích thích các tế bào ung thư trong cơ thể cô ta hoạt động mạnh mẽ nhất, và sẽ giảm nhẹ nỗi đau thể xác của cô ta”.
“Được rồi, sức mạnh của ta đã trói chặt các tế bào ung thư lại rồi, mau, bây giờ phải hút nó ra”.
Dục vọng của tôi đã bị khơi dậy từ lâu, tôi thoắt cái cởi sạch quần áo, hai tay túm chặt eo Lâm Ngọc Lam, không thể chờ nổi mà vội vã đâm thẳng vào...
“Ư....”, ngay lúc đó, tôi cảm nhận được mình đã đâm thủng một thứ gì đó, cứ như dùng ngón tay đâm thủng một tầng giấy vậy...
Toi rồi, sao tôi lại quên mất chuyện này được nhỉ, cô ta vẫn còn là gái trinh, tôi dùng lực mạnh như thế, nhất định là cô ta sẽ đau lắm.
Từng giọt máu nhỏ xuống trên tấm ga giường bệnh, động tác của tôi quá mạnh khiến Lâm Ngọc Lam hét lên một tiếng, nhưng trong đau đớn lại kèm theo cả khoái cảm.
Một luồng nhiệt xông thẳng xuống thân dưới của tôi, bao trùm lên khắp cơ thể tôi, tôi cảm thấy như có một sức mạnh thần bí nào đó đang chảy xuống phía bụng dưới của mình.
Như một ngọn lửa đang cháy bùng lên ở đó...
Tách tách tách...
Tất cả chín cây châm đều rơi khỏi cơ thể Lâm Ngọc Lam.
“Sơn Thành, yêu tôi, hôn tôi...”
Đột nhiên Lâm Ngọc Lam dùng sức rất mạnh, lật người tôi lại, cởi sạch quần áo trên người, ưỡn ngực, ôm lấy đầu tôi, nhấn vào ngực cô ta.
Lâm Ngọc Lam lắc lư thân thể, hai chân kẹp chặt lấy eo tôi, giục: “Mau lên... Cho tôi...”
Tôi điên cuồng đẩy hông, tôi cảm nhận được từng luồng sức mạnh thần bí đang xoay tròn quanh nửa người dưới của chúng tôi.
Lâm Ngọc Lam thở dốc, rên lên những âm thanh mê đắm, đôi môi tôi nút chặt bờ môi mềm mại của cô ta, hưởng thụ vị ngọt hương thơm từ người con gái đó.
Chúng tôi làm tình điên cuồng, quấn lấy nhau như hai con rắn đang thèm khát tình dục.
Cơ thể Lâm Ngọc Lam bắt đầu co rút lại như có dòng điện chạy qua, cô ta nhắm chặt mắt, miệng rên lên những tiếng mềm mại khiến xương cốt tôi cũng phải bủn rủn, hai chân cô ta khi thì duỗi thẳng, khi thì gập lại, lúc mở rộng, lúc lại khép lại.
Tôi biết, tôi đang hút âm khí của cô ta, như thế có thể hút tế bào ung thư trong người cô ta ra.
Không biết qua bao lâu thì đột nhiên có một luồng sức mạnh bạo phát trong người tôi, cơ thể Lâm Ngọc Lam co rút không ngừng, mạnh mẽ hơn những lần trước rất nhiều.
Sau một hồi co rút, tôi phát ra một tiếng rên dài sảng khoái đến cùng cực, nằm sấp trên người Lâm Ngọc Lam, không muốn cử động gì nữa.
Hai chúng tôi vẫn đang thở dốc.
“Thành công rồi”, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Làm tốt lắm, bệnh của Lâm Ngọc Lam đã khỏi hoàn toàn rồi”.
Tôi thế mà lại “yêu” Lâm Ngọc Lam trong tình cảnh thế này, mặc dù mục đích là giúp cô ta chữa bệnh, thế nhưng nói sao thì vẫn giống như tôi “nhân lúc cháy nhà mà hôi của”.
“Cậu...”, đột nhiên Lâm Ngọc Lam tỉnh táo lại, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
“Cậu... Cậu... Trương Sơn Thành... Cậu...”
“Cậu đã làm gì tôi!”
Lâm Ngọc Lam hét lên một tiếng, đột nhiên lao xuống giường, túm lấy tấm vải trắng đang phủ trên cái tủ gỗ bên cạnh, che cơ thể mình lại.
Khuôn mặt Lâm Ngọc Lam bây giờ vẫn còn hơi mơ màng, có thoả mãn, có kinh ngạc, có hưng phấn, có sợ hãi, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen.
Cả người tôi vẫn đang mất sức, ngồi bệt trên giường bệnh, tôi giải thích cho cô ta nghe: “Ngọc Lam, để chữa bệnh cho chị thì chỉ có cách này thôi”.
“Bây giờ chị đã khỏi hoàn toàn rồi”.
“Tôi không tin!”, đột nhiên khoé mắt Lâm Ngọc Lam chảy xuống hai hàng nước mắt, ngồi co ro trên nền đất, khóc nói: “Tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế”.
“Làm gì có cách chữa bệnh nào như thế này... Cậu... Cậu y hệt như Trương Vân Sơn... Các người là đồ khốn... Biến thái... Hu hu...”