Chương 506: Sự tức giận của Lữ Vô Thiện
Tôi tức giận nói: "Ông chỉ quan tâm đến sự sống chết của con gái mình, còn sự sống chết của những người khác chẳng là gì sao?"
"Ông hút vận khí của tòa cao ốc Long Đằng để nuôi những bào thai quỷ!"
"Mười năm trước, các người cũng dùng cách tương tự đã giết chết biết bao nhiêu người! Còn tất cả những người biết chuyện này ngoại trừ Âu Dương Bác ra thì ông đều giết sạch!"
"Các người là đồ ác quỷ, đồ táng tận lương tâm, nuôi bào thai quỷ đi khắp nơi hại người khác. Vì con gái của ông mà ông đã giết chết bao nhiêu người!"
Từ nãy Trần Quân vẫn giữ yên lặng, lúc này đột nhiên nổi giận đùng đùng: "Trương Sơn Thành, cậu biết cái gì? Cậu có tư trách gì nói người khác?"
"Cậu có biết tại sao con gái của chủ tịch Lữ lại biến thành nửa người nửa quỷ không?"
"Cậu có biết chủ tịch Lữ khi còn nhỏ là ai không?"
"Cậu có hiểu hết nỗi đau mà chủ tịch Lữ phải chịu đựng không?"
"Trương Sơn Thành, cậu chẳng biết gì cả, lúc nào cũng tự cao tự đại, luôn cho rằng chúng tôi là ác quỷ, luôn tưởng rằng ông ta chính trực, thật là nực cười!"
Advertisement
“Được rồi", Lữ Siêu rất bình tĩnh, nói: “Trần Quân, đừng tức giận nữa, cứ để chính miệng tôi kể cho Trương Sơn Thành nghe những chuyện này đi".
“Vậy thì giải thích đi, tôi đang chăm chú lắng nghe đây!”, tôi thật sự không tin Lữ Vô Thiện có nỗi khổ tâm gì, nếu bây giờ bọn họ không làm gì tôi, nhất định phải có âm mưu khác.
"Trương Sơn Thành, thật ra ... tên thật của tôi là Lữ Vô Thiện, cũng chính là người luôn đối địch với cậu".
Cái gì? Lữ Vô Thiện!
Tôi vô cùng bối rối, lần đầu tiên nhìn thấy Lữ Siêu, tôi đã nghi ngờ ông ta là Lữ Vô Thiện, nhưng nghĩ lại, dựa theo những gì Lôi Dương nói với tôi thì hình như không phải ông ta.
Bây giờ Lữ Siêu đã chính miệng thừa nhận mình là Lữ Vô Thiện!
Advertisement
Trong lòng tôi cực kỳ phẫn nộ, đúng là oan gia ngõ hẹp, chuyện ở thôn và chuyện ở đây đều do Lữ Vô Thiện gây ra!
Lữ Vô Thiện đã nhiều lần phái người đến ám sát tôi, bắt người phụ nữ của tôi đi, suýt chút nữa đã giết chết tôi và Lâm Ngọc Lam, tôi bị Lữ Vô Thiện xoay vòng vòng như con rối, còn ông ta thì âm thầm ở trong bóng tối thao túng tất cả!
Bây giờ Lữ Vô Thiện đích thân nói ra thân phận của ông ta trước mặt tôi.
Tất cả hận thù đồng loạt bùng phát, tôi hận không thể băm vằm Lữ Vô Thiện thành nghìn mảnh ngay lập tức.
Tôi nhìn Lữ Vô Thiện bằng con mắt tràn đầy hận thù, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Lữ Vô Thiện!"
"Chuyện ở thôn chúng tôi và cả chuyện ở đây đều do một tay ông tính toán trong bao nhiêu năm!"
"Vì muốn đạt được mục đích mà ông không từ thủ đoạn nào, rốt cuộc ông muốn làm gì?"
Lữ Vô Thiện khẽ cau mày, nói: "Vừa rồi chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi muốn cứu con gái tôi".
"Ngay từ khi con gái tôi chào đời, tôi không ngừng tìm bảo vật và phương pháp để chữa trị cho con gái mình, tôi biết con gái mình chỉ có thể sống được đến năm ba mươi sáu tuổi, vì vậy trong vòng ba mươi sáu năm này tôi buộc phải tìm được bảo vật và bí pháp chữa trị cho con gái tôi".
"Tôi cần một viên đá ngũ hành tốt nhất để cân bằng âm dương ngũ hành trong cơ thể con gái tôi. Những năm qua, tôi vào nam ra bắc tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy nó".
"Tôi tìm được một cuốn sổ ghi chép từ ngôi mộ của một người trong gia đình nhà quan, từ đó tôi biết được trong thôn cậu có một viên đá ngũ hành. Nghe đồn rằng mấy trăm năm trước còn có một vị Hồ Tiên, viên đá ngũ hành đó là viên đá cực kỳ tốt".
Bây giờ tôi mới hiểu ra cuốn sổ ghi chép đó không phải do ông nội của Lữ Vô Thiện để lại, mà bọn họ tìm được nó ở bên ngoài.
Lữ Vô Thiện nói tiếp: "Tôi vừa sắp xếp kế hoạch ở thôn cậu, vừa tiếp tục tìm kiếm ở bên ngoài. Dù sao thì chưa chắc viên đá ngũ hành phía dưới đền thờ của thôn cậu đã đúng là thứ tôi cần".
"Tất cả mọi thứ đang diễn ra trong bí mật, tôi không muốn sự việc này kinh động tới Cục điều tra hiện tượng huyền bí và những cao thủ khác".
"Cuối cùng, tôi đã thành công và có được viên đá Ngũ hành mà tôi cần".
Lữ Vô Thiện đã bỏ ra rất nhiều thứ để cứu con gái mình, ông ta đã nỗ lực và dành tâm huyết cả đời mình để cứu con gái.
Tuy nhiên, để cứu con gái của mình, ông ta không bận tâm tới tính mạng của người khác, giết người vô tội một cách bừa bãi!
Lữ Vô Thiện tiếp tục giải thích, "Trong những năm này, trong lúc tìm kiếm đá ngũ hành, tôi cũng đã tìm được một loại ma thuật, một phương pháp nuôi dưỡng bào thai quỷ, thu nạp dương khí của đàn ông để bổ sung dương khí còn thiếu trong cơ thể con gái tôi".
"Từ nhiều năm trước, tôi đã để mắt tới mảnh đất này trong thành phố của các cậu. Tôi đã giúp Âu Dương Bác từng bước trở thành người giàu nhất, giúp ông ta kết bạn với những người trong hai giới hắc đạo và bạch đạo, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ".
"Vợ của Âu Dương Bác là Trương Ngọc, là bạn học với con gái lớn của tôi, nhưng Âu Dương Bác là người ngu xuẩn, vì vậy tôi đã hợp tác với Trương Ngọc. Mười hai năm trước, tôi đã tổ chức lễ rửa tội cho con gái tôi ở đây".
"Năm nay con gái tôi đã ba mươi tư tuổi. Hai năm nữa sẽ là năm tam mệnh của nó. Vì vậy, lễ rửa tội lần này được tổ chức ở nơi ngũ hành hội tụ, cộng thêm sức mạnh của đá ngũ hành tốt nhất, chỉ cần một lần này là có thể cân bằng dương khí trong cơ thể con gái tôi, các chức năng cơ thể trở lại bình thường như con người ”.
"Như vậy con gái tôi có thể tiếp tục sống..."
Trong lòng tôi ngoài sự tức giận ra thì còn có cả sự đau xót, tôi có thể cảm nhận được tình yêu của Lữ Vô Thiện dành cho con gái mình đã trở nên bất thường.
Lữ Vô Thiện quả thực rất giỏi, mọi việc ông ta làm trong nhiều năm qua đều được tiến hành trong bí mật, ung dung ngoài vòng pháp luật.
“Làm vậy có đáng không?", tôi hét lên: “Lữ Vô Thiện, tất cả những gì ông làm có đáng không?”
"Ông là người tu luyện, ông cũng biết những việc này làm trái ý trời, chắc chắn sẽ phải gặp quả báo!"
“Quả báo sao?”, Lữ Vô Thiện tỏ vẻ kỳ quái, nói: “Ông trời không có mắt, làm sao tôi phải sợ quả báo?"
"Khoảng ba mươi bốn năm trước, vợ tôi đang mang thai bảy tháng, trên đường lái xe đi mua rau về nhà, cô ấy gặp một vụ cướp, bị một tên côn đồ đâm gục trên vũng máu!"
"Đó là một khu phố huyên náo, chỗ nào cũng có người nhưng không ai giúp đỡ vợ tôi!"
"Hơn ba tiếng đồng hồ, không ai giúp vợ tôi, không ai gọi cảnh sát, không ai gọi 114, cuối cùng vợ tôi chết vì mất máu quá nhiều!"
"Cậu có biết vợ tôi làm nghề gì không? Vợ tôi là một người bình thường, cô ấy làm việc ở bệnh viện của một khu ổ chuột để chữa bệnh cho người nghèo, giúp đỡ người nghèo, làm việc thiện tích đức!"
"Nhưng ... vợ tôi đã chết trong khu ổ chuột đó!"
Tâm trạng của Lữ Vô Thiện cực kỳ kích động khi nói ra những lời này, trong mắt ông ta hằn lên những tơ máu!
"Trương Sơn Thành, tôi tên là Lữ Vô Thiện, bố tôi là Lữ Cửu Sơn, ông nội tôi là Lữ Thất Thiện... Tổ tiên chín đời nhà chúng tôi đều làm việc thiện tích đức, không hổ thẹn với đời, không hổ thẹn với lương tâm!"
"Chín đời tổ tiên nhà tôi đều là bác sĩ!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!