Chương 468: Tôi đánh cậu đấy
Nhiều người ngạc nhiên ra mặt, không ngờ tôi lại lợi hại như vậy, thân hình nhỏ bé mà hạ gục được hai vệ sĩ bằng hai chiêu.
Tôi tiếp tục đi từng bước về phía Lý Quốc Thắng, sắc mặt của Lư Thần Dương đầy lạnh lùng, còn Lư Phi Phi thì sợ tới mức mặt mũi tái nhợt đi.
Lần này không ai ngăn cản tôi nữa, Âu Dương Bác và những người khác biết tôi lợi hại như thế nào, họ biết thực lực của tôi, cũng biết tôi nói gì thì chắc chắn sẽ làm được.
Lý Quốc Thắng kinh hãi, không ngừng lùi về sau: "Trương Sơn Thành, cậu định làm gì!"
"Cậu dám đánh tôi!"
Tôi lạnh lùng nói: "Tôi đánh cậu đấy!"
Lư Phi Phi lo lắng nói: "Bố..."
Lư Thần Dương lạnh lùng nói: "Trương Sơn Thành, cậu được lắm".
"Đàm Quý Dương, Âu Dương Bác, hai người cũng được lắm!"
"Tất cả những người đang có mặt ở đây, các người được lắm!"
"Hôm nay, đây là địa bàn của các người, các người có thể để Trương Sơn Thành tác oai tác quái ở đây!"
Advertisement
"Nếu hôm nay Trương Sơn Thành đánh gãy chân Lý Quốc Thắng ở đây, các người cứ đợi đấy cho tôi!"
Đàm Quý Dương lạnh lùng nói: "Lư Thần Dương, anh là người như thế nào anh tự mình biết, Âu Dương Bác đối xử với anh như thế nào, những năm này, anh cũng biết".
"Chúng ta giải quyết chuyện ở đây trước, chuyện phía sau, tôi sẽ từ từ tính toán với anh!"
Lư Thần Dương nghe thấy lời này mà sững người, sắc mặt lập tức thay đổi.
Còn chuyện gì nữa? Chẳng lẽ là chuyện lúc trước Âu Dương Bác nói, rằng phần mềm đặt xe đưa đón qua mạng của họ có tranh chấp với các công ty khác?
Những ông lớn khác không can thiệp, cũng không dám xen vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Hơn nữa, không ai ở hiện trường đủ sức để ngăn cản tôi.
Advertisement
Lý Quốc Thắng đã bị tôi ép đến góc tường, tôi cuộn chặt nắm đấm, Lý Quốc Thắng nghiến răng nghiến lợi, nói: "Trương Sơn Thành, cậu dám!!"
Long Phi Phi bỗng nhiên đi tới trước mặt tôi, nói: "Trương Sơn Thành, anh đừng gây chuyện ở đây, có được không? Có tôi ở đây, tôi không cho phép anh ra tay".
Tôi nhếch môi cười, nói: "Người đẹp Long, nếu nếu cô cảm thấy không vui, cô có thể rời đi, hoặc là... cô có thể dùng súng bắn tôi".
Long Phi Phi nghe thấy vậy thì kinh ngạc, cô ta biết thực lực của tôi, đạn trong súng căn bản không có tác dụng với tôi.
Vẻ mặt Long Phi Phi đầy bất lực, ánh mắt phức tạp, cô ta đứng sang một bên không thèm để ý nữa.
Cuối cùng tôi cũng bước đến trước mặt Lý Quốc Thắng, trên trán Lý Quốc Thắng túa đầy mồ hôi, cậu ta hét to một tiếng rồi tung nắm đấm về phía tôi.
Tôi dễ dàng nắm lấy nắm đấm của Lý Quốc Thắng bằng tay phải rồi đột nhiên vặn.
Rắc...
Cổ tay của Lý Quốc Thắng đã bị gãy.
Tôi không thả tay, mà tiếp tục đá vào chân trái của Lý Quốc Thắng.
Tiếng kêu răng rắc lại vang lên lần nữa, chân trái của Lý Quốc Thắng bị gãy, cậu ta quỳ trên mặt đất.
Lý Quốc Thắng không ngừng kêu gào thảm thiết, đau đớn thấu tim. Tôi vẫn chưa dừng tay, dùng một chân đạp mạnh vào chân phải của Lý Quốc Thắng.
Hai chân của Lý Quốc Thắng đã bị tôi đánh gãy, lúc này tôi mới dừng.
Lý Quốc Thắng ngã vật ra đất, cậu ta hét lên, rên rỉ vì đau.
Động tác của tôi rất nhanh, chỉ mất hai giây đã có thể đánh gãy hai chân của Lý Quốc Thắng.
"Quốc Thắng...", gương mặt Lư Phi Phi đầy nước mắt, đi tới đỡ Lý Quốc Thắng, cô ta nhìn tôi đầy hung ác: "Trương Sơn Thành, chuyện này, tôi với anh chưa xong đâu!!"
“Đúng là chưa kết thúc đâu”, tôi nhàn nhạt nói: “Lý Quốc Thắng, cậu nợ tôi mười tám triệu tệ cả gốc cộng lãi, bây giờ lập tức trả cho tôi”.
Lư Thần Dương nghiến răng nghiến lợi, vừa rồi tôi liên tục đạp chân hai phát không khác nào giẫm lên người của Lư Thần Dương hai phát, ông ta trơ mắt nhìn tôi đánh gãy chân của Lý Quốc Thắng, ông ta không thể làm gì được!
Những người khác ở hiện trường vừa khiếp sợ, lại vừa thờ ơ.
“Trương Sơn Thành, cậu giỏi lắm!!”, Lư Thần Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Phi Phi, chúng ta đi thôi!!”
Tôi lại chắn trước mặt Lư Thần Dương: "Đi? Đi đâu?"
"Tôi cho ông đi chưa?"
Lư Thần Dương hét lên: "Trương Sơn Thành, cậu còn muốn cái gì nữa?"
Tôi dửng dưng nói: "Lúc trước ông đã từng giúp đỡ tôi. Hồi đó ông đến nhà họ Lưu mừng thọ bà cụ và tặng quà, giá cả của món quà không hề rẻ".
"Lý Quốc Thắng là con rể tương lai của ông, mười tám triệu tệ, tôi cũng không cần nữa. Về món quà lần trước ông tặng cho bà cụ, tôi không nợ ông bất cứ ân huệ nào nữa".
"Lần này, tôi đánh gãy chân của Lý Quốc Thắng, chỉ là dạy cho cậu ta một bài học nhỏ".
"Lư Thần Dương, nếu sau này ông còn làm phiền tôi, tôi sẽ giết chết cậu ta, hoặc là... tôi sẽ giết ông!"
Khóe miệng Lư Thần Dương giật giật, hai mắt đỏ ngầu, tức giận nói: "Trương Sơn Thành, cậu gan lắm, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này!"
"Từ nay về sau, cậu cứ chờ tôi từng bước xóa sổ cậu!!"
Ánh mắt tôi hiện lên tia sát ý: "Ông đúng là ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’ mà!"
"Mong ông đừng phớt lờ lời cảnh báo của tôi!"
Tôi đột nhiên nắm cổ Lư Thần Dương rồi nhấc ông ta lên bằng một tay.
Mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc.
Chỉ với một tay, không cần ngoại lực mà trực tiếp nâng người lên, cần bao nhiêu sức lực chứ!
Đánh Lư Thần Dương hoàn toàn khác với đánh Lý Quốc Thắng, chỉ cần tôi đánh Lư Thần Dương ở đây, có nghĩa là hoàn toàn đắc tội với Lư Thần Dương, sau này sẽ không cách nào hoà hoãn được sự việc này.
Đương nhiên, cho dù không đánh Lư Thần Dương, hôm nay một ông lớn của tỉnh như Lư Thần Dương cũng đã bị sỉ nhục, sau này chắc chắn sẽ còn tới gây sự với tôi.
Lời đe dọa của tôi không có chút tác dụng gì với ông ta.
Lư Thần Dương đang giãy giụa trong tay tôi, cổ bị tôi bóp chặt, thở không nổi, không nói được, sắc mặt tím tái cả vào.
"Tôi nói cho ông biết, Lư Thần Dương, tôi bóp chết ông cũng đơn giản giống như bóp chết con kiến mà thôi".
"Tôi muốn giết ông, xóa sạch mọi thứ của ông, chả tốn chút sức lực nào".
"Chỉ là tôi không thích giết người!"
"Sau này, nếu ông dám làm phiền tôi, dám động đến mấy người Âu Dương Bác bọn họ, hoặc là lợi ích của bọn họ".
"Tôi nhất định sẽ đích thân tìm ông, bóp chết ông!"
Sau khi nói xong, tôi hung ác thả Lư Thần Dương ngã xuống đất.
Lư Thần Dương đã có tuổi, lại bị tôi thả ngã xuống quá đột ngột, đầu óc không còn thanh tỉnh.
"Bố...", Lư Phi Phi vội vàng chạy tới trước mặt Lư Thần Dương, đỡ Lư Thần Dương đứng dậy.