Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Khai Quang Mật Sử – Hoa Hướng Dương (FULL)

Chương 244: Người của Hợp Tác Xã

Trong ánh mắt của Lãnh Nguyệt có thù hận, sát ý, có nhục nhã, có đau khổ, giống như hận không thể xé tôi ra thành nghìn mảnh!

“Tôi cứ nghĩ anh là người tốt, thế mà anh... Lại đối xử với tôi như thế!”

Tôi ấn chặt hai tay Lãnh Nguyệt lên giường, nói: “Thứ nhất, cô không giết được tôi đâu. Thứ hai, tôi không cố ý làm chuyện đó”.

“Thứ ba, cô có nhận ra là cô đã dứt cơn nghiện rồi không?”

Lãnh Nguyệt đột nhiên nhớ lại, trước đó cô ta lên cơn nghiện, nhưng bây giờ cô ta không còn cảm giác gì nữa.

“Anh... Trương Sơn Thành!”. Mắt Lãnh Nguyệt đỏ lên, cô ta lạnh lùng nói: “Anh đã tiêm thuốc phiện cho tôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, hoặc là anh thả tôi ra, hoặc là anh giết tôi đi, chứ anh không thể khống chế được tôi đâu!”

Tôi đờ người ra. Tôi tiêm thuốc phiện vào người cô ta?

Tôi bất lực nói: “Lãnh Nguyệt, Trương Sơn Thành tôi chưa từng thiếu phụ nữ. Cô cũng không tự nhìn lại mình xem, trên người cô đầy sẹo vết thương, tôi không có chút hứng thú nào với cô cả!”

“Tôi làm thế là để giúp cô cai nghiện!”

“Cô nghĩ cô đẹp như tiên thật à?”

Advertisement

“Trương Sơn Thành! Tôi phải giết anh!”, Lãnh Nguyệt nhắm thẳng vào cánh tay tôi mà cắn, nhưng tôi đã né được.

Lãnh Nguyệt giãy giụa mấy lần nhưng không thể nào chống lại tôi được.

Cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi nữa, hét lên: “Cô có thôi đi không!”

“Tôi nói cho cô biết, tôi quan hệ với cô là để giải độc cho cô. Bây giờ cô đã dứt cơn nghiện rồi!”

“Nói vớ vẩn!”, Lãnh Nguyệt cắn răng nói: “Nhất định là anh đã tiêm thuốc phiện cho tôi!”

Tôi đẩy Lãnh Nguyệt ra, nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh, nói: “Cơ thể của chính cô, cô còn không hiểu hay sao?”

“Tôi có tiêm thuốc phiện cho cô không, cô còn không rõ à?”

Advertisement

“Lãnh Nguyệt, nếu tôi muốn giết cô, tôi đã làm từ lâu rồi!”

“Nếu tôi muốn có phụ nữ, thì phụ nữ bên ngoài một đống, người nào cũng đẹp hơn cô!”

“Mẹ kiếp, tôi đang giúp cô đấy!”

“Đúng là làm phúc phải tội!”

Lãnh Nguyệt thấy tôi nổi giận đùng đùng thì lại im lặng. Tôi vứt quần áo cho cô ta, nói: “Mặc vào!”

Lãnh Nguyệt nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó ánh mắt cô ta vô cùng phức tạp. Cô ta hiểu được cơ thể mình. Lần nào lên cơn nghiện cô ta cũng vô cùng đau đớn, nhưng bây giờ cơn thèm thuốc đó đã biến mất, mà cơ thể cô ta không hề đau đớn chút nào.

“Anh đã loại bỏ được thuốc phiện trong cơ thể tôi sao?”, Lãnh Nguyệt không dám tin mà hỏi lại tôi.

Tôi nói: “Không sai, thuốc phiện trong cơ thể cô đã được loại bỏ. Bây giờ chỉ cần cô kiên trì, cô có thể cai nghiện hoàn toàn”.

“Sao có thể như thế chứ?”, Lãnh Nguyệt không thể tin nổi, kiểm tra lại cơ thể mình, nhưng không thấy có gì bất thường.

“Trương Sơn Thành, ý anh là, việc anh quan hệ với tôi có liên quan đến việc anh chữa bệnh cho tôi?”

Tôi giải thích: “Tôi đã châm cứu cho cô trước, sau đó mới quan hệ với cô, để hút hết độc tố trong người cô ra”.

“Tin hay không tuỳ cô, những gì tôi nói đều là sự thật”.

Sắc mặt Lãnh Nguyệt hết xanh lại trắng, cô ta vẫn bán tín bán nghi. Cô ta không tin lời tôi, nhưng độc tố trong cơ thể cô ta đã được loại bỏ, điều này vượt quá khả năng nhận thức của cô ta.

“Được, tôi tin anh”, cuối cùng Lãnh Nguyệt cũng bình tĩnh lại.

“Trương Sơn Thành, anh nhốt tôi ở đây mấy ngày rồi, rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh muốn lấy được thứ gì từ tôi?”

Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Tôi muốn biết bí mật của Hợp Tác Xã”.

“Tôi sẽ không nói đâu”, thái độ của Lãnh Nguyệt rất lạnh lùng, nói: “Hoặc là anh giết tôi, hoặc là thả tôi ra. Anh nhốt tôi ở đây cũng không được gì đâu. Muốn giày vò tôi? Tuỳ anh!”

“Thế tôi đổi câu hỏi khác”, tôi nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, giáo sư Dương đã dùng ma tuý khống chế cô?”

“Phải”, Lãnh Nguyệt thừa nhận: “Sau khi giáo sư Dương cứu tôi, ông ấy đã dùng ma tuý khống chế tôi, bắt tôi làm việc cho ông ấy. Những điều này anh đều biết rồi”.

Tôi hỏi: “Nói thế thì, tôi đã giải độc cho cô, sau này giáo sư Dương sẽ không khống chế được cô nữa đúng không?”

Trên mặt Lãnh Nguyệt có ý cảnh giác, hỏi lại tôi: “Trương Sơn Thành, anh đừng hòng khống chế được tôi, tôi sẽ không làm việc cho anh đâu!”

“Hơn nữa anh lợi hại như thế, cần gì tôi làm việc cho anh”.

Tôi nói: “Lãnh Nguyệt, tôi không giết cô là vì bản tính cô không ác”.

“Tôi từng gặp giáo sư Dương, tôi nói với ông ta, cô đã bị tôi giết chết rồi”.

“Nên từ giờ cô được tự do. Cô có thể về thăm bà nội mình, sống cuộc sống của người bình thường trên một ngọn núi cao. Lãnh Nguyệt đã chết rồi”.

“Tôi sẽ thả cô đi”.

“Trương Sơn Thành... Anh...”, Lãnh Nguyệt kinh ngạc, hỏi: “Sao anh biết về bà của tôi? Rốt cuộc anh là ai?”

Lần trước tôi đọc được từ trong ánh mắt cô ta, cô ta có một người bà, cô ta vô cùng nhớ bà mình.

Tôi cười đáp: “Bây giờ cô tự do rồi. Cô vẫn luôn muốn thoát khỏi Hợp Tác Xã, thoát khỏi sự khống chế của giáo sư Dương. Tôi đã giúp cô thực hiện nguyện vọng của mình rồi”.

“Bây giờ, cô chỉ cần nói cho tôi biết tất cả mọi việc của Hợp Tác Xã, sau đó cô có thể đi”.

Từ ánh mắt của cô ta, tôi nhận được rất nhiều thông tin.

Bà cô ta là người nuôi cô ta lớn, là người thân duy nhất của cô ta trên đời này.

Lãnh Nguyệt vẫn từ chối: “Anh có thể giết tôi, nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết bất cứ điều gì về Hợp Tác Xã đâu”.

“Hơn nữa tốt nhất anh đừng hỏi thêm gì về Hợp Tác Xã nữa, nếu không anh sẽ chết bất đắc kỳ tử”.

Tôi nói: “Người của Hợp Tác Xã đã cho người ám sát tôi rồi, sao tôi có thể không hỏi chứ!”

Lãnh Nguyệt không thể tin nổi, hỏi lại: “Sao cơ? Người của Hợp Tác Xã truy sát anh?”

Tôi nói vô cùng chắc chắn: “Phải. Đám người của Hợp Tác Xã có phải trên người cũng có rất nhiều vết thương và sẹo như cô không? Hơn nữa, những vết sẹo này chính là “hình xăm” của người trong Hợp Tác Xã mà lần trước cô đã nói với tôi?”

Lãnh Nguyệt cau mày, nói: “Trương Sơn Thành, xem ra tôi không giết được anh nên người nhà họ Dương đã dùng đến người của Hợp Tác Xã để giết anh rồi”.

“Tôi chỉ có thể nói với anh rằng, người của Hợp Tác Xã rất lợi hại, người lợi hại hơn tôi có rất nhiều. Tôi chỉ là một sản phẩm thất bại bị vứt bỏ mà thôi”.

Người nhà họ Dương vẫn muốn truy sát tôi?

Tôi nói: “Không giấu gì cô, tôi đã ký hiệp ước hoà giải với nhà họ Dương, sao họ còn cho người truy sát tôi được?”

Lãnh Nguyệt nói: “Hoà giải? Anh bị ngu à?”


 

“Anh đã dồn nhà họ Dương vào đường cùng, nếu không sao họ lại muốn giết anh chứ?”

“Người nhà họ Dương hận anh đến tận xương tuỷ!”

“Hoà giải với anh chỉ là để anh bớt cảnh giác, sau đó sẽ cho anh một đòn chí mạng”.

“Nếu có người hại anh thê thảm, anh có hoà giải với hắn được không?”

Lời Lãnh Nguyệt nói rất có lý, cô ta làm việc cho nhà họ Dương, tất nhiên sẽ biết được người nhà họ Dương hận tôi đến mức nào.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!