Không cần nhấc mắt lên, Lâm Dật Nhân cũng biết vị khách không mời mà đến kia là người nào. Kêu Lưu Minh ra ngoài. Lưu Minh như được đại xá mà thở phào một cái, lúc này trán đã đầy mồ hôi. Lúc ra cửa cảm kích nhìn Tư Hiểu một cái, Tư Hiểu cười với hắn một tiếng.
Lưu Minh vừa ra ngoài, mọi người tựa như thấy được chú cừu con chạy thoát khỏi miệng cọp, rối rít quan tâm lấy chủ nghĩa nhân đạo mà đồng cảm. Lưu Minh rơi mấy giọt mồ hôi, nhớ đến ánh mắt rũ xuống và dáng vẻ làm việc của Lâm Dật Nhân, mặt có mấy phần đỏ lên, yếu ớt nói: "Hình như không kinh khủng như mấy người nói... Khá tốt nha, chỉ lạnh chút thôi."
"Một chút! Một chút!"
Mọi người mặc niệm mấy giây, nhìn Lưu Minh ánh mắt càng đồng cảm. Xem ra chẳng bao lâu nữa phải nói hẹn gặp lại với tiểu tử mới đến.
(thuyết tái kiến liễu – nói gặp lại sau, ý ám chỉ Minh sẽ sớm bị đuổi, khi đó ai cũng sẽ chào một câu như thế với hắn) Tư Hiểu cười hì hì đến gần bàn của Lâm Dật Nhân, Lâm Dật Nhân liếc mắt nhìn người thân hình thon dài nhưng tóc sắp cạo thành tóc húi cua, mặt người cười xấu xa dâm đãng, nếu không phải đã quen biết nhiều năm, rất khó tin người này vốn là đệ nhất luật sư thương vụ.
"Bạn cũ, chuyện cậu làm không phúc hậu đâu."
"Chỉ sợ là cậu giao vụ án cho Lưu Minh đó chứ." Lâm Dật Nhân tra hỏi không chút khách khí.
Nhắc tới, nguồn gốc hai người không hề đơn giản.
Khi đó, hai người trong giới luật sư danh tiếng hiển hách, lăn lộn
phong sinh thủy khởi (gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộ), một luật sư thương mại, một luật sư hình sự, phàm là giới luật sư không ai không biết. Sau đó, Lâm Dật Nhân mở ra sở vụ này, Tư Minh tự nhiên
nghĩa bất dung từ (không thể từ chối) đến hỗ trợ, hoặc giả nói là, nương nhờ không chịu đi.
"Bây giờ ai lo chuyện tuyển người?"
"Cậu của Lưu Minh!" Tư Hiểu thẳng thắn đáp, "Lưu lão đầu đó. Cậu làm bà chủ cũng rảnh rỗi quá, trừ họp hàng tuần ra thì không thấy bóng dáng đâu,
quần long vô thủ (rắn mất đầu), lòng người ít nhiều dễ tiêu tán."
"Tớ biết."
Tư Hiểu ánh mắt vừa chuyển, lại đổi giọng điệu
lưu lý lưu khí (lưu trong lưu manh): "Tiểu Mễ nhi gần đây, rất vất vả..."
Lâm Dật Nhân tiếp lời: "Mễ Bạch làm luật sư cũng nửa năm rồi. Nhắc tới, mấy người dây dưa cũng đã nửa năm rồi, thật không dễ." Đầu ngón tay vân vê bút máy nửa vòng, đề tài cũng chuyển, "Nhưng cô ấy vẫn chưa từng xử lý qua vụ án lớn nào."
"Tớ hiểu ý của cậu. Tớ không tin cậu không nhìn ra, vụ án này, ông Trần chết căn bản không phải do hành động nhất thời của ông Hứa gây nên. Xem ra ông Lâm kia có chút lai lịch, không biết dùng thủ đoạn gì xóa sạch quan hệ giữa mình và người bị hại không còn chút vết tích. Mễ Bạch vốn dĩ xuất thân từ học viện cảnh sát, lần bào chữa này cô ấy sao có thể không nhìn ra đầu mối..."
"Cậu cứ tính che chở cô ta mãi như vậy?"
"Cô ấy xưa nay thích oan tức có báo, trong mắt không cho chút bụi. Nếu như cô ấy nhìn ra đầu mối, sao không chịu lên tòa cãi vụ này?"
"Nếu như cô ấy trong mắt không cho chút bụi, điều đầu tiên phải loại bỏ là cậu. Vụ án trước kia cậu làm thế nào, thủ đoạn còn ít sao?"
Tư Hiểu đành thua: "Cậu đúng miệng thối. Bất luận thế nào, tớ cũng muốn để cô ấy sạch sẽ, chuyện này, cậu đổi người khác đi."
"Vậy thì không phải làm luật sư. Luật sư, thu tiền rồi, coi chứng cứ muốn nói gì thì nói, cần gì truy cứu chứng cứ từ đâu ra? Cậu chuyên môn phụ trách thương án, nên hiểu rõ hơn tớ." Lâm Dật Nhân ngập ngừng nửa buổi, đưa ra nhượng bộ: "Trái lại vụ này ngầm đưa cho cô ấy, nếu như cậu thật muốn để cô ấy đi được thuận lợi bằng phẳng trong sạch ——"
Lâm Dật Nhân cười: "Chuyện này đơn giản, trước tiên cậu đi một chuyến."
Tư Hiểu sao lại nghe không ra ý tứ trong lời này, vội vàng ồn ào: "Được a bạn cũ, cậu đây là trá hình bốc lột tớ, cậu đây trái với..."
"Đừng nói pháp luật với tớ, bây giờ tớ không lên tòa nữa, nếu cậu và tớ lên tòa đứng mỗi bên, khó nói cao thấp." Lâm Dật Nhân dựa vào ghế, biếng nhác nhìn bộ dạng xù lông lên của Tư Hiểu.
Cửa vang lên hai tiếng "cốc cốc".
Lâm Dật Nhân đoán được là ai, nháy mắt với Tư Hiểu: "Mời vào."
Mễ Bạch chậm rãi đẩy cửa ra, ló người vào dò xét, sau đó đi vào.
"Chuyện gì?"
Tuy nguyên nhân vì Tư Hiểu mà Mễ Bạch và Lâm Dật Nhân âm thầm hỗ trợ lẫn nhau nhưng ở công ty Mễ Bạch vẫn không buông ra được, chần chờ nói: "Kia... bên ngoài có người tìm Tư luật sư."
"Ừ, Tư luật sư đợi chút sẽ ra." Lâm Dật Nhân cười chúm chím đáp.
Mễ Bạch nhìn Tư Hiểu một cái, mới chậm rãi cất bước rời đi. Lâm Dật Nhân cười như không cười: "Tớ dám đánh cược bên ngoài không ai tìm cậu."
Tư Hiểu kiêu ngạo hất càm lên, dương dương đắc ý: "Đó là lo lắng cho tớ, ai kêu mị lực của tớ lớn quá, còn cậu cả ngày lẫn đêm nhìn sắc mặt người khác. Đố kỵ?"
"Đố kỵ." Lâm Dật Nhân hùa theo đùa giỡn, từ trong ngăn kéo rút ra một tấm thiệp mời màu đỏ viền mạ vàng, "Thay tớ đi đi, dẫn theo Mễ Bạch mở mang kiến thức. Bất kể cậu che chở cho cô ấy bao nhiêu thì cuối cùng cô ấy cũng phải từ từ trưởng thành. Cô ấy không phải người cam tâm làm người thường đâu."
Tư Hiểu nhận lấy: "Vũ hội? Có ý lắm. Mễ Bạch hẳn muốn dạo chơi." Cũng không nói cám ơn, mừng khấp khởi liền muốn cầm đi gặp Mễ Bạch tranh công.
(Ý là dùng cái thiệp kia để lấy lòng tạo công trạng) "À đúng rồi." Tư Hiểu xoay người, đột nhiên đặt câu hỏi: "Cậu thật quyết định không lên tòa nữa? Chuyện đã qua hơn nửa năm, khúc mắc gì đều nên giải đi."
Lại là một câu "khúc mắc nên giải." Nói ra thật nhẹ, không phí chút sức.
Lâm Dật Nhân dựa vào ghế, nheo mắt lại.
Sau khi an tĩnh lại, ngược lại mọi chuyện thêm phiền lòng.
Qua lúc ánh nắng nóng nhất sau trưa, nắng chiều tắt dần, đêm yên lặng tới. Hồi ức bắt đầu chậm rãi hiện ra.
Nảy sinh vấn đề với Triệu Trăn là nửa năm trước, hoặc là trước đó mấy tháng.
Khi đó Lâm Dật Nhân còn chưa phải là Lâm Dật Nhân, mà là Lâm Nhàn.
Nửa năm trước, kim bài luật sư mỹ nữ Lâm Nhàn rửa tay gác kiếm, tuyên bố không lên tòa nữa. Giới truyền thông bên ngoài giải thích, đại luật sư Lâm Nhàn lần đầu tiên thua kiện trong đời, không gượng dậy nổi.
Đúng là như vậy, nhưng cũng không chỉ có như vậy.
Bởi vì lý do này vẫn thiếu một nhân vật then chốt —— Triệu Trăn.
Sao có thể không then chốt được? Thua kiện khiến anh trai ruột của Triệu Trăn oan ức ngồi tù, mà không làm luật sư nữa cũng là yêu cầu của Triệu Trăn.
Sau khi thua vụ án đó, Triệu Trăn đột nhiên mất tích, trong hai tháng, Lâm Nhàn lật cả thành phố, quê của Triệu Trăn, mỗi nơi hai người từng đến. Chỉ biết một ngày trời mưa, Triệu Trăn toàn thân ướt sũng ngồi trước cửa nhà Lâm Nhàn, run rẩy ngồi cuộn tròn.
Lâm Nhàn bước đến, nhẹ nhàng nâng gương mặt ướt đẫm mưa và nước mắt của Triệu Trăn lên, nói: "Thật xin lỗi. Không chia tay được không? Chúng ta vĩnh viễn không chia tay. Bất luận thế nào, chị cũng không từ bỏ em."
Đại khái như vậy, nhưng cũng không mãi như vậy.
Lâm Nhàn còn nhớ khi đó bộ dạng của Triệu Trăn vô cùng chật vật: Triệu Trăn thích đẹp toàn thân ướt đẫm, tóc tai rối bời dán lên mặt, lệ từ mắt tuôn ra có hận ý xuyên người.
Triệu Trăn trở về mục đích rất đơn giản, muốn công đạo, muốn dựa dẫm.
Lâm Nhàn lắc đầu nói không ngại.
Triệu Trăn nói cô không xứng làm luật sư.
Lâm Nhàn theo lập tức từ chối tất cả vụ án, tuyên bố không lên tòa nữa, đổi tên thành Lâm Dật Nhân, thành lập Dật Thiên, trở thành thương nhân an nhàn.
Vụ án kia trở thành nỗi khổ riêng trong lòng. Không chỉ là bởi vì Triệu Trăn, Lâm Dật Nhân lúc quyết định thua vụ án kia cũng đã mất đi tư cách làm một luật sư, càng mất đi tư cách làm một người yêu. Cho nên cô sớm đã chuẩn bị đón nhận phần hận ý này.
Bất luận thế nào, không từ bỏ em, không chia tay.
Chẳng qua là không nghĩ tới, trả thù so với tưởng tượng của cô sâu hơn đau hơn. Triệu Trăn là một người trường tình, yêu cũng cố chấp, hận cũng cố chấp, Lâm Dật Nhân từng yêu nhất điểm này ở em ấy. Nhưng giờ đây, cô nổ lực muốn vùi lấp, Triệu Trăn vẫn bất chấp tất cả bới lên.
Gió trầm thấp gào thét, đèn nê ông lẻ tẻ. Lâm Dật Nhân đi đóng cửa sổ, dọn dẹp mặt bàn, liền không biết nên làm cái gì, mơ hồ cảm thấy mình quên gì đó, nhức đầu đến cái gì cũng không nhớ nổi.
Trước đây thật lâu, Triệu Trăn là nụ cười của rất nhiều người.
Quê hương của Triệu Trăn ở một thành phố nhỏ không tranh với đời, cha mẹ cao tuổi nhưng xương cốt thân thể rất tốt.
Triệu phụ (cha của Triệu Trăn) thường lên núi nhỏ ở lân cận hái măng mọc sau cơn mưa,
Triệu mẫu (mẹ Triệu Trăn) làm thành măng khô rồi pha trà. Lâm Nhàn nhìn thấy măng khô pha trà, không đợi được nếm thử, còn bị bỏng miệng. Triệu Trăn ở một bên che miệng len lén cười. Lâm Nhàn hiếm khi làm trò cười cho thiên hạ, liền gặp cười nhạo vô tình, thì không vui. Đang treo vẻ mặt sinh hờn dỗi, đầu ngón tay của Triệu Trăn chậm rãi lại gần, nghiêm túc, từng chút từng chút chạm vào chỗ bỏng trên môi của Lâm Nhàn, cuối cùng ngừng trên môi. Nhẹ nhàng thổi gió qua, thổi một hồi, im lặng săn sóc. Lâm Nhàn ngây ngốc chút, sau đó làm chuyện xấu lè lưỡi liếm hoa lan đậu trên môi. Triệu Trăn giống như giật điện rụt tay về cực nhanh, trên mặt nhuộm nắng chiều đỏ ửng. Lâm Nhàn cười lớn, mặt Triệu Trăn đỏ lên hung hãn trừng cô, càng khiến Lâm Nhàn cười không ngừng được. Nắng chiều nho nhỏ thong thả trải ra, trong tiếng cười, quay lại kết bạn với Triệu phụ Triệu mẫu, sau đó khói bếp lượn lờ dâng lên, yên tĩnh dần hòa vào nắng chiều nơi chân trời.
Gặp lúc khí trời thoải mái lại quang đãng, Lâm Nhàn thích mang Triệu Trăn đi leo núi. Mặc áo thun màu vàng giống nhau, đeo túi trên đôi vai, đơn giản nhẹ nhàng khoan khoái. Dọc theo đường đi bóng cây loang lổ rơi trên bả vai, mặt đường không bằng phẳng, hai người kéo tay, ngược lại không có nửa điểm lo lắng. Lâm Nhàn mặc dù thích hoạt động ngoài trời, nhưng dẫu sao ngồi lâu trong phòng làm việc, đi chậm hơn chút so với Triệu Trăn. Triệu Trăn thường chờ Lâm Nhàn, thời điểm đến đỉnh núi, mặt trời đã bắt đầu lặn.
Có bóng chiều chiếu rọi, có rừng núi, có người yêu. Lâm Nhàn lấy máy chụp hình ra, không khách khí chút nào ôm vai Triệu Trăn, Triệu Trăn nhàn nhạt cong môi, bình yên mà cười.
Từ lúc mặt trời lặn xuống phía tây đến bầu trời lấm tấm đầy sao, rồi đến nắng ban mai hòa hợp. Đêm lạnh. Lâm Nhàn dán người lên thân thể mềm mại ấm áp của Triệu Trăn, môi kề môi cướp đoạt hương thơm, đầu ngón tay nhẹ nhàng tách ra đóa hoa vô cùng diễm lệ, Triệu Trăn hơi ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đầy ánh sao ngân hà giống như rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng lại vỡ tan thành thanh âm khe khẽ, cùng gió đêm dập dềnh thoát ra, tạo thành một cảnh thâm tình trên núi lớn.
Mặt trời mọc, đường núi mở ra.
Trí nhớ phủ lên ánh đèn mờ nhạt. Nhớ đến một lần Triệu Trăn bị trật chân, nhưng cả đêm khôngđề cập tới một chữ, trong mắt ngậm lệ, chỉ nói là bởi vì vui vẻ.
Ánh trăng quá đậm, cùng ký ức nóng bỏng in vào lòng. Lâm Dật Nhân đứng dậy, lúc cầm chìa khóa chợt nhớ tới một chuyện.