Sau khi có được địa chỉ, Trần Thanh Lan nôn nóng muốn đi cứu Trương Diễm.
Nhưng mà người đang ở trước mặt đây, cô cũng không dám thả lỏng, cô nói rất nhẹ nhàng.
Nếu bắt cô phải giết người, cô thật sự làm không được.
Mặc dù trong lòng vô cùng rối bời, nhưng trên mặt, lại giả vờ cực kì bình tĩnh.
Cô đưa mảnh vỡ thuỷ tinh trong tay về phía trước, “Không lừa tao chứ?”
“Không có… không có…” Bây giờ anh ta không dám, cơn đau ở cổ lấn át lý trí.
Bất kỳ ai đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, đều không cách nào bình tĩnh duy trì được sự tỉnh táo.
Là người đều sợ chết, chết đi thì thật sự không còn gì cả.
Trong lòng Trần Thanh Lan đã có quyết định, vẻ mặt biến sắc, lạnh lùng nói, “Mày tưởng rằng mày nói rồi, tao sẽ bỏ qua cho một kẻ cố ý muốn vô lễ với tao sao?”
Người đàn ông mở to mắt, giọng run rẩy, “Cô định lật lọng sao?”
Nhưng Trần Thanh Lan không trả lời lại anh ta, thay vào đó vung mảnh thuỷ tinh trong tay lên, cứa rách da người đàn ông kia, máu chảy ra ngay lập tức.
Người đàn ông ôm chặt cổ rú lên vì sợ hãi.
Trần Thanh Lan nhân cơ hội chạy ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Cô không hề có ý định thật sự giết anh ta, chỉ là cắt rách da trên cổ anh ta mà thôi.
Chỉ đổ chút máu. Chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Cô làm như vậy, chỉ để tranh thủ cơ hội chạy thoát.
Nơi đây hẻo lánh, cô chạy rất lâu, cũng không bắt gặp một chiếc xe nào, điện thoại lại không mang theo.
Trong lòng lo lắng muốn chết, chỉ có thể tiếp tục chạy theo con đường này, hi vọng có thể sớm gặp được một chiếc xe chạy ngang qua.
Cô thở hổn hển, nhưng không dám dừng lại.
Đường nhựa không quá rộng, có một chiếc ô tô màu đen sang trọng đang từ xa chạy tới.
Cô dường như vừa tìm thấy cứu tinh, vẫy tay dữ dội, măc kệ rằng đó là xe riêng.
Nơi này quá hẹp, một chiếc xe đi qua cũng không mấy dễ dàng, cô phải nhanh trở lại cứu Trương Diễm.
Tài xế chiếc xe riêng đó đã nhìn thấy người phụ nữ đang vẫy tay trước mặt, nhưng không hề muốn dừng xe lại.
Còn thầm mắng một tiếng, đồ thần kinh.
Nhìn thấy chiếc xe sắp chạy ngang qua mình, Trần Thanh Lan liều mạng chạy tới.
Chắn trước ô tô.
Cô rất cần trở lại thành phố.
Đầu xe đột ngột bị chặn lại, khiến tài xế mất cảnh giác, thắng xe được đạp ở mức thấp nhất, bánh xe ma sát dữ dội với mặt đường, phát ra âm thanh chói tai, xen lẫn với tiếng nổ của da cháy.
Người đàn ông ngồi sau bị cụng đầu do xe phanh gấp, vẻ mặt u ám.
“Lái xe kiểu gì vậy, muốn chết sao?”
Tài xế còn đang sốc, lại bị Lương Tử Bạc quát mắng, doạ đến hồn vía lên mây.
“Là… là đột nhiên có người xông ra phía trước…”
Lương Tử Bạc ngẩng đầu thông qua kính chắn gió nhìn thấy người đang đứng trước xe, sắc mặt ngày càng tệ.
Xe của anh ta mà cũng dám chặn?
Nóng lòng không muốn sống nữa sao?
Trần Thanh Lan thấy xe đã dừng lại, vội vàng chạy tới xin lỗi, “Thật sự rất xin lỗi, tôi không hề cố ý, nơi này quá hẻo lánh, tôi chỉ muốn
quá giang xe của các người, trở về thành phố.”
Lúc này tài xế cũng đã hoàn hồn lại, không tiếc lời chửi bới, “Cô muốn chết hả? Cũng không biết nhìn xem đây là xe của ai mà dám
chặn lại?”
“Xin lỗi, tôi thật sự rất gấp.” Lúc này Trần Thanh Lan cũng nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau xe, anh ta đồng thời cũng đang quan
sát cô.
“Tôi cũng là bất đắc dĩ, chỉ muốn quá giang xe của ngài một chút thôi.”
Trần Thanh Lan tiếp tục giải thích lí do cô chặn xe của anh ta.
Hi vọng sẽ cảm động được anh ta.
Ánh mắt Lương Tử Bạc nặng nề nhìn cô vài giây, nói, “Lên đi.”
Biểu cảm của tài xế có chút méo mó, cậu chủ nhà anh ta từ khi nào mà dễ chịu như vậy?
Lại còn với một người phụ nữ lạ mặt.
Tuy rằng cũng khá ưa nhìn, nhưng mà cậu chủ nhà anh ta có mỹ nữ nào mà chưa từng gặp qua chứ?
Trần Thanh Lan vội vàng cảm ơn, sợ Lương Tử Bạc hối hận, cô mau chóng lên xe.
Lương Tử Bạc hất hất tay, kêu tài xe lái xe.
Ánh mắt anh quay lại phía Trần Thanh Lan, “Cô muốn đi đâu? Tôi cho tài xế đưa cô đi.”
Trần Thanh Lan đang nghĩ, nếu như anh ta có thể đưa mình tới khách sạn Hoàng Dinh, thì có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
“Tôi đến khách sạn Hoàng Dinh.”
Lương Tử Bạc nhàn nhạt liếc nhìn tài xế, “Nghe thấy không?”
“Nghe rõ rồi ạ.” Tài xế đáp.
Lương Tử Bạc tựa vào lưng ghế, quan sát Trần Thanh Lan.
Nơi này hẻo lánh, cô gái một thân một mình sao lại xuất hiện ở đây?
Còn có dáng vẻ thế này.
“Sao cô lại xuất hiện ở đây?” Lương Tử Bạc hỏi.
“Tôi… gặp phải cướp…” Trần Thanh Lan chỉ nói ra tình huống phù hợp với hoàn cảnh của mình hiện giờ.
Dù gì cô cũng không quen biết người đàn ông trước mặt, cô cũng không hề muốn nói quá rõ ràng.
Lương Tử Bạc không nghi ngờ gì, dù sao bộ dạng của cô hiện tại cũng không khác so với những gì cô ấy nói.
Chẳng mấy chốc xe đã vào thành phố.
Trần Thanh Lan càng lúc càng lo lắng, mỗi một giây chậm trễ, nguy hiểm với Trương Diễm cũng tăng thêm một phần.
Cô không dám sơ xuất.
Ô tô ngừng trước khách sạn, Trần Thanh Lan nói tiếng cảm ơn lần nữa, rồi xuống xe bước vào trong.
Lương Tử Bạc không rời đi ngay, trái lại còn nhìn theo bóng lưng vội vã của Trần Thanh Lan.
Tài xế nhìn vào cậu chủ nhà mình, “Cô ấy có chỗ nào đặc biệt sao?”
Bằng không, cậu chủ nhà anh ta sao lại có biểu hiện hứng thú như vậy?
Lương Tử Bạc khẽ cong môi, “Chỉ là tôi thấy cô ấy thú vị.”
Tài xế không hiểu lắm, thú vị chỗ nào, anh ta bĩu môi, “Không nhìn ra chỗ nào thú vị, chỉ thấy rất nhếch nhác.”
Lương Tử Bạc lạnh lùng liếc nhìn tài xế, “Cậu thì biết cái rắm gì?”
Đã nhìn thấy quá nhiều người trang điểm đậm, ăn mặc lộ liễu, tự dưng nhìn thấy một người không chút son phấn trên mặt, thật là
hiếm có.
Ăn mặc cũng rất kín đáo.
Tuy rằng quần áo hơi xộc xệch, nhung đôi mắt vẫn rất tinh tế, nước da trắng ngần.
Vì vậy anh mới bằng lòng để cô quá giang, nếu như không đủ đęp, Lương Tử Bạc tuyệt đối cũng không cho co lên xe.
“Đi thôi.”
Nhìn thấy Trần Thanh Lan đã bước vào trong khách sạn, Lương Tử Bạc ra lệnh cho tài xế.
Tuy nhiên, khi Trần Thanh Lan vừa bước vào cổng chính, cô nhìn thấy đám người bắt cô, bọn họ đã đi ra.
Trần Thanh Lan nấp bên cửa, nhìn bọn họ đi ra, một chiếc xe sang trọng đậu ở ven đường.
Bọn họ bướv qua đó, một trong số họ mở cửa xe ngồi vào trong.
Trong lúc người đó mở cửa xe, thông qua khoảng trống cửa xe đang mở, Trần Thanh Lan nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trong xe.
Lưu Ngọc Tuyết.
Cô đoán không sai, Trần Thanh Vi biết được việc cô ra tù, chắc chắn sẽ nói cho Lưu Ngọc Tuyết.
Vé mặt của cô càng ngày càng lạnh lùng.
Không bao lâu đó, người đàn ông cầm trên tay một bìa tài liệu, khá phồng, xem ra chắc là tiền thù lao.
Cô ghi nhớ bộ dạng của những kẻ này.
Quay người buớc vào khách sạn.
Tìm thấy phòng số 508 ở tầng 5.
Trong lòng cô cũng không chắc, không biết Trương Diễm có…
Rốt cuộc nếu như Trương Diễm vẫn còn nguyên vẹn, bọn họ không thể nào giao ra khoản tiền còn lại.
Bàn tay đang giơ lên của cô đang run rẩy, không dám đẩy cửa.
Đôi mắt cô hơi đỏ.
Đột nhiên cánh cửa được mở ra từ bên trong, Trương Diễm mặc quần áo nguyên vẹn đứng trước mặt cô.
Trần Thanh Lan mở miệng nhưng không thể phát ra thành tiếng.
Trương Diễm lên tiếng trước, “Tôi không sao, chúng ta về trước đi.”
Trần Thanh Lan định thần lại, gác tay lên vai cô, phát hiện bờ vai ấy đang run rẩy.
Cho dù phát hiện cô ấy có điều không ổn, cũng không thể hỏi vào lúc này.
Trái lại, phải đưa cô ấy về nhà.
Trong lòng cô đại khái cũng đoán được.
Ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nét mặt càng trở nên lạnh lùng hơn…
Khi xe đi ngang qua cổng của khách sạn, Trần Thanh Lan nhìn thấy Hàn Duy Thái và Trần Thanh Vi, từ trên xe bước xuống.
Trần Thanh Vi khoác cánh tay Hàn Duy Thái, nụ cười trên mặt muốn ngọt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Có vẻ như là đang đi ăn.
Tay cô bất chợt siết chặt.
Hôm nay ông Hàn tranh thủ thời gian từ quân đội trở về, cả nhà ra ngoài dùng cơm.
Lý Di Vân đặc biệt gọi Trần Thanh Vi đến, cũng sắp kết hôn rồi, bà không muốn giờ bà và Hàn Duy Thái xảy ra hiềm khích.